Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Chương 20: Đây là lầu ba




Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi

Sau đó Duẫn Mộc rất nhanh chóng tìm được một phòng cho thuê thích hợp, Ôn Dục Nhiễm có đến xem qua cũng cảm thấy không tồi. Dù sao cũng đã dọn dẹp xong xuôi ở nhà thuê cũ lâu rồi, anh nhanh chóng cứng rắn không nhìn đến ánh mắt u oán của Thiên Lang, dọn ra khỏi nhà.

Anh cũng không dám chứng thực chuyện rốt cuộc Thiên Lang có bị bệnh tâm thần hay không. Ôn Dục Nhiễm cho rằng, loại quan hệ xem như khá quen thuộc như bây giờ là được rồi, nếu lún sâu thêm một chút thì sẽ trở nên lúng túng hơn. Cho nên cứ duy trì tình trạng như bây giờ là tốt nhất.

Thế nhưng mỗi ngày từ sáng đến tối anh đều nhận được hộp cơm tình yêu. Ngay cả bộ đồ ăn cũng mang đến. Ở nhà thì không sao, nhưng lúc ở công ty thì bị mấy đồng nghiệp hoặc ngấm ngầm hoặc là ánh mắt gato khiến anh thắt tim. Tuy anh có lòng từ chối, thế nhưng hiển nhiên sự tấn công của kẻ địch ở mọi phương diện đều MAX đỏ.

Bởi vì mỗi lần Ôn Dục Nhiễm nhận được thức ăn cũng không phải ngay mặt, mà là vừa mở cửa ra thì đã có một hộp cơm đang toả đầy mùi thơm được đặt ngay ngắn dưới đất. Cơ bản là không tìm thấy người. Cho dù anh gọi điện thoại nói cho Thiên Lang không cần làm như vậy, song đối phương lại trưng ra vẻ vô liêm sỉ, vô tội hỏi ngược lại: Ngài nói gì cơ? Hộp cơm gì? Sao ta nghe mà không hiểu?

Lúc ấy Ôn Dục Nhiễm rất muốn chửi rủa: Em gái cùng văn phòng cũng tới tìm tôi xin hộ chữ ký rồi. Anh muốn giả vờ không biết thì ít nhất lúc đưa cơm cũng phải giả bộ chứ?

Sờ lương tâm tự vấn, nếu như Thiên Lang là phụ nữ thì anh đã theo từ lâu rồi.

Cũng sờ lương tâm ra mà tự vấn, từ trước tới giờ anh chưa từng thấy minh tinh nào rảnh rỗi như vậy.

Vì khi lần đầu tiên nhận hộp cơm tiện lợi thì có tờ giấy dán bên cạnh, nói cho anh biết cứ bỏ hộp cơm ở ngoài cửa là được rồi. Dựa vào kinh nghiệm Ôn Dục Nhiễm đoán rằng, mỗi lần sau khi bỏ hộp cơm ra ngoài đều sẽ bị lấy đi trong khoảng thời gian không quá nửa giờ. Mà lúc mở hộp giữ nhiệt thức ăn kia ra, món ăn vẫn còn bốc lên hơi nước đó vừa mới nấu. Tổng hợp lại, anh thật sự không biết Thiên Lang mỗi ngàyngoại trừ đưa cơm hộp và lấy hộp về ra thì còn có thể làm gì khác nữa.

Sau đó anh thực sự không nhìn nổi nữa, liền nói thẳng cho Thiên Lang. Nếu như nhất định phải đưa, cũng không nhất thiết phải lấy lại nó như thế. Anh có thể đem trả lại sau khi tan sở, thế nhưng lại bị gạt bỏ rất *dễ dàng. Cuối cùng quyết định lấy lại một lần sau khi đưa bữa tối là được rồi. Dẫu sao một ngày đưa đến lấy đi cả ba lần cũng thật là mạnh dữ.

*Nguyên văn 四两拨千斤 Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.

Cơm trưa hôm nay làm theo phong cách phương tây, vừa nhìn thấy là đã khiến người khác muốn ăn: Spaghetti kết hợp với sườn bò. Ôn Dục Nhiễm vừa mở hộp cơm tiện lợi ra, mùi thơm khiến người khác thèm chảy nước miếng lập tức tràn ngập khắp căn tin, làm cho mấy cún FA đang bưng khay chờ cơm đau khổ đến nỗi có ý nghĩ muốn giết anh luôn.

Là một nhân viên được đãi ngộ đặc biệt không cần xếp hàng. Trong lúc Ôn Dục Nhiễm đã bắt đầu ăn được một lúc, mới có hai người bưng khay cơm đi tới ngồi vào chỗ đối diện với anh.

Ôn Dục Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn, lên tiếng chào hỏi: “Hôm nay xếp hàng nhanh thế?”

“Cậu là người duy nhất ở đây không có tư cách nói như thế, đừng khiến người khác thêm hận.” Ngồi ở bên cạnh là một người đeo kính gọng đen, nhìn mặt mũi thì có vẻ bằng tuổi anh, nhưng trên thực tế đã làm ở đây được hai năm. Bình thường quan hệ với Ôn Dục Nhiễm cũng khá tốt, tên là Lưu Chính Hạo, là chàng trai của ánh mặt trời.

