Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Chương 27: Thư viện




Editor: Lililovely

Beta: Tịnh + Vũ Ngư Nhi
Đương nhiên, nụ cười như thế ở nơi của Ôn Dục Nhiễm thì được gọi là “Nụ cười khiến người ta không thể không cúi đầu nhìn chỗ ấy”. Kiểu như có người chỉ vừa nhìn thấy là đã phải đưa tay giữ ví tiền ấy.

Nhưng mà cho dù Thiên Lang có lẽ có đủ loại tà tâm, nhưng Ôn Dục Nhiễm rõ ràng đã tin tưởng phần nào vào lời nhắc nhở kia. Rất yên tâm không hề tách giường đơn thành hai, giường lớn hơn ngủ sẽ càng thoải mái.

Ôn Dục Nhiễm thường đặt quan điểm của bản thân vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ. Sau đó cho ra kết luận là hai người đàn ông cùng ngủ với nhau có sao đâu, có thể mang thai được chắc? Hiển nhiên là không thể. Nhưng anh không nghĩ tới, đối với Thiên Lang mà nói, điều này cũng đủ cho đối phương chạy ra ngoài cả đêm để bình tĩnh một chút.

Nói trước nha, nếu nửa đêm có bị đá xuống giường thì không nên trách anh. Dù sao người ta đã ngủ rồi thì khó mà kiểm soát được tư thế ngủ mờ (:з”∠)_

Nửa đêm, 11 giờ 23 phút. Ôn Dục Nhiễm mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện bên cạnh không một bóng người. Phản ứng đầu tiên chính là mình lỡ đá người ta xuống rồi.

Anh hơi chột dạ ló đầu xuống nhìn về phía sàn nhà chỗ mép giường.

Người thì không thấy. Thế nhưng lại có một quầng ánh sáng cỡ chừng bàn tay giống như nước sơn huỳnh quang.

Ôn Dục Nhiễm xuống giường, muốn cầm vật đó lên xem.

***

Cho dù là người hay mèo thì đều chết vì tò mò. Nhất là với một người vô cùng dễ dụ ma quỷ vào thời điểm này.

Đối với chuyện này Ôn Dục Nhiễm vô cùng xúc động.

Nhưng cho dù là ai, nửa đêm tỉnh lại chỉ trong chớp mắt đã bị đưa đến bên trong một căn phòng lớn tối đen như mực, đều sẽ ngu người.

Lúc này, Ôn Dục Nhiễm đang mặc đồ ngủ đứng trước một nơi vô cùng xa lạ. Qua các giá sách ở đằng trước lẫn phía sau có thể đoán được chỗ này là thư viện. Trước đó, tay của anh vừa đến gần vật thể có ánh huỳnh quang trên đất thì cảnh vật trong tầm mắt phút chốc đã biến đổi, sau đó là đến nơi rách nát này.

Có thể do đã trải qua những chuyện trước đó, cộng thêm bên cạnh có một nhân sĩ chuyên nghiệp đào tạo gần một tháng, so với lần đầu anh thấy quỷ thì bình tĩnh hơn chút. Huống chi bây giờ quỷ còn chưa ra mặt.

Anh tóm tắt đơn giản lại tình huống trước mắt: Thiên Lang nửa đêm không biết đi đâu mất, trên người mình ngoại trừ đồ ngủ ra thì chả có gì cả. Không đúng, còn ngọc bội Vạn Tượng đeo trên cánh tay nữa.

Dựa vào ánh sáng ít ỏi trong bóng tối, Ôn Dục Nhiễm thấy rõ ngọc Vạn Tượng quấn rất chặt vào cánh tay của mình. Còn rất có tâm được thắt thành nơ con bướm. Kiểu phá hỏng bầu không khí đang nghiêm túc này thật quen làm sao.

Tạm thời không nói đến quỷ đâu không thấy, chỉ với mặc áo ngủ phối hợp với đôi dép. Thứ nhất là thử thách cực hạn khả năng chịu lạnh của anh. Thứ hai là nếu như chạy trốn mà mang dép thì hơi bị đáng lo. Với cả anh còn không cầm theo điện thoại để chiếu sáng.

Khu ký túc xá cách thư viện có vẻ rất gần, đi về đường đó chắc không có vấn đề gì... A!

Anh bỗng hơi lo lắng, Thiên Lang có nhắc tới chuyện “sào huyệt”.

Trước tiên cẩn thận lắng nghe một lúc. Sau khi xác định trong thư viện vô cùng yên tĩnh không có tiếng động khả nghi, lúc đó Ôn Dục Nhiễm mới đi ra từ sau giá sách.

Anh nhìn quanh một vòng cũng không thấy thứ gì có tác dụng. Đèn không bật lên được, chỉ có thể dựa vào ánh trăng yếu ớt, căn bản là chẳng đủ để anh nhìn xem có quái vật ở thư viện hay không.

