Hàn Minh Vũ đặt Quyển Nhu xuống giường. Quyển Nhu vẫn còn ôm bụng, mày nhíu lại.
"Cô đau thế nào?" Hàn Minh Vũ hỏi.
"Chắc là đau dạ dày, cả ngày tôi chưa có ăn gì hết."
Hàn Minh Vũ nghe Quyển Nhu nói xong thì đi mất tiêu, Quyển Nhu nhìn theo, cứ tưởng anh ta bỏ mặc thì miệng lẩm bẩm mắng: "Đồ vô tâm."
Một lúc sau thì Hàn Minh Vũ quay lại, anh còn cầm theo một ly nước.
"Này ngồi dậy."
Quyển Nhu mệt mỏi, cô cố gắng ngồi dậy, đôi mắt mông lung nhìn Hàn Minh Vũ.
"Uống cái này đi." Hàn Minh Vũ xè tay, trong tay anh có hai viên thuốc màu trắng.
Quyển Nhu ngạc nhiên: "Thuốc gì vậy?"
"Thuốc độc." Hàn Minh Vũ nói như thật, cái mặt chẳng có chút dỡn.
Quyển Nhu hờn hờn, cầm lấy thuốc rồi uống, trả lời người ta một tiếng cũng không được sao, cứ nhất thiết là phải chọc người ta mới chịu ư?
"Cô định ngậm thuốc đấy à." Hàn Minh Vũ đưa cho Quyển Nhu ly nước.
Quyển Nhu miễn cưỡng cầm lấy.
Hàn Minh Vũ nhếch miệng cười: "Tôi nói là thuốc độc mà cô vẫn uống được nhỉ?"
Quyển Nhu lườm Minh Vũ: "Tôi mạng lớn lắm, anh có muốn độc chết tôi cũng không dễ đâu."
Hàn Minh Vũ lại cười: "Đợi đến khi tôi làm thật thì hãy nói đi, tôi có bảo đầu bếp nấu cháo cho cô, lát nữa thì ăn cho no vào."
Quyển Nhu bị cảm động, cô không tức Minh Vũ nữa mà nhẹ nhàng nói: "Cám ơn anh."
Hàn Minh Vũ im lặng trong giây lát sau đó thì hỏi một câu:
"Tại sao không về Lý gia nữa?"
Quyển Nhu nâng mắt lên, đúng là tự cô muốn về Lý gia nhưng sau đó thì lại ngồi đây, Minh Vũ không thắc mắc mới lạ.
"Về đây thì không được sao?" Cô nhỏ giọng nói.
Hàn Minh Vũ nhìn Quyển Nhu một cách trầm lắng, thế rồi lại một câu đùa mà như thật:
"Nhớ tôi sao?"
Quyển Nhu đang rũ thấp hàng mi thì chợt sửng sờ mà căng tròn đôi mắt đẹp, cô lắp bắp: "Ai...ai..bảo chứ? Tôi mà thèm nhớ anh ư?"
Hàn Minh Vũ dãn môi cười, anh cuối đầu nhìn sát gương mặt của Quyển Nhu: "Miệng nói một đằng, lòng làm một nẻo."
Quyển Nhu giật nhẹ đôi môi nhỏ, tim đập thình thịch: "Tôi không có như vậy đâu, anh đừng có suy diễn."
Hàn Minh Vũ cuối sát thêm một chút, hơi thở của anh phả ra trên gương mặt của Quyển Nhu: "Cô nói dối làm gì? Nhớ thì nhận đi."
"Tôi đã nói là không rồi..."
Quyển Nhu chợt cứng miệng, Hàn Minh Vũ lại bất giác hôn cô, nhưng lần này thì anh hôn nhẹ nhàng chứ không có dằn cô như trước đó.
Quyển Nhu tê tê cả người, cô nắm chặt lòng bàn tay, muốn đưa lên nắm đấm đánh vào người Hàn Minh Vũ, nhưng mà cô bị anh ta hôn nhiều quá nên nghiện rồi hay sao? Cả người cứ cứng đờ ra vậy nè.
