Tại Lý gia.
Vân Lục ngồi trong phòng cô đang nhận điện thoại của mẹ ruột:
"Alo! Vân Lục à? Chuyện như thế nào rồi?"
"Mẹ muốn hỏi chuyện gì?"
"Còn chuyện gì nữa, con nói sẽ đưa mẹ vào Lý gia kia mà!"
Vân Lục thở dài: "Mẹ à, Bạch Mễ Hoa không dễ đối phó, khi nào thấy ổn tự khắc con sẽ gọi cho mẹ, nếu không có việc quan trọng mẹ đừng có gọi cho con nữa được không?"
"Cái con nhỏ này gọi cho con mà cũng cần điều kiện như vậy à?"
Vân Lục nghe thấy giọng của Lý Nghệ Hoành đang nói với người làm, cô nhìn ra hướng cửa rồi nói: "Mẹ con cúp máy đây, anh hai về rồi."
"Anh hai con...?" Mẹ Vân Lục đang nói dở dang thì Vân Lục cúp máy luôn.
Vân Lục mở cửa đi ra, đôi mắt cô ánh tia vui khi nhìn thấy Lý Nghệ Hoành, Lý Nghệ Hoành đang nói chuyện với chị giúp việc, anh nói xong quay qua gặp Vân Lục thì mỉm cười một cái rồi đi về phòng. Vân Lục hướng ánh nhìn theo Lý Nghệ Hoành, tuy anh ấy chẳng cần cô phải làm gì, nhưng cứ mỗi lần anh về thì cô đều muốn gặp anh, cho dù chỉ là một nụ cười của anh ấy thì cô vẫn cảm thấy rất vui trong lòng.
"Lục Nhi!" Tiếng của Lý lão gia gọi.
Vân Lục nhìn sang bên trái thì thấy ba, cô đi tới cầu thang để lên trên lầu.
"Dạ, ba gọi con!"
"Vô phòng ba có chuyện muốn nói với con."
Vân Lục theo Lý lão gia đi vào trong phòng, Lý phu nhân cũng đang ở trong. Lý lão gia ngồi cạnh Lý phu nhân, ông nói: "Con ngồi đi."
Vân Lục ngồi xuống, cô đang không biết chuyện gì thì Lý phu nhân trên gương mặt niềm nở nói với Vân Lục: "Ngày mai Phong lão gia và con trai sẽ ghé nhà ta chơi, nhân diệp lão gia cũng muốn con gặp mặt Phong thiếu, vì vậy con phải chú ý vào ngoại hình của mình, chọn một bộ váy thật đẹp và đoan trang."
Vân Lục lắng nghe những gì Lý phu nhân nói, cô chợt cảm thấy khó chịu, hàng mi của Vân Lục hạ nhẹ, cô mở miệng nói: "Ba! Tại sao ba muốn con gặp Phong thiếu?"
Lý lão gia điềm đạm trả lời: "Ba muốn tìm cho con một chỗ dựa tốt, con gái cũng đến tuổi phải lấy chồng rồi."
Vân Lục nắm chặt hai bàn tay, cô ngẩn lên nhìn thẳng Lý lão gia:
"Ba! Con không muốn lấy Phong thiếu, con vẫn muốn được phụng dưỡng ba, cả đời này con cũng sẽ không kết hôn."
"Vân Lục! Ba con muốn tốt cho con thì con phải biết đón nhận, đừng mở miệng là nói không kết hôn, con còn chưa gặp qua Phong thiếu kia mà." Lý phu nhân nhẹ nhàng nói.
Vân Lục nhìn Lý phu nhân, trong lòng đang rất khó chịu, bà ta chắc hẵng là đã to nhỏ với ba cho nên ba mới muốn cô gặp Phong Thiếu, hừm...cô còn chưa ra tay mà bà ta đã tìm cách để tống cô ra khỏi Lý gia, Bạch Mễ Hoa bà tưởng chỉ có bà là biết dùng kế còn Vân Lục tôi thì chỉ biết ngồi im để cho bà dắt mũi sao?
"Vân Nhi! Ba hiểu tấm lòng của con nhưng Mẹ Hoa nói đúng, con hãy gặp Phong Thiếu trước sau đó hẵng nói."
Vân Lục gượng cười: "Dạ!"
Vân Lục đi ra khỏi phòng của Lý lão gia thì đôi mắt lóe một tia hiểm, cô đi nhanh về phòng đóng cửa lại. Vân Lục mở học lấy ra những tấm ảnh mà cô đã chụp, muốn đuổi cô khỏi Lý gia đâu có dễ dàng như vậy?
