Editor: Tử Nguyệt
Beta: Vũ Ngư Nhi
Trong phòng trầm mặc trong chốc lát, nhìn động tác Thiên Lang rất quen thuộc cùng gương mặt hơi ửng đỏ, Ôn Dục Nhiễm rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Sau này anh đừng dùng dao rạch trên người mình nữa được không? Nếu thật sự không thể để bản thân khó chịu lại không tự nhiên, vậy lần sau nói cho tôi, sau đó tôi sẽ nói phạt như thế nào.” Nói xong câu này, anh nhịn một chút, nhưng vẫn không khống chế được lòng hiếu kỳ và cái miệng tiện, “Thuận tiện hỏi một câu nữa, anh chỉ bôi thuốc thôi mà mặt phỡn dữ vậy. Tôi khó khăn lắm mới có một lần nghiêm túc đó biết không?”
Nếu đặt ở trên người người khác, coi như là bị trĩ cũng biểu hiện khó chịu hơn Thiên Lang nhiều.
“Ngài quan tâm ta như vậy, cũng đã là chuyện đáng giá khiến ta vui sướng nhất.” Sau khi tạm thời bôi thuốc khử trùng cho vết thương, Thiên Lang bắt đầu quấn băng vải, cả người còn tản ra không khí hường phấn, “Những thuốc này ta có thể lấy không?”
“… Anh vui là được rồi.” Lo lắng cho Thiên Lang quả thực chính là lãng phí tình cảm, đến nay anh cũng không thể hoàn toàn xem hiểu điều khiến Thiên Lang vui vẻ và khổ sở rốt cuộc là gì, “Đúng rồi, anh gọi lại chưa?”
Có lẽ là lúc anh nói chuyện quá đúng dịp, vừa dứt lời là nghe thấy ở bên ngoài vang lên tiếng điện thoại rung è è. Ôn Dục Nhiễm biết ngay Thiên Lang căn bản không xem điện thoại là chuyện gì to tát.
Lại lần nữa gửi lòng thương xót đến vị đồng chí gọi điện thoại không biết tên kia.
“Anh cứ băng tiếp đi, tôi đi lấy điện thoại di động.”
Trở lại phòng vệ sinh cầm điện thoại di động về, Ôn Dục Nhiễm liếc mắt nhìn màn hình, quả nhiên vẫn là số 088 lúc trước. Thấy Thiên Lang vẫn chưa băng xong, liền tiện tay ấn nhận cuộc gọi, tự mình đưa để bên tai Thiên Lang.
Nói thật, anh có hơi tò mò ai sẽ tìm Thiên Lang và có chuyện gì gấp.
Khi anh đưa điện thoại di động đến gần, Thiên Lang đầu tiên là vui vẻ dùng cả khuôn mặt cọ cọ ngón tay anh, sau đó mới đem lực chú ý đến nội dung của cú điện thoại.
“Nói trọng điểm.”
“Địa chỉ?”
“Trước mười hai giờ.”
Trên đây là toàn bộ nội dung Ôn Dục Nhiễm nghe được trong năm phút đồng hồ, mà còn là toàn Thiên Lang nói.
“…” Anh còn có thể không có thành ý thêm nữa không?
Đối với loại phương thức gọi điện thoại ngắn gọn đến muốn ăn đòn này, Ôn Dục Nhiễm tỏ vẻ vô cùng bội phục.
Sau khi cúp điện thoại, Thiên Lang quay đầu khẽ hôn một cái lên tay Ôn Dục Nhiễm: “Là khách hàng gọi tới, khoảng mười một giờ tối nay phải ra ngoài một chút, ta sẽ cố gắng về sớm.”
Ôn Dục Nhiễm: “????”
Anh phải thanh minh một chút: Đây thật sự không phải là anh tư tưởng quá sa đọa. Mà là làm một người đàn ông thể xác và tinh thần bình thường, nghe người khác nói nửa đêm phải đi gặp khách hàng, còn nói sẽ cố gắng về sớm. Đây căn bản là khiến người ta phải liên tưởng đến phương diện nào đó mà.
Không ngăn được trí tưởng tượng chỉ phút chốc đã bay xa, Ôn Dục Nhiễm chưa từng gặp ai vừa công khai, vừa quang minh chính đại trước mặt người nhà “Tiếp khách”. Từ suy nghĩ của riêng anh, nếu như chuyện này thật sự phát sinh, hẳn phải trước tiên để cho người khác rời đi êm thấm trước mới đúng.
Động não lại động não, dưới sự bổ não một loạt tình tiết cực kỳ quỷ dị phát triển sau đó, Ôn Dục Nhiễm không được tự nhiên vội ho một tiếng, tự nói với mình tư tưởng cần phải lành mạnh một chút: “Trễ như vậy còn đi ra ngoài sao? Chân anh còn đang thế này, lẽ nào anh muốn vừa ra ngoài đi tới nửa đường giữa hai chân đầy màu đỏ? Suy nghĩ đến tâm tình của người ta đi đại hiệp.”
