Lý Nghệ Hân tắt đèn lên giường nằm ngủ, vừa lúc Hàn minh Vũ quay về phòng, anh và Lý Nghệ Hân tuy không có chút mặn nồng nhưng mỗi tối lại phải ngủ chung phòng với nhau. Tất cả đều do Lý Nghệ Hân cố tình, bởi vì cô ta muốn làm cho Minh Vũ phải thấy khó chịu bức bối khi phải đối diện và san sẻ khoảng không gian với người phụ nữ mà hắn ta không hề thích.
Minh Vũ nằm xuống giường cách Lý Nghệ Hân một cánh tay, giường của anh khá rộng nên anh và cô ta có thể chia mỗi người một bên.
Lý Nghệ Hân nằm xoay ra sau không đối mặt với Minh Vũ, cô ta bỗng nói:" Tôi nằm trên giường thì anh có nên xuống sàn không?"
Minh Vũ nằm thẳng người, anh vẫn chưa chợp mắt: '' Cô sợ tôi làm gì cô à?''
Lý Nghệ Hân nhẹ nhàng ngữ điệu nhưng hàm ý vừa có nhu lại vừa có cương: '' Anh muốn đụng vào người tôi thì cũng được thôi, dù sao tôi cũng là vợ của anh, chỉ có điều sau đó có người phải tuyệt tử tuyệt tôn thì cũng đừng hỏi là tại sao.''
Hàn Minh Vũ cười khẽ: '' Cũng được, dù gì tôi cũng đã có con rồi nên không lo, hay là bây giờ tôi sẽ....''
Lý Nghệ Hân giật mình quay qua, hắn ta thật sự muốn làm chuyện đó với cô sao. Minh Vũ liếc nhìn cô ta, ánh sáng của đèn ngủ vẫn cho Lý Nghệ Hân thấy được đôi mắt sâu thẩm của Hàn Minh Vũ, trong đầu cô cảm thấy đó là một cái nhìn dâm đãng, lang sói.
'' Tôi cảnh cáo anh đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó.''
Hàn Minh Vũ cười ma mị: '' Sợ rồi sao? ''
'' Tôi mà thèm sợ anh.'' Lý Nghệ Hân ngạo mạn nói.
'' Nếu cô muốn xuống sàn thì cứ việc, còn tôi thì chỉ thích ngủ trên giường, nhưng mà cô cũng đừng lo vì cái chuyện mà cô đang sợ tôi đây không có hứng, đặc biệt là đối với cô.''
Minh Vũ nói xong thì nhắm mắt lại, anh bắt đầu ngủ. Lý Nghệ Hân tức tối, hắn là đang cố tình trêu cô đây mà, không có hứng ư, một phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ như thiên kim của Lý gia mà hắn ta nói là không có hứng, tức quá, tức chết mà. Hàn Minh Vũ anh đợi đấy, rồi có ngày tôi sẽ sỉ nhục anh không thương tiếc gắp hai lần, không, gắp ba gắp bốn lần cho anh xem.
_____________
Tại cửa hàng hoa:
Một vị khách bước vào, nhân viên liền chào hỏi:
'' Phu nhân chào buổi sáng, hôm nay bà muốn mua hoa gì?''
'' Lấy như lần trước đi.''
Quyển Nhu vui vẻ: '' Vâng, vậy phu nhân ngồi ghế đợi tôi một chút nhé.''
Vị khách ngồi xuống ghế quan sát Quyển Nhu cấm hoa, cô gái này có vóc dáng cao ráo và thân hình đẹp đôi tay lại rất mảnh mai, cấm hoa cũng rất khéo, nhưng đáng tiếc gương mặt lại có khuyết lớn, cô ấy buộc phải quấn khăn để che đi nửa phần mặt.
Vị khách chăm chú nhìn, vô tình bà ấy phát hiện một điểm lạ khi nhìn vào đôi mắt của cô.
'' Quyển Nhu à, tôi trông cô rất giống một người đấy.''
Quyển Nhu cười, nét cười được nhìn rõ qua đôi mắt đẹp của cô:
'' Vậy ạ, vậy phu nhân thấy tôi giống ai?''
Vị khách nói: '' Tuy tôi không nhìn được mặt cô, nhưng qua cặp mắt của cô thì tôi thấy cô rất giống với con gái của bạn tôi.''
Quyển Nhu ngạc nhiên ngưng tay một lát: "Cô ấy rất giống tôi ở đôi mắt sao?''
'' Ừm, nếu nó mà che mặt như cô thì tôi cũng không thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người đâu.''
Quyển Nhu nâng nhẹ ánh mắt: '' Tôi nghe phu nhân nói mà cảm thấy hiếu kỳ rồi.''
