Editor: Vũ Ngư Nhi
Đột nhiên mở mắt ra, Ôn Dục Nhiễm nằm úp sấp lên bàn mà thở hổn hển, sau lưng anh đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tiểu Ôn? Làm sao thế này, mơ thấy ác mộng à?” Chú ý thấy Ôn Dục Nhiễm đã tỉnh lại, Lỗ Khiết nhìn về bên này, ngay lập tức nhận thấy biểu hiện không đúng của anh.
Khung cảnh đẫm máu cuối cùng trong mơ vừa rồi vẫn đang hiện ra rõ ràng trước mắt anh, sắc mặt Ôn Dục Nhiễm trắng bệch, chỉ cảm thấy ớn lạnh, đối mặt với sự chăm sóc của đồng nghiệp cũng chỉ có thể cố gắng mỉm cười: “A, đúng là mơ thấy ác mộng thật.”
Dáng vẻ này chắc chắn không đơn giản chỉ là một cơn ác mộng bình thường đâu. Lỗ Khiết có chút lo lắng: “Bằng không cậu xin nghỉ một ngày rồi trở về đi, chị thấy dù có cố gắng cậu cũng không chịu đựng được. Cậu đi xin nghỉ một ngày đi, sếp thấy cậu như vậy chắc chắn sẽ đuổi về, công ty chúng ta cũng đâu ‘phát xít’ lắm đâu.”
Đúng là cô không nói bậy, chỉ bằng bộ dạng bây giờ của Ôn Dục Nhiễm thì không ổn rồi. Thật ra trước đó sếp đã hỏi qua anh có cần phải về nhà nghỉ ngơi một ngày hay không cũng đủ thấy tình trạng của anh nặng đến mức nào.
Ôn Dục Nhiễm vẫn còn do dự, ánh mắt của Lỗ Khiết lại tập trung vào cổ tay phải của anh, nghi hoặc mà hỏi một câu: “Tay cậu bị sao thế, thứ gì quấn vào làm bị thương à?”
Bị câu nói không đầu không đuôi này hỏi đến làm anh không hiểu gì cả, Ôn Dục Nhiễm nhìn về phía cổ tay của mình thì phát hiện không biết vào lúc nào mà trên tay lại xuất hiện nhiều hơn một vệt hình tròn màu xanh tím, dường như là bị thứ gì quấn vào tạo thành.
Sáng hôm nay vẫn không có mà.
Sau lúc mơ màng ban đầu, bỗng nhiên Ôn Dục Nhiễm nghĩ đến điều gì đó, chỉ một thoáng thôi đã thấy toàn thân lạnh lẽo — lúc ở trong mơ, khi anh từ phòng tắm chạy ra bị đám tóc kia quấn lấy cổ tay, chỉ là bị anh cố giãy ra thôi.
Lúc này ngay cả mỉm cười Ôn Dục Nhiễm cũng chẳng làm được, sắc mặt cực kì khó coi, lập tức thu gom đồ đạc, nhìn về phía Lỗ Khiết nói cảm ơn rồi đi đến phòng nhân sự xin nghỉ.
Chuyện này là được chỉ thị, nhưng bản thân Ôn Dục Nhiễm cũng biết đến bệnh viện chẳng có kết quả gì, còn về nhà thì lại càng không dám — lần này có thể nhớ rõ được nội dung của giấc mơ, còn xuất hiện cả vết thương nữa, lúc này trở về nhà chẳng phải sẽ khiến bản thân mình thêm sợ hãi sao?
Suy nghĩ một chút, Ôn Dục Nhiễm dứt khoát lấy di động ra, tìm số của Duẫn Mộc mà gọi.
Không lâu sau, bên trong di động truyền đến giọng nói ổn trọng mang theo chút chế giễu: “Sao thế? Sao lại đột nhiên gọi điện cho tao vào lúc này?”