Trên cái bàn bên cạnh có một tờ giấy. Trái ngược với cái bàn lúc nào cũng trống trơn của anh, lúc này mới có phần dễ thấy.

Ôn Dục Nhiễm thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý chờ hiện tượng kỳ lạ xuất hiện. Thế nhưng sau khi cầm tờ giấy lên mới biết, nó thật sự chỉ là một tờ giấy thông thường. Chữ viết thanh tú, giống như do nữ sinh viết.

***

Cửa Bắc khóa rồi, chỉ cần dựa gần cửa hoặc tường sẽ cảm thấy rất nóng, không có cách nào chạy đi.

“Chìa khoá” không có trong thư viện, chúng tôi định đến khu kí túc xá giáo viên phía Đông tiếp tục tìm, nhất định phải ra khỏi nơi quái quỷ này.

Nếu giống chúng tôi bị bao vây trong trường học có nhìn thấy tờ giấy này, nhất định phải tới tìm chúng tôi để tụ họp. Chúng tôi biết “Chìa khoá” thoát khỏi nơi này.

Địa điểm: Dãy phòng học, phòng thể chất, thư viện.

(2)

***

Xem xong nội dung tờ giấy, lòng Ôn Dục Nhiễm một nửa chán nản, nửa còn lại vì tờ giấy có thể là ai đó tiện tay viết chơi.

Phía dưới còn có một ký hiệu ②. Anh đoán có thể đây là tượng trưng cho ý nghĩa của tờ thứ hai. Nếu như người viết không nói đùa thì đến phòng ký túc xá giáo viên rất có thể sẽ tìm được tờ thứ ba.

Tạm nhét tờ giấy vào túi áo, Ôn Dục Nhiễm đi về hướng bắc thư viện. Bởi vì không nhìn thấy dưới chân được cho nên mỗi một bước phải vô cùng cẩn thận. Nhờ đi chầm chậm nên mắt đã thích ứng được với hoàn cảnh mờ tối, Ôn Dục Nhiễm phần nào thấy rõ được tình hình trong thư viện. Trong lòng hoàn toàn chán nản.

Sách ở đây thực sự rất ngổn ngang, anh đi ra từ sau một hàng sách, muốn chỉnh sửa một chút. Cái bàn trước mặt rất nhiều sách vứt lung ta lung tung rơi trên đất, giá sách cũng cả đống không ít, còn xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ. Ôn Dục Nhiễm không thấy rõ cũng không muốn nhìn kỹ, chỉ đoán chắc có lẽ là rơi từ giá sách xuống.

Cửa lớn bị đập nát, mấy cái cái ghế gãy vẫn còn nằm cạnh đấy. Kiểu này thì thiếu chút mạng nhện nữa thôi, nói là bị bỏ phế mấy năm cũng có người tin.

Từ thư viện ra ngoài, Ôn Dục Nhiễm nhìn khắp xung quanh cũng không nhìn thấy tí ánh sáng nào. Cả một sân trường rộng lớn không có chỗ nào sáng đèn.

Không còn cách nào nữa, anh chỉ có thể buồn bực mang dép, mặc đồ ngủ, trong đêm gió rét run rẩy đi đến khu kí túc xá giáo viên.

Theo như tờ giấy nói thì vẫn tiếp tục đi. Ôn Dục Nhiễm chủ yếu muốn trở về ít nhất là đổi lại quần áo, nếu có thể lại được ngủ một giấc yên ổn thì càng tốt.

Tối nay ánh trăng vô cùng tăm tối, một thân một mình đi trên đường, bốn phía yên tĩnh tới mức nghe rõ tiếng thở. Cho dù đường rừng này ban ngày lãng mạn thế nào, thì lúc này chỉ còn lại sự bất an.

Cành lá rậm rạp che hết ánh trăng yếu ớt còn sót lại, khiến con đường này càng thêm tối tăm, trái phải hai bên tưởng như có bóng ma ẩn núp.

Với tình huống như vậy, bỗng nhiên phía sau xuất hiện tiếng vang gấp gáp nghe cực gai tai, lại càng doạ người.

Ôn Dục Nhiễm quay đầu, đúng lúc thấy một người từ khúc quanh chạy tới, điều này làm cho anh nhớ ngay đến chuyện nhặt được một đứa trẻ ma ở cô nhi viện, ngay lập tức phản xạ có điều kiện lùi về sau vài bước.

Đối phương dường như cũng không ngờ trên đường này còn có người khác, cũng sợ hết hồn, vội dừng bước, theo quán tính suýt nữa ngã xuống đất.

Cả hai đều căng thẳng nhìn phía đối diện, sau đó cùng ngây ngẩn cả người.

“Lữ Hoằng Ngôn?” – “Ôn Dục Nhiễm?”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, giờ phút này trong lòng hai người đều có một ý nghĩ: Đây không phải là quỷ chứ?

