Hàn Minh Vũ không để tâm đến những gì mà Quyển Nhu nói, anh đi vào trong một tiệm thuốc quen đường, sau đó nhanh chóng vào lại trong xe.
Quyển Nhu chợt nhẹ lòng, cứ ngỡ là anh ta quẳng cô ở đây một mình rồi chứ.
Hàn Minh Vũ đưa cho Quyển Nhu một trai thuốc, anh nói nhưng không hề nhìn sang Quyển Nhu: " Là thuốc đặc trị đấy, bôi vào đi."
Quyển Nhu đưa tay cầm lấy, thì ra là anh ta mua thuốc bôi cho cô, ái za tự dưng hiểu lầm người ta mất rồi.
" Cám ơn anh nhé, mà lần sau có mua gì thì nói tôi một tiếng được không, vừa nảy cứ lo là anh bỏ tôi lại với con xe này đấy."
Hàn Minh Vũ không đáp lại, anh thắt dây an toàn rồi tiếp tục lái xe.
Quyển Nhu thấy anh ấy im lặng thì cũng chợt im theo, cô không hiểu được Minh Vũ rốt cuộc là đối với Lý Nghệ Hân như thế nào? Lúc thì rất tức giận, lúc thì lại rất ân cần.
Quyển Nhu mở trai thuốc, sịt ra một ít dung dịch rồi bôi lên tay.
_____
Minh Hạ găm miếng Táo cho tiểu Thiên ăn: " Tiểu Thiên à há miệng ra nào."
Tiểu Thiên chỉ mãi chơi robot mà không chịu ăn, Minh Hạ thở dài mang cái đĩa đi xuống bếp. Hàn phu nhân thấy vậy thì hỏi:
" Nó lại không chịu ăn à?"
Minh Hạ đặt cái đĩa xuống kệ: " Không biết tiểu Thiên giống ai mà lại kén ăn như vậy, mỗi lần đúc cho nó ăn cái gì cũng khó, còn nhỏ mà sao khó chiều quá không biết."
Hàn phu nhân rầu lòng: " Tội cho tiểu Thiên, khi sinh ra đã không có mẹ bên cạnh, lại còn mắc chứng tự kỷ, phải làm sao với thằng bé đây, dù gì cũng không thể để nó bị như vậy cả đời được."
Minh Hạ đi tới bên cạnh Hàn phu nhân: " Mẹ à, mẹ cũng đừng lo quá, sức khỏe của mẹ sẽ yếu đi đây. Haiz...nhưng mà tiểu Thiên có mẹ thì tốt, mẹ kế cũng chẳng sao, chỉ tiếc anh hai cưới về một phù thủy làm hại tiểu Thiên đã bệnh càng thêm bệnh."
" Minh Hạ, con nói thì nói nhưng khi có Nghệ Hân ở nhà thì đừng có để nó nghe đấy." Hàn phu nhân tinh ý nhắc nhỡ Minh Hạ.
" Vâng, con biết chứ, tranh thủ chị ta không có ở đây con nói cho đã, dù sao lát nữa chị ta cũng về rồi có muốn nói xấu cũng khó." Minh Hạ cười cợt nói, trong mắt toàn tia vui vẻ khi chê bai nói xấu Lý Nghệ Hân.
Tiểu Thiên đang chơi thì mở miệng kêu: " Baba.."
Hàn Minh Vũ đã về đến nhà, anh ngồi xuống đưa hai tay. Tiểu Thiên liền thả con robot mà chạy tới lao vào vòng tay của Minh Vũ.
Quyển Nhu kinh ngạc, thằng bé này là ai vậy? Mới này còn kêu Minh Vũ là baba...Ach..không lẽ nó là con của Lý Nghệ Hân và Hàn Minh Vũ, trời, không phải chứ? Cô có con luôn sao?
Quyển Nhu thất thần, mắt nhìn tiểu Thiên lạ lẵm, cô nghĩ nếu như nó là con của Lý Nghệ Hân thì một người làm mẹ như cô phải vui mừng ôm lấy con mới đúng, nếu không cả nhà sẽ nghi ngờ.
