Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi
Cho nên bọn họ chỉ có thể lại bắt đầu vào từng phòng quanh quẩn tìm kiếm, trong thời gian này đương nhiên tránh không khỏi quan tâm cô gái vừa gặp.
“Em tên là Miêu Vũ Cầm, là sinh viên năm ba. Vốn em đang chuẩn bị đi ngủ ở kí túc xá, thế nhưng không biết tại sao lại tới đây.” Cô nàng đang mặc một chiếc áo không vừa người lắm và cái khăn quàng hơi cũ, nhìn qua chắc cũng là tìm được sau khi tới đây. Trong vành mắt vẫn ngấn nước mắt, “Ở đây có rất nhiều người chết. Em… em nhặt được cái đèn pin và một tờ giấy kì lạ ở tầng ba, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân rất đáng sợ kia. Em sợ quá trốn vào trong phòng không dám đi ra ngoài… Em còn tưởng rằng các anh cũng là quỷ…”
“Người xui xẻo đến uống nước cũng mắc răng. Tụi anh cũng không hiểu sao lại đến cái chỗ chết tiệt này nữa. Nhắc mới nhớ, em ở tầng ba hả? Em có hát không?” Ôn Dục Nhiễm vẫn để ý đến tiếng hát nghe thấy lúc đó.
“Hát?” Miêu Vũ Cầm mờ mịt nhìn anh, “Không có. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân em trốn trong phòng rất lâu, không dám ra ngoài đi, cũng không dám lên tiếng.”
Được rồi, xem ra lại là chuyện không biết từ thuở nào được phát 3D lại.
“Anh thuận miệng hỏi vậy thôi, hình như là anh nghe lầm. Vậy có thể xem tờ giấy em nhặt được không? Thật ra bọn anh cũng nhặt được một tờ giấy, anh muốn nhìn xem có giống nhau không thôi.”
Gật đầu liên tục, Miêu Vũ Cầm lập tức lấy ra tờ giấy kia từ trong người ra, chữ viết trên tờ giấy lần này có vẻ hơi vội vàng.
***
Vẫn không tìm thấy, kí túc xá này rất quái dị, thế nhưng ở đây có thể tìm được một ít thứ hữu dụng.
Điện thoại di động đã hết pin, thế nhưng đèn pin vẫn còn, trong lầu hẳn là cũng có thể tìm thấy đèn pin.
Có chút rắc rối nhỏ thế nhưng may là không gặp phải nguy hiểm quá lớn. Tiếp theo chúng tôi sẽ đến khu kí túc xá sinh viên tiếp tục tìm kiếm.
Nếu có ai bị nhốt ở trong trường giống như chúng tôi, nhất định phải tới tìm chúng ta hội họp. Chúng tôi biết “Chìa khóa” thoát khỏi nơi này.
Đã tìm: Dãy phòng học, phòng thể chất, thư viện, kí túc xá giáo viên.
(3)
***
Trong dãy phòng học mờ tối, một bóng dáng đàn ông cao gầy hờ hững đi trên hành lang cũ rích, ngoảnh mặt làm ngơ với mấy vết máu hoặc dấu vết đáng sợ.
Thậm chí hắn còn khẽ hát. Trùng hợp thay, giai điệu kia dường như là bài Ôn Dục Nhiễm mơ hồ nghe được trước đó. Thật giống như chỉ đi bộ bình thường mà thôi.
Một người như vậy khiến cho toà nhà vốn đã âm u càng thêm khủng bố.
Nhưng mà trong lòng Thiên Lang lúc này hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ ngoài. Trên thực tế, thằng nhóc đại biểu cho lý trí của y sắp muốn đi mổ bụng tự vẫn kia kìa. Cả người không ổn lắm.
Nói chứ, nếu có chút ánh sáng có lẽ sẽ khiến chủ nhân dễ chú ý hơn nhỉ?