“Chắc chỉ là oán quỷ, không có gì quá đáng lo, ngài không cần phải lo đâu.” Băng bó xong, Thiên Lang đứng lên, một lần nữa mặc quần pyjamas vào, hoạt động bình thường giống như không hề bị thương.
Thiên Lang vừa nói như thế, rốt cuộc Ôn Dục Nhiễm mới nhớ lại hình như trước đây ý có đề cập tới phương diện này. Nói như vậy nguồn kinh tế của y cũng căn bản không phải là thù lao làm người đại diện quảng cáo. Điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm ý thức được thần côn là con đường nghề nghiệp có tiền cỡ nào.
“Vậy cũng không đến nỗi hơn nửa đêm mới đi chứ? Gấp như vậy, bây giờ không đi không được sao?”
Nhưng mà Thiên Lang nghiêm túc lắc đầu: “Chờ một chút cũng sẽ không chết. Mới vừa đi công tác về cần phải quét dọn một chút, chờ ta làm xong cơm tối sau đó quét dọn xong sẽ đi qua.”
Ôn Dục Nhiễm trợn mắt há mồm: “Vậy lỡ như chết rồi thì sao?”
“Vậy cái số 088 này cũng chỉ lưu tạm thời vô ích rồi.” Thiên Lang mỉm cười.
Loại tư tưởng này giáo dục quá khó khăn, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy hơi nhức đầu, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương: “Chúng ta không nói giỡn, anh cần phải đi tối nay hả? Không thể kéo dài một chút, chờ chân lành rồi hẵng đi xử lý được sao?”
“Ta cũng không nói giỡn với ngài, mỗi một câu ta nói đều nghiêm túc. Nếu như ta bị thương nghiêm trọng đến ảnh hưởng tới hành động, thì dù thế nào ta cũng sẽ không làm.” Tiện tay cất thuốc lộn xộn trên giường, Thiên Lang bất thình lình quay người, nhanh chóng khẽ hôn lên mặt Ôn Dục Nhiễm, “Đương nhiên, nếu như ngài thật sự không muốn ta đi, ta sẽ không đi.”
“Đi nấu cơm! Sau đó đến chỗ người ta nhanh lên! Đêm nay đừng về!!!”
“Ta đi ngay đây.”
Sau khi Thiên Lang rời khỏi phòng ngủ, Ôn Dục Nhiễm mới xoay người quay lưng với cửa phòng, giơ tay lên che chỗ mới vừa bị hôn rồi kinh ngạc phát hiện mặt mình thế mà lại nóng đến lạ kỳ.
Đệch, không phải là bị hôn một cái thôi sao, từ khi nào da mặt ông đây lại mỏng như vậy chứ? Cũng không phải thiếu nữ thẹn thùng.
Ôn Dục Nhiễm đau khổ ngã lên chiếc giường mềm mại, lại một lần nữa xác định bất cứ lúc nào Thiên Lang đều không đáng để đồ tình mà. Lần đầu tiên anh có ý nghĩ rõ ràng hình như chính mình hơi muốn cong rồi.
Giữa lúc Thiên Lang làm cơm, Ôn Dục Nhiễm ở trước cửa phòng ngủ dán tờ giấy: Thiên Lang và chó không được vào!!!!
Chó:?????
Sau đó thật sự như Thiên Lang nói, y vẫn quét dọn căn hộ đến mười một giờ mới ra ngoài.
Ôn Dục Nhiễm dựa vào cửa phòng ngủ nhìn theo Thiên Lang ra cửa, sau khi cửa đóng lại liền quay đầu nhìn Thích Phi Trần ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, mặc cái váy ngủ màu trắng thanh nhã thực sự muốn làm anh mù mắt. Đặc biệt là lại liên tưởng đến việc Thích Phi Trần mua áo lót nữ, anh ngẫm lại mà thấy sợ.
“Biết dùng TV rồi à? Anh học nhanh ghê.” Lời khen của anh xuất phát từ nội tâm, thuận tiện lại móc một chút, “Anh nói xem, thực sự có người yêu đương đến mức hành động điên rồ ư?”
Tiện tay sửa lại chút tóc buông xuống bên tai, Thích Phi Trần dời tầm mắt trên màn hình đi, tương đối khó hiểu nhìn về phía Ôn Dục Nhiễm: “Sao lại nói lời ấy? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mới có vậy đã coi là điên rồ?”
“… Bằng không anh còn muốn thế nào?” Ôn Dục Nhiễm ngơ ngác, lẽ nào thứ này còn trách anh ngạc nhiên sao?
“Ngươi quả nhiên là người sống trong hoàn cảnh yên bình vô lo, tự nhiên chưa biết đến lúc người đang điên cuồng, luôn có thể làm ra một vài chuyện ngươi không cách nào tưởng tượng được.” Thích Phi Trần cười thần bí, “Nếu thật sự tò mò, không bằng ngươi thử dùng thái độ cực kỳ chán ghét sau đó nói thẳng muốn hắn ta rời đi xem sao?”
