Quyển Nhu khóc một trận xong rồi thi đứng dậy, cô tiếp tục mở cửa nhưng lần này cô không bước vào mà chỉ đứng ở bên ngoài.
"Anh nhờ y tá gọi cho ba mẹ đi."
Hàn Minh Vũ liếc nhìn Quyển Nhu, anh không đáp lại cô ấy một câu nào. Quyển Nhu nói xong thì khép cửa lại, cô đi sang phòng của Nghệ Hân. Bên trong phòng Hàn Minh Vũ mệt mỏi thở ra, tuy trong lòng anh rất ghét Nghệ Hân nhưng ở trái tim lại rất khác, giữa ghét và yêu cũng chỉ là một ranh giới, ranh giới khiến anh phải mệt não mà suy nghĩ.
Khương Quyển Nhu vào trong căn phòng của Lý Nghệ Hân, Mạc Đình thấy cô thì ngạc nhiên: "Áo cậu làm sao mà bị ướt vậy, còn mắt đỏ nữa, lại khóc à?"
Quyển Nhu gượng cười: "Có con gì bay vào mắt thôi, còn áo ướt là do mình vô ý đổ ly nước lên."
Mạc Đình nghe vậy thì bán tín bán nghi, cặp mắt đỏ cả hai con mà bảo là có gì đó bay vào, chắc chắn là khóc đây.
Lý Nghệ Hân lúc này cũng chợt vơ tay vơ chân tĩnh thuốc mê, cô ta mở mắt ra mơ màng nhìn quanh, nhìn thấy Quyển Nhu thì đưa ngón tay lên chỉ: "Cô?"
Lý Nghệ Hân ngồi bật dậy, cô leo xuống giường hai tay đặt trên hai vai của Quyển Nhu mà lắc mạnh: "Thoát ra! Thoát ra khỏi thể xác tôi ngay."
"Nghệ Hân cô bình tĩnh đi."
"Bình tĩnh ư? Cô lại chiếm thân thể của tôi mà còn nói tôi phải bình tĩnh sao?"
"Không bình tĩnh thì cô làm được gì, cô dùng tay để lấy lại được bản thân cô ư?" Quyển Nhu nâng ngữ khí, ánh mắt trừng trừng với Lý Nghệ Hân.
Lý Nghệ Hân buông tay, cô ta có chút trấn an lại bản thân. Quyển Nhu cũng hít thở sâu một cái cho dễ chịu, cô nói: "Trước mắt cô hãy cứ là tôi và tôi sẽ là cô, hai ta giải quyết ổn thỏa những khúc mắc của các mối quan hệ bị xáo trộn, khi đã xong thì tìm cách để hoán đổi lại, tôi tin sẽ tìm ra được quy luật của trọng sinh."
Lý Nghệ Hân chợt cười: "Cô muốn giải quyết ổn thỏa chuyện gì? Hay là vẫn muốn ân ái với Hàn Minh Vũ."
"Tôi muốn anh ấy hiểu rõ giữa tôi và cô là hai sự khác biệt, tôi không muốn gây tổn thương cho anh ấy khi để cô quay trở lại."
"Anh ta hiểu thì sao, không lẽ với gương mặt này cô muốn đi gặp anh ta?" Lý Nghệ Hân chỉ vào mặt sau đó nói tiếp: "Hay là cô kể với anh ta việc bị hoán đổi? Ha! với tính cách của Hàn Mình Vũ anh ta không đưa cô vào viện tâm thần mới lạ đó."
Quyển Nhu có phần lo ngại với những gì Lý Nghệ Hân đang nói, cô nhất thời im lặng và yếu thế so với khẩu khí của Lý Nghệ Hân.
"Cô không dám, căn bản vì cô quá xấu xí, muốn Hàn Minh Vũ nhận ra anh ta yêu ai cũng dễ thôi, hay là bây giờ tôi thử chạy tới trước mặt anh ta xem thử cảm nhận của anh ta ra sao nhé?"
"Đừng!" Quyển Nhu lặp tức thốt lên.
"Vậy thì phải làm theo ý muốn của tôi."
Lý Nghệ Hân lớn tiếng nói, cô ta nhấc chân bước tới một bước Quyển Nhu lùi một bước, cô ta tiến thêm một bước Quyển Nhu lại lùi thêm một bước. Lý Nghệ Hân đứng lại, đôi mắt chẳng nể sợ ai nâng lên: "Nói cho cô biết tôi mới là vợ danh chính ngôn thuận của Hàn Minh Vũ, tôi mới là nguyên chủ của thân xác cô đang có, nếu cô làm đảo lộn cuộc sống của tôi thì đừng trách tôi phá tan hết mọi thứ của cô."