“Ái phi, mau đến cứu giá, trẫm nghĩ rằng mình sắp băng hà rồi.” Ôn Dục Nhiễm buồn bã, ỉu xìu nói.
“Lại mơ thấy ác mộng nữa sao?” Ở đầu bên kia điện thoại, Duẫn Mộc đặt văn kiện trong tay xuống không nhịn được mà cau mày, “Bác sĩ tư vấn tâm lý lần trước tao tìm cho mày không có tác dụng à?”
Giờ là buổi trưa, là lúc ánh mặt trời đã lên giữa, Ôn Dục Nhiễm đứng trên đường cái, xung quanh đầy người đến rồi đi giúp anh có thêm cảm giác an toàn, lúc này anh mới phát hiện ra cảm giác lạnh lẽo trong người đã giảm bớt đi một chút: “Tao nghĩ việc này bác sĩ cũng không thể giải quyết được, tao nói sự thật với mày, mày không được nghĩ rằng tao bị điên?”
“Mày nói đi, tao nghe.”
Đã được đảm bảo, lúc này Ôn Dục Nhiễm mới từ tốn mang cơn ác mộng ban nãy kể hết cho người bạn thân này, nhất là chuyện sau khi thức giấc phát hiện trên cổ tay có vết hằn, bây giờ Ôn Dục Nhiễm vẫn có thể cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày mới nghe thấy tiếng Duẫn Mộc nói: “Mày đang ở đâu? Một lát tao đi đón mày, chờ ở chỗ tao hết buổi chiều đi, đợi buổi tối tao mang mày đi gặp một người, nói không chừng có thể giúp mày một chút.”
“Tao mới từ công ty ra, cũng đâu phải chưa từng đến đâu, tự tao đến là được rồi.”
“Mày muốn xỉu trên đường rồi hại tao tốn công đi tìm đúng không? Đứng im đừng nhúc nhích, tao qua liền đây.”
Thường ngày Duẫn Mộc rất dễ nói chuyện nhưng gặp chuyện như vậy thật chẳng dễ thương lượng tí nào, với việc này Ôn Dục Nhiễm lại quá hiểu rõ, anh cũng biết điều mà không chối từ nữa. Vì vậy, đứng bên lề đường chờ Duẫn đại công tử đến nhặt anh đi.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe Mercedes màu xám bạc dừng lại trước mặt anh, Duẫn Mộc kéo cửa kính xe xuống, nhìn anh bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mày không đi tìm cửa hàng nào ngồi chờ mà lại đứng đây đúng không? Lên xe đi, tao xin nghỉ nửa ngày rồi, mày muốn đi đâu?”
Không khách khí mà ngồi vào vị trí phó lái, có bạn thân ở bên khiến anh thả lỏng không ít cười cười nói: “Woa, ngạc nhiên thật nha, Duẫn đại thiếu gia mà cũng có thời giờ rảnh rỗi để lãng phí nhân sinh với tiểu nhân ha?”
“Bằng không phải nhìn thấy mày như quỷ mà lượn qua lượn lại khắp nơi à?” Duẫn Mộc lắc đầu một cái thở dài, “Người kia có chút đặc biệt, tối tao mới có thể đưa mày đi tìm y được.”
Bình tĩnh lại đôi chút, nghe Duẫn Mộc nói như vậy lại khiến Ôn Dục Nhiễm hơi thấy khó chịu, nở một nụ cười có chút lúng túng: “Vừa nãy tao có hơi sợ, mà mày thật sự tin là có quỷ hả? Đến tao còn phải nghi ngờ bản thân mình có phải bị tâm thần phân liệt rồi không cơ mà.”
Duẫn Mộc là loại mà mọi người hay gọi là “cao phú suất”, gia thế tướng mạo rất được lại có năng lực nữa, tính cách thường ngày trầm ổn nghiêm cẩn. Vì vậy rất khó mà nghĩ rằng người như hắn lại tin là có quỷ nên Ôn Dục Nhiễm mới cảm thấy kinh ngạc đến thế.