Quyển Nhu sau đó tiếp tục cấm hoa, cô hoàn thành một giỏ hoa đẹp rồi giao cho vị khách, vị khách kia nhận lấy hoa thì rất hài lòng, bà đưa tiền cho Quyển Nhu rồi ra về.
Quyển Nhu nhận lấy tiền vui vẻ tiễn khách, nhưng bất giác cô nghĩ đến điều mà bà ấy vừa nói lúc nảy, trên đời này còn có người giống cô, nếu như không chỉ giống ở đôi mắt mà cả gương mặt thì sao, chỉ tiếc là dung mạo của cô đã bị hủy nếu không cô cũng muốn hỏi liệu người đó giống cô bao nhiêu phần vì biết đâu đó có thể là người thân của cô, người thân mà cô luôn tìm kiếm trong vô vọng.
'' Quyển Nhu mình về rồi.''
Mạc Đình vừa từ bên ngoài về tiệm họa, cô ngồi xuống ghế tháo chiếc cặp xuống thở hổn hển. Quyển Nhu mang đến một cốc nước, Mạc Đình cầm lấy uống hết một hơi cho đã khác.
'' Cậu làm gì mà đuối giữ vậy?'' Quyển Nhu hỏi.
Mạc Đình thở tiếp vài hơi rồi nói: '' Hồi nảy khi mình về gần đến đây thì bị cướp, mình phải rượt theo nó một quảng đường dài cho nên mới mệt đến vậy.''
'' Thế tên cướp ấy sao rồi?''
Mạc Đình lớn giọng trả lời: " Đương nhiên là bị mình đánh cho ba má nhận không ra rồi, dám giật đồ của Mạc Đình này thì nó ăn gan hùm rồi đấy.''
Quyển Nhu bật cười: '' Tội cho tên cướp đó quá à.''
'' Này Khương Quyển Nhu cậu có phải là bạn mình không hả, sao lại tội cho cái đồ khốn đó chứ?''
Quyển Nhu vuốt cánh tay của Mạc Đình: '' Mình đùa thôi mà.''
Nghe tiếng chuông điện thoại Quyển Nhu đi đến bắt máy, cô lấy bút ghi chép xong thì bỏ điện thoại xuống. Mạc Đình nhìn Quyển Nhu đi đến thì hỏi: '' Khách đặt hoa à?''
'' Ừm, ngày mai tại khu X, biệt thự của Lý gia.'' Quyển Nhu đáp.
'' Xa đấy.''
'' Đây là khách mới, có xa cũng phải đi, như vậy tiệm hoa của chúng ta mới phát triển được.''
Mạc Đình khổ não nói: '' Tuy mình là chủ nhưng công của cậu lại nhiều hơn mình gắp đôi, mình thấy hổ thẹn với cái tiệm này quá.''
Quyển Nhu đặt tay lên vai của Mạc Đình: " Chúng ta là bạn mình giúp cậu cũng là giúp cho mình, cậu đừng có nghĩ ngợi như thế làm gì. ''
__________
Hàn Minh Vũ ngồi trong xe đợi Lý Nghệ Hân suốt nửa giờ đồng hồ, cô ta ra ngoài mà cũng phải điểm trang lâu đến như vậy, Minh Vũ bực mình nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại. Thêm năm phút sau Lý Nghệ Hân mới từ nhà bước ra, cô ta mở cửa xe leo lên ngồi cạnh Hàn Minh Vũ. Ánh mắt của Lý Nghệ Hân cười cợt liếc qua Minh Vũ, hắn chắc là rất tức giận, cô cố tình ở trong phòng lâu đến như vậy hắn không tức mới lạ.
Người lái xe thấy đã ổn thì bắt đầu cho xe chạy ra khỏi Hàn gia, hôm nay hai người bọn họ sẽ cùng nhau đến Lý gia để thăm hỏi gia đình của Lý Nghệ Hân.
Đến nơi đã có người của Lý gia đứng sẵn ở cửa để chào đón vợ chồng Lý Nghệ Hân. Minh Vũ bước xuống trước rồi đi qua mở cửa cho Nghệ Hân, cô ta khi thấy cửa mở thì chưa vội bước xuống, đôi mắt thâm ý đang dò xét sự giả tạo của Minh Vũ, hắn ta nào có tử tế với cô như vậy, haiz mà cũng đúng đây là Lý gia cư xử không phải phép thì chỉ có hắn là phải chịu thiệt.
'' Nghệ Hân mau xuống đi.'' Hàn Minh Vũ nói.
Lý Nghệ Hân thò chân bước xuống lại giả vờ té ngã bắt Minh Vũ phải đỡ, hiếm có cơ hội làm khó hắn mình phải tận dụng mới được.
Minh Vũ không hề hấn gì đỡ cô ta, anh cũng không phải là người dễ để cho cô ta vừa ý.