Quyển Nhu nuốt nước bọt: "Cô muốn làm gì chứ?"
Lý Nghệ Hân cong khóe miệng: "Cô tuy đang là tôi nhưng đừng tưởng mọi thứ của tôi cô đều có thể kiểm soát, chỉ cần tôi muốn thì một cú điện thoại thôi cái cô nhi viện nhỏ nhoi ấy của mẹ nuôi cô sẽ hoang tàn ngay lặp tức, cái tiệm hoa cỏn con của bạn cô cũng đừng hòng tồn tại."
Mạc Đình nhíu mày, cô xen vào nói: "Cô dám."
Lý Nghệ Hân cười nhạt: "Thử xem tôi có dám không?"
Quyển Nhu nói: "Cô có khả năng gì để hủy hoại mẹ và bạn tôi."
Lý Nghệ Hân nghe vậy lại phá lên cười: "Đó là tiền và quyền lực của tôi."
"Tiền của cô đang nằm trong tay tôi." Quyển Nhu thốt lên.
"Haha...mấy cái thẻ tín dụng đó à, cô có biết chỉ cần tôi xác nhận mật khẩu với ngân hàng thì thẻ đều bị khóa hết không?"
Quyển Nhu chợt nhận ra cô không có ký ức của Nghệ Hân, dĩ nhiên mật khẩu cô không thể biết.
Lý Nghệ Hân cong khóe miệng cợt nhạo Quyển Nhu: "Đã thấy mình ngu chưa? Muốn tiền của tôi ư đâu có dễ như vậy? Còn nữa tôi khóa được cũng có cách lấy tiền được, cô nghĩ xem lấy ra nhiều tiền để đi phá vài thứ chướng mắt thì sao nhỉ? À mà tôi rất ghét hoa, cái tiệm hoa đó có nên là con số đầu tiên để biến mất không đây?"
"Tôi sẽ nghe theo cô, đừng động đến người thân của tôi." Quyển Nhu nói, cô đã không thể làm gì được hơn với Lý Nghệ Hân.
"Tốt, điều đầu tiên tôi muốn cô làm đó là thể hiện con người của tôi trước mặt của Hàn Minh Vũ, cô hiểu ý tôi chứ?"
Nghệ Hân nói vậy là muốn Quyển Nhu thể hiện tính cách ngang ngược đúng với bản chất của cô ta, Nghệ Hân muốn Hàn Minh Vũ chỉ có ác cảm chứ không phải là thiện cảm cho dù trước mặt anh ta có là Khương Quyển Nhu đi chăng nữa.
"Điều thứ hai, là thể hiện tình yêu với anh hai, đừng để anh ấy đau lòng vì cô cứ nghĩ đến Hàn Minh Vũ, tôi không muốn khi quay trở lại tôi và anh hai đang gặp lục đục về mặt tình cảm."
"Thứ ba, đơn phương nộp đơn ly hôn cho tôi, Hàn Minh Vũ hắn sẽ chẳng chịu ký đâu, vì vậy cứ độc mã mà làm, anh hai chắc chắn có cách để tòa đứng về phía cô."
Cả ba điều Quyển Nhu đều không muốn làm điều nào cả, cô cắn chặt răng, ánh mắt không chớp cũng không nâng lên. Lý Nghệ Hân đưa tay hất chiếc cằm của Quyển Nhu một cái:
"Sao không nói gì, hay là muốn thay đổi ý định? Nếu vậy...."
"Tôi làm." Không đợi Nghệ Hân đe dọa Quyển Nhu dằn lòng thốt lên.
Lý Nghệ Hân cười: "Ok! Nhưng điều số 1 rất quan trọng đấy, tôi như thế nào cô có thể bắt trước được không?"
Lý Nghệ Hân nói sau đó xoay người đi tới kéo cái ghế ngồi xuống: "Sau này mỗi tuần cô phải gặp tôi một lần để học cử chỉ của tôi, đừng để bất kỳ ai nghi ngờ giữa tôi và cô không cùng một người đặc biệt là anh Nghệ Hoành, anh ấy hiểu tôi hơn bất kỳ ai đấy."
Quyển Nhu gật đầu, cô phải ngậm ngùi làm theo lời của Lý Nghệ Hân. Mạc Đình rất lo cho Quyển Nhu bị Nghệ Hân khống chế cô ấy sẽ rất khổ lòng, nhất là đối với Minh Vũ, Quyển Nhu rất yêu anh ta làm sao lại ép cậu ấy đối xử như vậy với người mình yêu được. Lý Nghệ Hân không ngờ tâm địa lại xấu xa, thảo nào Hàn thiếu không hề yêu cô ta.