“Không cần hãm hại tôi như vậy đâu, tôi còn trông cậy sống qua mấy ngày yên ổn đây.” Đề nghị đẩy người xuống hố rõ ràng như vậy, nếu anh thực sự làm theo bị bẫy chết cũng đáng đời.
Thích Phi Trần thoạt nhìn tựa như cực kỳ tiếc nuối.
***
Ôn Dục Nhiễm cũng không biết tối đó Thiên Lang rốt cuộc về lúc nào, chỉ biết là khi anh thức dậy vào sáng hôm sau, Thiên Lang đã bày xong một bàn bữa sáng ấm áp, ngồi trên ghế mỉm cười chờ anh cùng đến ăn cơm. Thích Phi Trần ngược lại ghét bỏ nói trên người y còn có chút mùi máu tanh khó ngửi, nhưng mà Ôn Dục Nhiễm cũng không phát hiện trên người Thiên Lang có thêm vết thương nào.
Sau đó dường như cũng trở về cuộc sống bình thường, mỗi ngày bôn ba đi làm. Chẳng qua là sau khi về nhà lại thêm một người một quỷ tồn tại, may là ở chung coi như tương đối hòa hợp, từ góc độ này mà nói ngược lại thì so với ở một mình thú vị hơn. Vết thương trên đùi Thiên Lang theo y nói đã khôi phục rất tốt, cuối cùng một chút vết tích cũng không có, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Ôn Dục Nhiễm có lẽ sẽ không tin đã từng có vết thương như vậy.
Sinh hoạt quá mức bình thường, từng có vài lần, Ôn Dục Nhiễm gần như cho là sau này sẽ tiếp tục duy trì ngày tháng an bình như thế, có khi mọi chuyện còn tốt hơn so với tưởng tượng của anh.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là mơ tưởng. Anh hiểu rõ cái gọi là an ổn và nửa đời sau của mình không hề có duyên phận, chỉ có thể gửi hy vọng sự an bình này duy trì lâu một chút.
Sau buổi cơm tối, Ôn Dục Nhiễm cùng Thích Phi Trần chơi mấy ván cờ vây cho hết thời gian, thứ này quá cao cấp, anh từ chối mưu sát tế bào não của mình. Cho nên lựa chọn cờ năm quân đơn giản đại chúng hơn, chỉ có điều cuối cùng vẫn bị Thích Phi Trần đơn phương uy hiếp. Đương nhiên, trong mắt người đứng xem, đây có vẻ là một ngự tỷ tóc đen dài cùng hai gã đàn ông chém giết trên bàn cờ. Chỉ có chính bọn hắn biết trên thực tế trong phòng này căn bản không hề có một sinh vật là nữ.
Theo ý của Thích Phi Trần, đây là năm đó hắn theo tướng quân mài luyện ra được bản lĩnh chơi cờ. Năm đó học qua vài loại cờ, cũng tiếp xúc qua cách chơi tương tự cờ năm quân này. Điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm cực kỳ muốn nhận thức vị tướng quân thường nghe Thích Phi Trần nhắc tới kia. Đến cùng là người cao thượng đến mức nào mới có thể khiến Thích Phi Trần ngoan ngoãn vâng lời như vậy?
Anh thừa nhận trong đó còn lẫn lộn một chút hiếu kỳ. Một tướng quân nghe đến là biết vừa uy vũ vừa nam tính, sao có thể cùng một nam nhân so với nữ nhân còn nữ tính hơn ở bên nhau? Ở trong ấn tượng của anh, thời kì đi học cùng các bạn học nam thì không sao, cùng mấy thằng ẻo lả nói chuyện thì nửa phút là bùng nổ: Con mẹ nó mày có thể đàn ông hơn chút được không?
Không nói gì nhìn Thiên Lang thay mình bắt đầu cùng Thích Phi Trần “Chém giết”, Ôn Dục Nhiễm cảm nhận được mấy phần thê lương. Mỗi lần chơi cờ năm quân, đến cuối cùng đều là anh chủ động đầu hàng, sau đó đổi thành Thiên Lang và Thích Phi Trần chiến đấu với nhau, thắng bại giống như chia đều năm năm.
Anh cũng không hiểu lắm hai người kia chơi cờ năm quân thôi mà còn chơi đến nghiêm túc như vậy là suy nghĩ xuất hiện từ đâu.
Đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, Ôn Dục Nhiễm vừa cởi quần áo vừa suy nghĩ: Đánh cờ không vui, bằng không lần sau gọi ái phi tới bốn người chơi mạt chược nhể?
Tiểu kịch trường:
Ôn Dục Nhiễm: Tao đã từng là người đàn ông đùa giỡn người khác không nương tay.
Duẫn Mộc: Thật ra tao cảm thấy cái này chả có gì đáng khích lệ.
Ôn Dục Nhiễm: Cho đến tận khi tao đen đủi gặp được “lương khô”, tên cuồng thổ lộ chết tiệt _(:з” ∠)_
Duẫn Mộc: Ừ… Câu nói kia nên nói thế nào nhỉ…
Thích Phi Trần: Ác nhân tự có ác nhân trị ╮(╯_╰)╭