Quyển Nhu liếc nhìn Hàn phu nhân và Minh Hạ đang đi tới thì lập tức nhập vai mẹ ngay. Cô đi tới gần Minh Vũ sau đó cũng đưa lên hai tay: " Con à, con có nhớ mẹ không? Sang đây mẹ bế nào?"
Minh Hạ đang cầm ly nước cam thì thả luôn xuống sàn một cái choảng, Hàn phu nhân giật mình nhìn Minh Hạ. Thật ra cả nhà đang hoảng với câu nói vừa rồi của Quyển Nhu, cụ thể là cái chữ mẹ đấy, Lý Nghệ Hân bị chạm mạch rồi sao?
Hàn Minh Vũ đang bế tiểu Thiên trên tay mà cũng ngay người nhìn Quyển Nhu không chớp. Riêng Khương Quyển Nhu thì không biết mình đã làm gì mà cả nhà nhìn cô như một sinh vật lạ.
" Mặt tôi dính gì sao?" Quyển Nhu hỏi nhỏ Hàn Minh Vũ.
" Không có, cô lên phòng trước đi."
Minh Vũ chỉ đơn giản bảo Quyển Nhu lên phòng, nhưng ánh mắt nghi hoặc của Minh Vũ, Quyển Nhu đều cảm nhận được. Quyển Nhu bước lên phòng tựa như kẻ thầm lặng, cô thoáng thấy được một sự nặng nề trong căn nhà này, ánh mắt của mọi người đều dò xét cô, cảm giác rất không thoải mái. Không biết trước đây Lý Nghệ Hân có cảm thấy như vậy không, còn Khương Quyển Nhu cô thì bắt đầu mệt mỏi với việc sống không đúng với thân thể của mình, trước đây tuy cô diện mạo bị hủy nhưng mỗi ngày đều sống rất an nhàn, tỉa hoa, cắt cành, cắm hoa bán hoa là công việc yêu thích của cô mỗi ngày, còn có cô bạn thân vui tính Mạc Đình, tuy rằng lúc đó cô không giàu không sang nhưng như thế lại thấy vui hơn biết bao.
Lát sau thì Hàn Minh Vũ lên phòng, anh cởi áo khoác vắt lên giá treo, sau đó thì đi thay một bộ khác dễ chịu hơn. Quyển Nhu ngồi yên trên giường quan sát Minh Vũ từ lúc anh mới đi vô nhà tắm cho đến khi đi ra, Hàn Minh Vũ cũng không mấy để ý, anh làm những gì mình muốn, xong rồi lại đi ra, không hề nói một câu.
Quyển Nhu chống cầm mà thở than " Hàn Minh Vũ, tôi không phải cái ghế, cái bàn, cũng không phải không khí hay người vô hình."
Tối đến cả nhà ăn cơm tối, như thường lệ khi có Lý Nghệ Hân ngồi cùng thì Minh Hạ cứ mặt nặng mặt nhẹ với cô, chị ta về rồi chắc chắn sẽ lại sinh sự khi ăn cho mà coi.
Quyển Nhu ngồi giữa Hàn Minh Vũ và Minh Hạ, cô để ý thấy mọi người rất lạnh lùng khi ăn cơm, hầu như không có nói chuyện, ai nấy đều chỉ tập trung ăn, không phải là do cô ngồi đây nên mới vậy đấy chứ. Quyển Nhu hơi căng thẳng, cô bưng chén cơm bắt đầu đưa đũa gặp một ít rau luộc, vô tình lại chúng ngay đôi đũa đang chỉa tới của Minh Hạ. Minh Hạ liếc mắt, chị ta lại bắt đầu rồi, hừm đồ phu thủy, Minh Hạ định hất đũa của Quyển Nhu ra thì Quyển Nhu đã thu đũa lại, cô gắp sang đĩa khác, nhã nhặn mà ăn.
Minh Hạ cảm thấy lạ, không lẽ chị ta sợ rồi sao? Bị anh hai bắt ở lâu trong bệnh viện nên phát khùng chăng? Minh Hạ hoài nghi gắp miếng rau cho vào chén.