“Đúng thế. Dù sao chúng tôi không giống ai kia, mỗi ngày đều có hộp cơm tình yêu của bồ.” Người còn lại tên là Đồng An, vừa được điều đến công ty này, lớn tuổi hơn bọn họ một chút, cũng gần ba mươi rồi. Thế nhưng làm người chẳng hề nghiêm túc, trái lại có lúc còn không đứng đắn bằng bọn họ.

Lại là đề tài này, Ôn Dục Nhiễm đã bị trách móc vô số lần, mà lần nào anh cũng không thể nói gì. Cứ cho là có người từng nhìn thấy Thiên Lang đến đưa cơm, thế nhưng dường như không ai cho rằng đó là do y tự thân làm. Đa số đều cho là đó là của cô gái nào đó nhưng vì không tiện cho nên mới nhờ Thiên Lang làm chân chạy vặt.

Tại sao vậy chứ? Ôn Dục Nhiễm nghĩ mãi mà không ra. Tại sao không có ai nghi ngờ Thiên Lang? Thời đại này mà còn có người trong sáng như thế không nghĩ đến tình gei à?

Nghĩ như vậy, Ôn Dục Nhiễm rốt cuộc không nhịn được nữa hỏi: “Em nói này, rõ ràng người đưa cơm cho em là đàn ông. Vì sao không ai nghĩ là anh ta đưa, mà đều nói là em gái đưa?”

Lưu Chính Hạo trợn mắt lên, ánh mắt đó như thể đang nhìn thằng đần: “Chú nghĩ bọn anh ngốc à. Người ta là minh tinh đẹp trai như vậy, còn mang thần thái nam thần cao ngạo lạnh lùng như thế. Có thể mỗi ngày làm cơm trưa tình yêu cho chú mày hả?”

Nghe câu này, Ôn Dục Nhiễm cũng theo ánh mắt Lưu Chính Hạo, cúi đầu nhìn miếng sườn bò bị cắt thành hình trái tim, cùng với miếng cà rốt hình trái tim được trang trí trên đó, câm nín.

Thế nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nói không chừng người ta có trái tim thiếu nữ thì sao? Hơn nữa em cũng đẹp trai mà!” Vừa nói xong câu này, chính anh cũng nổi da gà.

“Tuy rằng anh thừa nhận chú đẹp trai. Thế nhưng chú phải biết, bây giờ con gái chỉ thích loại cao ngạo lạnh lùng đó. Bây giờ chú đứng lên hô to một tiếng ‘Nam thần của mấy cô có trái tim thiếu nữ’ thử xem, có bao nhiêu người sẽ lại đây đập vào mặt chú?” Đồng An thương hại liếc anh.

Hai tay Ôn Dục Nhiễm che mặt giả vờ khóc hu hu: “Đừng làm thế với em. Em sẽ dưới cơn nóng giận mà trả thù xã hội, đi bẻ cong tất cả nam thần.”

“Thật ra, nếu cậu nghiêm túc hơn chút, cậu cũng có thể là nam thần.” Nói đoạn, Lưu Chính Hạo lấy điện thoại di động ra lướt lướt một hồi, rồi xoay màn hình điện thoại di động lại, để cho Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy Thiên Lang đang mặc âu phục màu trắng, bá đạo cool ngầu liếc xéo vào ống kính ở trên màn hình.

“…”

Vậy anh có biết người anh nói là nam thần đứng đắn đó lưu manh cỡ nào không?

“Không, em cảm thấy em cần phải kiên trì làm một người chân thành thẳng thắn. Người xưa đã nói, người nào bên ngoài ngụy trang đứng đắn thì bên trong là gay!” Ôn Dục Nhiễm lời lẽ đương nhiên mà nói bậy vì bản thân.

Lưu Chính Hạo: “Ha ha, người xưa cũng nói, mấy tên đần đẹp trai đó đến phút cuối đều bị gay xơi hết rồi.”

“Ơ này, không phải chứ. Ngày mai đi thành phố H hình như chính là để chọn cảnh cho Thiên Lang này này.” Câu này thành công làm cho Ôn Dục Nhiễm nghẹn đến tim xoắn lại, Lưu Chính Hạo chợt nhớ tới có chuyện như vậy, nhất thời ánh mắt nhìn Ôn Dục Nhiễm cũng trở nên kì lạ: “Đây cũng quá trùng hợp đi. Không lẽ hai người thật sự có một chân đó chứ?”

Tay Ôn Dục Nhiễm run một cái, thế nhưng bề ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh mà cắt miếng sườn bò kế tiếp: “Sao tư tưởng của anh lại đen tối như thế? Thật ra em và anh ta cũng không thân quen mấy. Anh không thấy mỗi lần đến đều không thèm tự đưa cơm cho em à?”

“Ồ ——” Ý vị sâu xa gật gật đầu, Đồng An cười đến có chút gợi đòn: “Chú nhìn anh làm gì, anh có nói gì đâu. Anh chỉ muốn nói cho chú một tiếng, ngày mai anh đến sân bay sớm. Bạn anh vừa khéo cũng muốn đi nơi khác, anh đi tiễn người tiện thể chờ chú luôn.”