Sau đó cả hai đi vào trông nhà, Lý lão gia và Lý phu nhân đã ngồi ở ghế sopha đợi từ sớm. Vừa thấy Lý Nghệ Hân Lý phu nhân mừng rỡ đi tới nắm lấy tay con gái.
'' Nghệ Hân mẹ nhớ con quá.''
Lý Nghệ Hân tươi cười ôm lấy Lý phu nhân, họ đi qua ngồi xuống ghế, Lý lão gia cũng gọi Minh Vũ ngồi xuống.
Từ dưới nhà một cô gái bưng lên khây trà và mời từng người.
'' Mời lão gia, phu nhân, mời cậu, mời tiểu thư..''
Khi ly trà vừa đưa đến chỗ của Lý Nghệ Hân thì cô ta liền cô ý hất đỗ ly trà nóng lên tay của cô gái. Hàn Minh Vũ rất bức xúc trước thái độ ngang ngược của Lý Nghệ Hân.
'' Nghệ Hân, con sao vậy? " Lý lão gia nói.
" Tiểu thư em làm gì sai sao?" Vân Lục che lấy bàn tay bị bỏng, giọng nói tủi thân thốt lên.
" Làm gì sai hả? Cô là đang cố tình hại tôi còn giả vờ tội nghiệp?''
'' Em có giả vờ gì đâu."
Lý Nghệ Hân cười khinh: " Tôi bị dị ứng với sen, cô lại pha trà sen cô rõ ràng là cố tình."
" Là sen sao?" Lý phu nhân bê ly trà lên ngửi, thật sự đúng là mùi của sen.
Vân Lục khóc lóc: " Em không cố ý, em quên mất là tiểu thư bị dị ứng với sen."
" Thôi, Vân Lục con xuống lấy thuốc bôi vết bỏng đi." Lý lão gia đưa tay về phía Vân Lục mà nói.
Lý Nghệ Hân nhìn Vân Lục mà phát ghét, con nhỏ đạo đức giả này chắc chỉ có ba mới bị nó lừa.
Lý phu nhân thấy Vân Lục còn chưa đi thì bảo: " Cô không nghe lão gia nói gì sao?"
Vân Lục đứng dậy đi xuống, bàn tay của cô bị bỏng đến đau rát, cô đi nhưng đôi mắt vẫn lén liếc một tia căm hận sang Lý Nghệ Hân, không ngờ cô chỉ bỏ một lượng nhỏ sen vào trong trà mà cô ta cũng ngửi ra được, Lý Nghệ Hân cô chờ đó nếu cô vẫn còn về đây thêm một ngày thì tôi vẫn sẽ ra tay thêm một lần.
Lý lão gia khổ tâm với Nghệ Hân cũng may là nó đã đi lấy chồng, nếu không nó mà ở đây thì Vân Lục sẽ bị nó hành cho thê thảm mất.
" Ba, ba nên đuổi Vân Lục ra khỏi nhà đi, để nó bên cạnh không tốt đẹp gì đâu."
" Nghệ Hân, Vân Lục dù sao cũng là em gái con, con đừng có nhẫn tâm với nó như vậy.''
Hàn Minh Vũ kinh ngạc, Lý lão gia vừa nói là con gái, ông ta có thêm con gái từ hồi nào vậy.
Lý Nghệ Hân bực mình nói: " Cái gì mà em gái, ai công nhận chứ, mẹ công nhận sao? Con công nhận sao? Ba công nhận nó thì ba đi mà tốt với nó."
Lý lão gia dịu giọng vỗ ngọt Lý Nghệ Hân, ông ta thực sự đã quá cưng chiều cô ta: " Ba chỉ muốn gia đình được vui vẻ thôi mà, con gái không hiểu cho ba được ư?"
" Con mặt kệ, ai bảo ba lăng nhăng rồi lại lượm nó về, ba làm mẹ con buồn, con còn chưa trách ba, ba lại bảo con phải tốt với nó, Vân Lục nó đừng có nằm mơ."
Lý lão gia thở dài, Nghệ Hân nghĩ gì nói đó, nó còn không thèm để ý đến chồng của mình, Lý lão gia cảm thấy mất mặt với con rể, ông nhìn qua Minh Vũ: " Con rể để con phải chê cười rồi."
Minh Vũ điềm đạm: " Không sao đâu ba, con không chê cười gì cả, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà."
Lý phu nhân mỉm cười: " Minh Vũ nói chuyện rất thấu tình."
Lý Nghệ Hân chế nhạo nói: " Thấu tình cái gì chứ?."
Lý phu nhân lườm Nghệ Hân, cô ta bực bội bỏ đi lên trên phòng, còn lại Lý lão gia và Lý phu nhân nói chuyện với Minh Vũ.