Quyển Nhu tiếp tục mà ăn, Hàn phu nhân và Hàn lão gia cũng cảm thấy Nghệ Hân có gì đó rất khác, con bé không có kén cá chọn canh như trước, mấy món hay chê hôm nay cũng ngoan ngoãn mà ăn không hề càu nhàu.
Quyển Nhu cho miếng thịt viên vào miệng nhai nhai, cô bỗng để ý thấy Hàn Minh Vũ ăn rất ít, gắp cũng ít, trong chén chỉ có một hai miếng tàu hũ, anh ta ăn chay hay sao?
Quyển Nhu đưa đũa gắp một miếng thịt bò ở phía của Minh Hạ bỏ vào chén của Minh Vũ: " Anh thường ngày phải đi làm, ăn nhiều mấy món lạc sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, anh ăn thịt đi."
Minh Vũ nhìn miếng thịt, anh nhẹ cong khóe miệng: " Lo tôi bệnh sao?"
Quyển Nhu lại gắp thêm một con tôm xào bỏ vào chén của Minh Vũ: " Sức khỏe của anh thì anh tự lo đi. "
Quyển Nhu nói xong thì đưa đũa gắp rau nhưng đột nhiên cô đứng hình vì cả nhà đều đang hóa đá nhìn cô chằm chằm.
Quyển Nhu bậm nhẹ môi, nước bọt trôi xuống cuốn họng cái ực, cô bèn thu đũa lại, lúng túng mà hết ăn nổi, tự dưng lại thấy mình như cái gì đó quái dị.
" Con ăn no rồi, xin phép con lên phòng trước."
Quyển Nhu đặt xuống chén cơm còn chưa ăn hết, cô đứng dậy đẩy ghế ra rồi đi nhanh lên trên phòng. Minh Vũ nhìn theo cô ấy, ăn mới có bao nhiêu mà đã bảo là no.
" Con đã nói là mọi người cứ mặc kệ cô ấy đi mà." Hàn Minh Vũ quay qua nói với ba mẹ và em gái, vì bọn họ cứ kỳ cục nhìn Lý Nghệ Hân.
Minh Hạ nghe vậy mới nói: " Thì vẫn luôn mặc kệ, nhưng mà anh không thấy sao? Chị ta không có được bình thường, có khi nào tai nạn ảnh hưởng tới não hay là do uống nhầm thuốc không?"
" Cô ấy không bị gì về não hết, em đừng có nói bừa." Hàn Minh Vũ nghiêm giọng với Minh Hạ.
" Nhưng Minh Vũ à, Nghệ Hân nó quan tâm đến con như vậy từ khi nào? " Hàn phu nhân cũng ngạc nhiên về Lý Nghệ Hân không khác gì Minh Hạ.
Minh Vũ đặt chén xuống, sau đó thì trả lời:
" Cô ấy giả bộ thôi, mọi người đừng thắc mắc mà hãy cứ để mặc cô ấy đi, để cho cô ấy muốn làm gì thì làm, tránh việc Nghệ Hân lại bịa chuyện kể xấu Hàn gia với nhà họ Lý, mọi người chỉ cần chịu đựng đến cuối năm thôi, cuộc hôn nhân không mong muốn này rồi sẽ kết thúc."
Lý lão gia lúc này mới lên tiếng: " Minh Vũ nói đúng, bà và Minh Hạ cũng bớt sân si với Nghệ Hân đi, nhường nhịn một chút, cả nhà sẽ thoải mái hơn, Lý tổng cũng sẽ không có cớ bắt bẻ Hàn gia của chúng ta."
Minh Hạ nghe ba và anh hai nói vậy thì nhận định: " Thì ra là chị ta giả bộ sao? Định cải trang quân tử hả? Chị ta nên xem lại đi, mắt của em là hỏa nhãn, em sẽ không dễ bị lừa đâu."
Hàn phu nhân cười: " Hồi nảy còn há hốc miệng mà nói là không dễ bị lừa."
" Đó là do con chưa nhận ra kịp mà thôi."
Minh Vũ cười nhẹ Minh Hạ, sau đó anh cũng không ăn nữa mà đi lên phòng.