“Ông là người thật sao?!”

Câu hỏi này không dễ trả lời. Ôn Dục Nhiễm làm tư thế giơ hai tay đầu hàng, vô tội nói: “Tôi cảm thấy chí ít đến giờ tôi vẫn còn thở phì phò đây. Ông cứ lo hão mãi thế, hay là cùng nhau thảo luận tình huống bây giờ là gì?” Nếu quả thật bị giống hệt mình, Lữ Hoằng Ngôn kia may mắn hơn anh nhiều. Bởi vì ít nhất đối phương còn bình thường, mặc quần áo với đi giày, mà không thảm như anh.

“Mẹ nó. Tôi cứ nghĩ chỗ quỷ quái này còn không có lấy một người sống! Ông ở đây, thế những người khác đâu?!” Cảm xúc của Lữ Hoằng Ngôn khá kích động, cậu chàng đến gần vài bước, nhưng không tới gần lắm, hiển nhiên vẫn có hơi lo lắng, “Tôi… tôi thấy có mấy xác chết ở phòng thể chất bên kia!”

Nghe thấy hai từ xác chết, Ôn Dục Nhiễm hiểu ngay mình đã đi vào thứ gọi là “sào huyệt”. Bây giờ anh chỉ muốn biết làm sao để thoát ra ngoài.

“Tôi nửa đêm tỉnh ngủ không hiểu ra sao lại đến thư viện, cho đến giờ mới thấy mỗi ông. Còn cậu?” Chỉ chỉ áo ngủ trên người, Ôn Dục Nhiễm không mấy vui vẻ.

“Tôi vừa cùng bọn lão Chu đánh bài, chuẩn bị về phòng. Trời mới biết sao bỗng nhiên đến phòng thể chất.” Lòng vẫn còn sợ hãi xoa xoa cánh tay, Lữ Hoằng Ngôn nói nhanh, “Tôi đi đường còn nhìn thấy có người chết. Người sau càng đáng sợ hơn người trước, không thấy một người sống nào. Điện thoại di động thì không dùng được.”

“Nói sao đây, tôi là người sống đứng sờ sờ trước mặt ông đây. Còn ông đang đi trộm, thấy tôi thì bị lộ. Muốn trốn hả?” Ôn Dục Nhiễm nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy phiền muộn. Gặp quỷ là một chuyện, quần áo xốc xếch va phải quỷ chính là một chuyện khác rồi, “Theo tôi đến khu ký túc xá.”

Vừa đi, Ôn Dục Nhiễm đưa tờ giấy cho Lữ Hoằng Ngôn, thuận tiện nói rất có thể họ đã đi vào “sào huyệt”. Đương nhiên, tình hình cụ thể anh cũng không biết, chỉ có thể hùa theo: “Có thể đi thêm đoạn nữa sẽ có người tới tìm chúng ta.” Tuy Lữ Hoằng Ngôn có vẻ trong phút chốc sẽ không thể tiếp nhận một chuyện ly kỳ như vậy được nhưng cũng không còn cách nào nữa.

Ở chỗ như thế này bất ngờ có đồng bạn, hiệu quả an ủi tất nhiên không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai. Cho dù biết rõ hai người có thể không thay đổi được gì, thế nhưng vẫn an tâm hơn rất nhiều.

Hai người vai sóng vai đi, thỉnh thoảng nói mấy câu, bầu không khí tạm thời khá là nhẹ nhàng.

Còn chưa đi được mấy bước, Ôn Dục Nhiễm liền phát hiện tia sáng ở bốn phía có vẻ hơi giảm dần. Tuy coi như miễn cưỡng có thể thấy mọi vật, nhưng vẫn khiến người ta không thật thoải mái.

Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, Ôn Dục Nhiễm mơ hồ nhìn thấy những đám mây quanh mặt trăng dần khép lại, cho nên mới dẫn đến việc ánh trăng yếu ớt thế này.

Thế nhưng lần ngẩng đầu này, cái nhìn thấy không chỉ có ánh trăng.

Tiểu kịch trường:

Lúc sáng thức dậy, Ôn Dục Nhiễm phát hiện Thiên Lang quay về phía gương, cười còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Bên cạnh bày một chồng sách rất dày: “Làm sao giữ được vẻ mặt hoàn mỹ”, “Một trăm cách mỉm cười”…

Ôn Dục Nhiễm: Là mặt đơ do phẩu thuật thẩm mỹ thất bại? Hay là cách mình mở mắt không đúng?

Thiên Lang:!!! … Đừng, đừng xem. Ta có thể giải thích, đây chỉ là hiểu lầm nhỏ!

#Nhìn chằm chằm khuôn mặt thân ái đang ngủ cả tối, say sưa tới độ quên mất cách cười, làm sao bây giờ!!!#

Như vầy đúng không ▼_,▼