Nghĩ vậy, Thiên Lang rút một lá bùa đã chuẩn bị từ trước trong túi áo ra. Hai ngón tay trái kẹp lấy lá bùa thành dựng đứng, tay phải xẹt từ dưới lá bùa lên, đột nhiên tức khắc hiện lên ánh sáng màu trắng.
Tuy rằng đã chiếu sáng, nhưng mà ánh sáng yếu ớt như vậy thật lòng không khiến cho người ta có cảm giác an toàn tí nào, trái lại càng như là ma trơi khiến cho hoàn cảnh càng quỷ dị hơn.
Ở cái nơi u ám này, lúc chủ nhân có thể đang khủng hoảng bất an, y lại không lập tức xuất hiện ở bên cạnh. Cơ bản là không tốt rồi. Ài… Tên Thiên Đồng An thật quá vướng víu, nếu xuất hiện lần nữa nhất định phải giết gã. Hết lần này tới lần khác bị gây cản trở làm cho người khác không vui tí nào.
Đi vào phòng học bên cạnh, tỉ mỉ quét mắt một vòng, không thấy một bóng người, rời đi đến thẳng phòng tiếp theo.
Uổng công vô ích mà tìm kiếm hơn nửa phòng học ở dãy bên này, Thiên Lang rốt cuộc nghe thấy phòng học phía trước truyền đến tiếng vang nhỏ.
Thiên Lang luôn luôn dặn lòng mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Cho dù là giả bộ cũng phải giả vờ ra dáng vẻ của người bình thường, để xoátcảm tình với Ôn Dục Nhiễm.
Nhưng khi phát hiện đằng sau cánh cửa bị gì đó chắn lại không thể đẩy vào, Thiên Lang bực bội nhấc chân đá văng cửa.
Đập vào mắt là cậu thanh niên sợ đến run lẩy bẩy nằm xụi lơ xuống đất bên cạnh cửa. Mà thứ vừa rồi chặn lại trước người thanh niên giờ chỉ còn nửa người trên thi thể. Thiên Lang cũng không chớp mắt đạp *Hoạt thi đang gào thét kia dưới ván cửa, một chân đè chặt không thể động đậy, cũng từ trong túi lấy ra một bức ảnh của Ôn Dục Nhiễm đưa cho cậu thanh niên: “Xin chào?”
*Hoạt thi: Kiểu như zombie, cương thi.
Viên Đức chẳng qua là một sinh viên đại học bình thường, căn bản còn chưa trải qua gió to sóng lớn gì, lại càng không muốn vào một cuộc chiến nguy hiểm kinh khủng như vầy. Tại cuộc gặp gỡ bất ngờ trong hoàn cảnh tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc này cộng thêm việc sống lại một kiếp khiến cả người hắn bối rối. Hắn chỉ ngây ngốc mà ngước nhìn người đàn ông lạnh lùng, dường như mất khả năng nói.
“Cứu, cứu tôi với. Quái vật…”
Mắt thấy thanh niên đột nhiên nhào tới muốn ôm chặt chân của mình, Thiên Lang không hề do dự đá người ra.
Ngẫm lại đến nay y vẫn không thành công ôm được đùi của chủ nhân nhà mình thì tâm trạng càng tệ hơn.
Giọng điệu cũng càng không tốt lành: “Người này, có gặp không?”
Căn bản là không từng thấy người trong hình, thế nhưng Viên Đức nhìn ra được người trước mặt có thực lực nhất định. Nếu hùa theo lời của đối phương nói không chừng có thể còn sống chạy ra khỏi chỗ này, vội vàng gật đầu không ngừng: “Tôi đã thấy! Tôi đã thấy anh ta. Anh cứu tôi với!”
Vừa dứt lời, chân Thiên Lang đang đè lên cánh cửa đột nhiên dùng sức. Sau một tiếng máu thịt bị đè bẹp vang lên, rốt cuộc không nghe thấy Hoạt thi gào thét nữa.