Hàn Minh Vũ hôn một cái hôn sâu, thế rồi anh thả môi cô. Đôi mắt ngơ ngác của Quyển Nhu nhìn anh, cứ tưởng anh ta đã hôn xong nhưng ai ngờ Minh Vũ lại hôn thêm một cái.
...(^ - ^)
Quyển Nhu đỏ cả mặt, mắt không rời gương mặt của Hàn Minh Vũ.
"Mai mốt cô còn nói dối thì đừng hỏi tại sao, nếu không muốn thì tốt nhất là nên thừa nhận."
Hàn Minh Vũ nói xong thì cong khóe miệng cười đểu với Quyển Nhu, anh đứng thẳng lên sau đó thì đi ra khỏi phòng.
Quyển Nhu sửng sờ, cô vừa rồi bị anh ta cho uống thuốc ngốc hay sao mà cứ ngồi đần ra cho anh ta trêu chọc....A....aaa..Hàn Minh Vũ đồ phúc hắc, đồ lưu manh.
-------
Một lát sau.
"Thiếu phu nhân cháo đã nấu xong rồi ạ" Chị Hoa lên gọi Quyển Nhu.
"Vâng, cám ơn chị."
Quyển Nhu đi xuống dưới nhà để ăn cháo, bây giờ cô cũng đói lắm rồi nhìn thấy bát cháo là bao tử cứ ồn ột. Quyển Nhu múc muỗng cháo thổi thổi cho nguội rồi ăn, lúc này không biết là Hàn Minh Vũ đi đâu rồi ta? Quyển Nhu đang ăn thì chợt nghĩ đến Minh Vũ.
Ngoài sân vang lên tiếng cười khanh khách, tiểu Thiên đang chơi với Hàn Minh Vũ. Thì ra anh đưa con ra sân chơi xích đu, thằng bé rất thích, nó cứ cười suốt, nếu không có Nghệ Hân thì có lẽ anh không biết là con mình nó thích trò này.
"Thêm cái nữa nhé." Minh Vũ đứng đằng sau đẩy tiểu Thiên, đẩy được một lúc thì ngưng lại.
"Thôi cũng muộn rồi, con phải đi ngủ thôi." Minh Vũ bế tiểu Thiên xuống.
Tiểu Thiên nắm lấy sợi dây không muốn thả, thằng bé vẫn muốn chơi nữa.
"Con phải ngoan chứ nếu không hôm sau ba không cho chơi nữa."
Tiểu Thiên tuy im lặng không mở miệng nhưng nó hiểu hết những gì Minh Vũ nói, tiểu Thiên rũ mắt xuống rồi thả tay ra.
"Thế có ngoan không." Minh Vũ thơm má của tiểu Thiên.
Anh bế con vào nhà thì thấy Quyển Nhu đang ăn cháo, Quyển Nhu nhìn Minh Vũ nhưng anh giả hờ mà ẩm tiểu Thiên đi vào phòng của Minh Hạ, buổi tối thì tiểu Thiên sẽ ngủ với cô của nó.
Quyển Nhu hơi sần, nhưng kệ đi, cô ăn cho xong cái đã. Cô ngồi đấy ăn thêm hai ba phút thì mới xong, lúc đó thì Hàn Minh Vũ đã về phòng trước.
Quyển Nhu đi lên trên phòng, cô mở cửa bước vào.
Hàn Minh Vũ đang nằm trên giường, Quyển Nhu chợt cảm thấy lạnh lạnh, cô vẫn lo Minh Vũ lại nổi thú tính với cô thì khổ.
Quyển Nhu lấy cái chăn khác trải xuống dưới sàn, cô tốt nhất sẽ không nằm cạnh anh ta, xa một chút sẽ an toàn hơn.
__________
Lý Nghệ Hoành sau khi đưa Quyển Nhu về Hàn gia thì đi đâu đó thêm, mãi đến năm tiếng sau mới về đến nhà.