Vân Lục biết cho dù cô nói không thích Phong Thiếu thì Bạch Mễ Hoa cũng sẽ nghĩ cách để Lý lão gia ràng buộc cô vào một hôn sự, cũng giống như Lý Nghệ Hân hôn nhân của cô ta là hôn nhân thương mại, lần này đến lượt cô chỉ cần gán ghép với một vụ làm ăn thì Lý thị và Phong Thị sẽ trở thành thông gia. Cô sẽ không để bản thân xa vào lưới và dính vào những cuộc hôn nhân như thế, dù Phong thiếu có tốt đến mấy thì cô cũng không đồng ý, cô chỉ yêu mỗi anh Nghệ Hoành mà thôi, ngoài anh hai của cô thì chẳng ai xứng đáng để dành lấy trái tim của Lý Vân Lục.
Vân Lục thiết nghĩ không còn nhiều thời gian để theo dõi Bạch Mễ Hoa, cô đành phải dùng đến thủ đoạn là bà ta đã ép cô trước: "Bạch Mễ Hoa lần này không hại được bà thì là hại chính tôi." Vân Lục thầm thốt lên.
--------------
Ngày hôm sau:
Quyển Nhu đang thắt cà vạc cho Minh Vũ, tay cô thì cầm dây cà vạc nhưng đôi mắt thì cứ chắm chú nhìn Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ hạ ánh mắt, anh tỏ ra không để ý đến cái nhìn của Quyển Nhu nhưng anh thừa biết cô ấy bị anh mê hoặc. Miệng của Hàn Minh Vũ nhẹ dãn, anh hôn nhanh Quyển Nhu một cái rồi xoay người, Quyển Nhu bất giác thả tay, cô nói: "Em chưa thắt xong mà!"
"Đợi khi em thắt xong thì anh sẽ muộn mất." Hàn Minh Vũ vừa nói vừa làm thao tác thắt cà vạc.
"Anh là boss chứ đâu phải nhân viên mà lo đến muộn."
Hàn Minh Vũ quay qua: "Em nói vậy là muốn anh cho em ngắm thêm tí nữa à?"
Quyển Nhu cười ngượng, cô đi tới ôm lấy Hàn Minh Vũ: "Sao anh đẹp trai quá vậy?"
Hàn Minh Vũ cười, anh nói: "Hỏi mẹ anh ấy."
Minh Vũ lại hôn Quyển Nhu một cái rồi đi, Quyển Nhu nhìn anh đi thì trong lòng thoáng buồn, ước gì cô có nhiều thời gian để ở bên cạnh anh ấy hơn, hay là xin anh ấy đến tập đoàn để làm? Quyển Nhu chợt cười rồi ngồi xuống ghế, cô chống cằm suy nghĩ:
"Mình có nên quay lại tiệm hoa hay không?"
"Thiếu phu nhân!" Chị Trương gọi.
Quyển Nhu mở cửa thì chị Trương đưa cho cô một phong thư.
"Của tôi sao?"
"Vâng, hôm qua có một người nhờ gửi cho thiếu phu nhân nhưng lúc đó tôi quên mất hôm nay mới nhớ đưa cho cô."
Quyển Nhu nhìn phong thư, trên này chẳng có một dòng chữ, không biết là ai gửi đến.
"Người đó là nam hay nữ, có nói là tên gì không?"
"Dạ không, người đó là nam, cậu ta nói cũng có người nhờ cậu ta đem bức thư này đến Hàn gia gửi cho thiếu phu nhân."
"Là ai vậy nhỉ?"
Quyển Nhu đi vào trong phòng, cô ngồi lên giường ngắm nghía phong thư một chút thì mở ra, bên trong là một bức thư được viết bởi một nét chữ rất đẹp.
Quyển Nhu đọc: "Gặp tôi tại ngôi nhà A, Mạc Đình!"
"Là Mạc Đình!"
Mạc Đình là bạn thân nhất của Quyển Nhu, nhưng nét chữ này thì không giống với chữ của Mạc Đình. Khoan đã, Mạc Đình làm sao biết cô mà gửi bức thư này, việc trọng sinh cô chưa hề nói với ai kia mà, khỗng lẽ Mạc Đình đã nhìn thấy cô ở đâu đó, phát giác cô quá giống với Quyển Nhu nên mới muốn gặp mặt.
Quyển Nhu suy nghĩ, những tâm sự cô cũng thường kể với Mạc Đình, kể cả chuyện tìm ba mẹ, có lẽ Mạc Đình thấy cô giống với ngoại hình Quyển Nhu nên mới muốn gặp cô để hỏi chuyện.
"Có nên gặp Mạc Đình không? Nếu mình nói với cậu ấy mình đã trọng sinh thì cậu ấy có tin không?"