Duẫn Mộc cũng không trả lời ngay mà giữ lấy ống tay áo sơ mi của anh, kéo lên lộ ra vết tích màu xanh tím bên dưới, vẻ mặt có chút nghiêm nghị: “Thà rằng tin tưởng còn hơn, bản thân tao cũng chẳng tin quỷ thần lắm nhưng đến lúc tao tin thì chẳng phải đã quá muộn rồi sao. Tao cùng người kia cũng không có giao tình gì, chỉ là nghe người khác nhắc qua anh ta rất am hiểu những vấn đề này. Chẳng qua với tính cách của anh ta không thân thiện lắm, tao sẽ cố gắng giúp mày gặp được anh ta.”
Ôn Dục Nhiễm cười, nện một cú lên vai hắn: “Quả nhiên là anh em mà, nếu mày mà là phụ nữ tao nhất định đã theo đuổi mày rồi.”
Đồng thời anh cũng oán thầm nói: Đại ca, bốn năm đại học của tao đã có thể làm cho một nam thần cao lãnh như mày trở thành vợ hiền mẹ giỏi, một tên đạo sĩ có thể so sánh được với người cao quý lãnh diễm như mày sao?
“Đừng nói nhiều, trước tiên đi ăn chút gì đó với tao đi, còn sau đó đi đâu thì tùy mày quyết định.”
Mặc dù là nói chơi nhưng với chuyện như thế thì họ cũng chẳng có tâm trạng đùa giỡn gì, chỉ là đi xung quanh thuận tiện nói chuyện phiếm cho vơi thời gian, cuối cùng tìm một tiệm cà phê nào đó ngồi đợi cho đến khi mặt trời lặn.
“Sắp đến giờ rồi, tao dẫn mày đi tìm người.”
Bây giờ là 6 giờ, sắc trời tối đen, lúc này mà đi tìm người thì có hơi kì quái, Ôn Dục Nhiễm không nhịn được dò hỏi: “Đừng nói là đi vào khe suối, hang động nào đó tìm một lão đạo sĩ có râu dê đó chứ?”
“Không phải, đến quán bar.” Phía trước là đèn đỏ, Duẫn Mộc đi chậm lại sau đó cho xe từ từ dừng lại ở vạch phía trước, giải thích xong cũng không cần nhìn mà vẫn có thể đoán được biểu cảm của Ôn Dục Nhiễm lúc này, sau đó bổ sung: “Năm nay người kia hai mươi bốn tuổi, không có râu dê đâu.”
“…” Ôn Dục Nhiễm trầm mặc trong chốc lát, do dự mà đề nghị, “Hay là… tụi mình vẫn đi tìm bác sĩ tâm lý thì hơn?”
“Cha tao giới thiệu anh ta cho tao, anh ta hẳn không phải là tên lừa đảo đâu.”
Duẫn Mộc nói cha của mình ra, vốn Ôn Dục Nhiễm đang hết sức nghi ngờ nghe thấy thế thì sự nghi ngờ lập tức giảm đi hơn nửa, trước đây anh cũng từng gặp qua cha của Duẫn Mộc hai lần, ông ấy tuyệt đối không phải là một ông lão mê tín, ngược lại còn tinh khôn lý trí hơn Duẫn Mộc nữa kìa, Ôn Dục Nhiễm thật sự không tin rằng ông ấy sẽ dễ dàng tin vào bọn giang hồ lừa đảo.
Từ lúc bắt đầu đi cho đến lúc xe bọn họ đến nơi thì đã sắp 7 giờ rồi. Duẫn Mộc dẫn anh đến một quán bar bề ngoài được trang trí tinh xảo, trông giống một quán bar cao cấp, bên trong chắc không quá mức… nhảy múa loạn xạ đâu ha.