Vân Lục mở cửa cho Lý Nghệ Hoành: "Anh hai về muộn vậy?"
Lý Nghệ Hoành bước vào: "Ừ. "
Vân Lục theo Lý Nghệ Hoành đi lên trên phòng, khi anh muốn cởi áo khoác thì cô lên tiếng: "Để em giúp anh."
Lý Nghệ Hoành quay ra sau: "Em còn ở đây làm gì, sao không về ngủ đi."
Vân Lục móc áo của Lý Nghệ Hoành lên trên giá rồi mới trả lời:
"Em không ngủ sớm vậy đâu."
Lý Nghệ Hoành cười nhẹ: "Đừng nói là em đợi anh đấy."
"Thì em là đang đợi anh mà." Vân Lục không tỏ ra e ngại, cô rất thản nhiên mà trả lời với Lý Nghệ Hoành.
"Anh đi sớm về muộn, có lúc còn chẳng về nhà, em đợi anh làm cái gì?" Lý Nghệ Hoành đi đến ghế sopha rồi ngả lưng xuống.
Vân Lục từ từ đi tới, cô cũng ngồi xuống một bên:
"Em biết anh sẽ về nên mới đợi."
Lý Nghệ Hoành khóe miệng nhẹ cong lên: "Em theo dõi anh à?"
"Không, em chỉ là cảm nhận thôi, em cảm nhận được hôm nay anh sẽ về nên mới đợi."
"Em có việc gì quan trọng muốn nói sao?"
Vân Lục lắc đầu: "Em chỉ là muốn đợi anh, khi anh về cần gì thì em sẽ làm cho anh."
Lý Nghệ Hoành vắt chéo chân phong thái rất ung dung: "Em sẽ làm gì cho anh?"
"Nấu ăn, pha trà hoặc pha cà phê chẳng hạn."
"Anh thấy em không giống em gái anh chút nào."
Vân Lục ngỡ ngàn: "Tại sao vậy ạ?"
Lý Nghệ Hoành trong mắt là đang cười: "Anh thấy em giống vợ anh hơn."
Vân Lục mở to mắt, trong lòng xao xuyến, đôi mắt anh ấy nhìn cô thật dịu dàng quá, câu anh vừa nói làm tim cô bồi hồi, đêm nay chắc sẽ không ngủ được rồi.
Thấy Vân Lục cứ ngẩn ra, Lý Nghệ Hoàng liền búng nhẹ trán cô một cái.
"Ơ." Vân Lục tĩnh mộng, cô chớp chớp mắt nhìn Lý Nghệ Hoành.
"Anh đẹp trai quá nên mê hoặc luôn em rồi phải không?"
Ngữ điệu của Lý Nghệ Hoành vừa nhẹ vừa nhấn, cô gái nào nghe giọng của anh thì đều sẽ ấn tượng, huống hồ là Vân Lục lại thầm mến anh trai của mình.
Nếu cô không phải họ Lý thì chắc chắn đã thừa nhận, nhưng bây giờ chỉ có thể buộc lòng nói khác đi: "Anh là anh hai của em đấy."
Lý Nghệ Hoành thấy Vân Lục bối rối thì mỉm cười: "Anh đùa thôi, em tưởng anh nói thiệt sao?"
"Tại...em dễ tin lắm." Vân Lục nói rất nhỏ.
"Được rồi, cũng đã muộn em về phòng đi, anh cũng phải nghỉ ngơi."
Vân Lục đứng dậy: "Dạ, vậy anh nghỉ đi."
Vân Lục đi ra khỏi phòng của Lý Nghệ Hoành, anh vừa đóng cửa lại thì cô liền nép vào vách mà đặt tay lên tim. Vân Lục sau đó về phòng nằm úp mặt lên gối mà khóc: "Càng ngày càng thích anh hai nhiều hơn, mình không thể kiềm được lòng nữa rồi."