Y lướt qua Viên Đức, nhặt lên một tờ giấy từ trên bàn giáo viên vô cùng cũ kỹ.
***
Chúng tôi nghĩ rằng nếu như ở nơi đã đi qua để lại tờ giấy nhắn, có lẽ sẽ có người khác đi nhầm vào nơi này và thấy tờ giấy của chúng tôi. Các bạn hẳn là cũng đã phát hiện đây cơ bản không phải trường học quen thuộc của chúng ta. Chúng ta nhất định phải thoát khỏi nơi này.
Sau đó phải đến thư viện tiếp tục tìm.
Nếu có ai giống như chúng tôi bị nhốt ở trong trường học nhìn thấy tờ giấy, nhất định phải tới tìm chúng tôi hội họp. Chúng tôi biết “Chìa khóa ” thoát khỏi nơi này.
Đã tìm: Dãy phòng học, phòng thể chất.
(1)
***
Nhanh như gió đọc xong nội dung trên tờ giấy, biểu cảm Thiên Lang không hề thay đổi, tiện tay đem vứt, đi ngược trở lại về hướng cửa, còn không quên nhắc nhở với Viên Đức một câu: “Dẫn đường.”
Động tác đi ra ngoài đột nhiên dừng lại, vẻ mặt Thiên Lang trong chốc lát trở nên khá khó xem. Y cảm giác được vạn tượng hoàn bội có động tĩnh, có lẽ là Ôn Dục Nhiễm bên kia gặp nguy hiểm gì rồi.
Y xoay người, tầm mắt rơi vào trên người Viên Đức với đôi mắt có vài phần vô hồn: “Không tìm được, chết.”
Viên Đức toát mồ hôi lạnh toàn thân mà ý thức được mình căn bản không thoát khỏi nguy hiểm. Chẳng qua là chuyển đổi một loại hình thức khác mà thôi.
Nhưng mà tuy rằng Thiên Lang bảo là muốn Viên Đức dẫn đường đi tìm người, trên thực tế lại là y bước nhanh đi ở phía trước. Viên Đức chỉ là rập khuôn từng bước theo sát ở sau lưng y, thỉnh thoảng nghe cái người như thể mất đi khả năng biểu cảm và tình cảm ngâm nga một đoạn bài hát ngắn. Hắn sắp suy nhược thần kinh luôn rồi.
Hắn đã nghĩ xong, nếu như người này ngược lại để cho hắn dẫn đường. Vậy thì tùy tiện chém gió một phát, nói rằng người y muốn tìm đã chết rồi. Ở chỗ này không tìm được thi thể cũng không phải chuyện không thể tin được.
Mà từ đầu đến đuôi Thiên Lang lại không nói chuyện với hắn nữa, một mạch đi từ lầu ba tới lầu một. Viên Đức cho là y muốn đi khỏi nơi này, không ngờ rằng mắt thấy người trước mặt đột nhiên quay người lại, đi vào bên cạnh… Nhà vệ sinh nữ?
Ngay lúc bước vào nhà vệ sinh, có thể nghe ngửi thấy mùi hôi nhàn nhạt trong tức khắc. E rằng bởi vì do cửa toilet mở cho nên mùi cũng không nồng nặc lắm.
Viên Đức không muốn vào tẹo nào, thế nhưng lại không dám rời khỏi Thiên Lang, chỉ có thể kiên trì cùng đi vào.
Dường như không ngửi thấy mùi làm người khác bất an đó, Thiên Lang tự nhiên mở từng cánh cửa khép hờ mỗi phòng.
“Lạch cạch” “Lạch cạch”… Tiếng khung cửa đụng vào vách tường khe khẽ vang lên liên tiếp, tại tiếng thứ năm thì dừng lại.
Bước chân Thiên Lang cũng thuận theo dừng lại, yên lặng nhìn chằm chằm bên trong.