Tuy nhiên, Ôn Dục Nhiễm vẫn không thể tưởng tượng được mình phải đối mặt với “cao nhân” có vóc dáng ra sao, tiên phong đạo cốt ư? Hay là cao thâm khó dò? Không ai giải đáp hết…
Cùng Duẫn Mộc bước vào quán bar, bên trong tương đối rộng rãi, mọi người trên sân khấu đều chơi các loại nhạc nhẹ, đa số khách thì ngồi ở phía quầy bar hoặc là ngồi ở vị trí của mình bình phẩm rượu, hoặc là có vài người thì đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
Nơi đâu cũng chả thiếu cái loại cảm giác những người xung quanh có sức hút thật mãnh liệt, ánh mắt Ôn Dục Nhiễm gần như bị một chàng trai ngồi ở trước quầy bar thu hút. Cũng không phải anh đối với người ta có ý đồ không an phận gì, nhưng mà dáng vẻ lẫn khí chất của đối phương thật sự là làm cho người khác không thể nào không chú ý đến được.
Ôn Dục Nhiễm thấy rằng vẻ ngoài của mình đã được xem như là không tệ rồi, thế nhưng người kia lại thuộc loại đẳng cấp ngôi sao lớn nổi tiếng trên truyền hình cơ. Đứng ở góc độ của Ôn Dục Nhiễm thì chỉ có thể thấy được gò má của y, anh không biết nhiều từ ngữ sinh động để miêu tả dáng vẻ của một người nhưng nếu cho anh nói thì người này có tướng mạo quý khí, có chút giống hình tượng quý công tử trong trí tưởng tượng của các thiếu nữ đi? Chàng trai mặc một chiếc áo khoác màu trắng dáng dài, dù cho có ngồi cũng khiến người khác tưởng tượng đến thân hình quyến rũ lúc đứng lên, hai tay đều mang găng tay da màu đen, anh không thấy có gì không ổn, nhưng trong căn phòng thế này thì loại trang phục y đang mặc có vẻ quá kín rồi đó.
Mặc dù không có trao đổi gì nhưng vẻ mặt của chàng trai đó đã thể hiện y không phải là một người ấm áp, vui vẻ gì, chỉ cần liếc mắt qua Ôn Dục Nhiễm cũng cảm nhận được cái lạnh xung quanh người ấy, là loại khí chất xa cách.
Khuôn mặt có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Ôn Dục Nhiễm không thể nhớ nổi mình đã gặp người này chưa, cũng chẳng có cách nào xác định được nó có phải là ảo giác hay không.
Trên tay y là một ly cocktail màu xanh nhạt trông khá đẹp, chỉ có điều nhìn qua có vẻ như là chưa uống thì phải.
Thu hồi ánh mắt của mình lại, Ôn Dục Nhiễm định mở miệng hỏi thăm người muốn tìm đang ở nơi nào thì Duẫn Mộc cất bước đi về hướng chàng trai xinh đẹp cao lãnh kia.
Ôn Dục Nhiễm: “…”
Chẳng lẽ bây giờ đuổi quỷ không cần dựa vào kỹ thuật nữa mà lại dùng khuôn mặt đẹp và khí chất rồi hả?
==========
Tiểu kịch trường:
Biến thái… bệnh kiều tu dưỡng:
Một ngày nào đó, ở cửa tiệm bán đồ lót cho nam tiếp đón một vị khách kì lạ.
Ở trong phòng mà mang khẩu trang còn chưa tính, trong lúc chọn mua đồ lại còn lẩm bẩm một vài lời quái lạ: “Đã qua nhiều năm như vậy, kích thước của thân ái như thế nào rồi nhỉ?”
Thực sự rất muốn nhìn một chút, có thể thử qua một lần lại càng tốt! o(*////▽////*)q
#Không nên hỏi y đang muốn thử cái gì hay là thử như thế nào#
#Dáng vẻ giả vờ nghe không hiểu#