Tò mò lại thấp thỏm vào theo, Viên Đức cẩn thận nhìn vào bên trong…
Một thi thể nữ ngã thê thảm ở bên trong. Dễ nhận thấy cô bé này lúc trước khi chết bị dằn vặt rất khổ sở. Từ cổ trở lên, da đều bị xé ra hoàn chỉnh. Nhìn từ bên ngoài thật giống như vùng da dưới cổ bị cắt ra một lỗ thủng hình tròn. Mà toàn bộ lớp da nguyên cái đầu lâu đều được kéo hoàn chỉnh từ cái lỗ này. Lớp da bị kéo ra lại như một cái bao tải mềm yếu lật ở trên đỉnh đầu thi thể. Mà máu thịt của thi thể đã hoàn toàn lộ ra ngoài, giống như là mô hình người lộ ra nửa cái mặt trong phòng thí nghiệm sinh học. Vết máu màu nâu đen lan tràn đến tận một phòng khác đã hoàn toàn đọng lại trên đất.
Chỉ một cái liếc mắt Viên Đức cũng cảm giác được trong dạ dày dâng lên. Đó là cảm giác chân thật và tàn nhẫn mà hắn vĩnh viễn không cảm nhận được từ trong phim kinh dị. Đầu gối như nhũn ra khiến cho hắn chống lên tường, nôn ngay tại chỗ không dừng được.
So với hắn, Thiên Lang vẫn như cũ, đến cả ánh mắt cũng không mảy may nhúc nhích lay động. Trong phút chốc dường như đã mất hứng thú với thi thể này, quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo phía sau, Thiên Lang bình tĩnh nói: “Đừng nhìn vào gương.”
Mà lúc nghe được câu này, Viên Đức lại phản xạ có điều kiện mà quay đầu nhìn vào gương trên bồn rửa tay. Lúc hắn ý thức được hành vi của mình thì đã không còn kịp rồi. Tầm mắt đã tụ lại trên cái gương.
Trong cái gương trải rộng vết rạn nứt, hắn nhìn thấy mình trong gương. Phía sau hắn là cái xác bị lột da của cô gái vừa nãy. Khuôn mặt mất đi lớp da lộ ra máu thịt đỏ tươi, khoé miệng đầm đìa máu tựa như đang cười.
“Quỷ! Quỷ!”
Viên Đức bỏ chạy. Nhưng không biết bởi vì sàn nhà vệ sinh bóng loáng hay là do mới vừa bước ra một bước cả người đã trượt ngã xuống đất, khiến hắn đầu vựng mắt hoa.
Ánh mắt sợ hãi cầu cứu nhìn về Thiên Lang ở phía cửa, mà Thiên Lang chỉ là bình tĩnh đứng ở nơi đó, cực kỳ lạnh lùng nhìn Viên Đức nước mắt giàn dụa, vừa không rời đi. Y cũng không làm gì cả, trái lại lại một lần nữa khẽ ngâm nga lên bài ca dao dễ nghe kia.
Thiên Lang dần dần lộ ra một nụ cười mỉm không rõ ràng. Nụ cười mỉm này dần dần khiến người ta cảm thấy không rét mà run. Dường như chính y cũng ý thức được điểm này nên giơ tay lên che kín vẻ mặt của mình.
Chủ nhân thân ái của ta, xin chờ một chút, ta nhất định sẽ đến bên cạnh ngài.
Thật là, không ở bên cạnh ngài, ngay cả cười cũng khó coi như vậy.
Tiểu kịch trường:
Thân là một fan cuồng tiêu chuẩn, Thiên Lang tỏ vẻ lúc nào cũng lấy ra được hình của chủ nhân. Đương nhiên đó đều là những bức ảnh “Có thể lấy ra được”.
Còn lại một vài bức không lấy ra được kia. Một là, y căn bản cũng không muốn lấy ra.
Hai là, nếu như lấy ra nhất định sẽ bị mất.
Ba là, buổi tối e rằng y cũng không bao giờ có thể tiếp tục cùng chủ nhân thân cùng giường cùng gối nữa đâu.