“Cơ mà sao em lại thấy mắt anh tràn đầy ý xấu thế kia!” Ôn Dục Nhiễm nghiêm túc nói xong, đặt dĩa xuống trực tiếp đứng lên, đi đến phía sau Đồng An nhanh khống chế hai tay: “Bạn học *Lưu Nhật Thiên, lên!”

*Tên gọi thân mật của anh trai Lưu Chính Hạo ấy.

Trưa hôm đó Đồng An cảm nhận được nỗi đau khổ bị hai kẻ kết bè với nhau làm chuyện xấu cù lét mình.

Sau khi tan việc, Ôn Dục Nhiễm vừa mở cửa nhà ra thì nghe thấy tiếng động truyền tới từ phòng ngủ. Anh còn tưởng rằng là tên trộm nào. Cầm cây lau nhà trên tay nhìn qua khe cửa, thì thấy Thiên Lang ngồi chồm hỗm trên mặt đất nghiêm túc nhét đồ vào trong vali hành lý của anh.

“…” Tên ngốc này. Đây chính là nam thần trong mắt mấy người đó sao?!

Chẳng trách cửa nhiều hơn một đôi giày, còn tưởng rằng ở đâu ra tên trộm lễ phép như thế nữa chứ.

“Anh vào bằng cách nào?” Anh rõ ràng đâu có cho Thiên Lang chìa khoá.

Cười với Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang đứng lên đến tủ quần áo tiếp tục chọn quần áo: “Ta ở dưới lầu nhìn thấy cửa sổ phòng ngài không đóng kỹ.”

Ôn Dục Nhiễm giật mình đến chửi thề: “Đậu mòe, con mẹ nó chỗ này là lầu ba đó!”

“Cố gắng xíu là được. Sau này ngài nên đóng cửa kỹ hơn, sẽ an toàn hơn.” Vừa lấy quần áo cẩn thận xếp gọn gàng, Thiên Lang vừa dùng giọng thật thấp nói rằng: “Nghe nói công ty đặt vé máy bay cho ta chậm hơn ngài ba ngày. Ta dự định tự mình đặt chung chuyến bay với ngài.”

Chuyện này Ôn Dục Nhiễm biết. Dù sao bọn họ cũng chụp ảnh thực tế và bên phía lên kế hoạch, bên Đại Ngôn lại yêu cầu chỉ định quay chụp ở sân kia, vậy thì khẳng định là muốn quan sát địa hình qua vài ngày mới tiến hành kế hoạch một cách hữu hiệu.

“Không, tôi van anh nghe theo sự sắp xếp của công ty.” Cùng chung chuyến bay thì nhất định phải đặt cùng một khoang. Chung khoang rồi Thiên Lang nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đổi chỗ ngồi ngay bên cạnh anh. Như vậy tình gei anh vừa mới phủ nhận ngày hôm nay có muốn rửa cũng chẳng rửa sạch được.

Vì thế Ôn Dục Nhiễm mặt không đổi sắc bán đi trinh tiết: “Anh đi chung với chúng tôi thì sẽ bị các nhân viên nữ nhìn chằm chằm. Tôi sẽ rất ghen tị!”

Nhưng mà điều này cũng vô dụng, chỉ có thể lại một lần nữa kiểm chứng lực công kích của anh trước mặt Thiên Lang chỉ có năm.

Thiên Lang mỉm cười hôn cái quần lót vừa mới lấy ra từ trong ngăn kéo: “Nhưng mà nếu ta không ở đó, mấy cô ấy mà nhìn chằm chằm vào ngài, ta sẽ móc mắt hết.”

Ôn Dục Nhiễm: Thả cái quần lót kia xuống ∑(っ °Д °;) っ

“Đương nhiên, ta sẽ nghe theo lời ngài, như vậy ta sẽ đi chuyến bay cùng với công ty. Thế nhưng ngài tốt nhất nên chú ý một chút, không nên để cho một vài thứ không sạch sẽ đến gần.” Thiên Lang đem quần lót đã gấp cẩn thận và ngay ngắn bỏ vào trong vali. Chỉ nhìn động tác rất quen thuộc kia quả thực làm cho người ta nảy sinh ra ảo giác mẹ hiền vợ thảo: “Có lẽ sẽ có vài con bọ đến kiếm chuyện.”

Ôn Dục Nhiễm nháy mắt mấy cái, rất muốn nói cái quần lót kia đã bị gấp và đặt vào lần thứ ba rồi: “Lời nói cao thâm khó lường như vậy tôi nghe không hiểu. Lẽ nào đi ra ngoài chụp có cái quảng cáo mà cũng gặp quỷ?”

“Chuyện này thì ta thật sự không biết. Nhưng ngoại trừ quỷ ra ngài cũng nên chú ý những người có ý đồ xấu với ngài.”

“…” Ôn Dục Nhiễm dựa vào trên khung cửa, không nói mà ngẩng đầu lên ngước nhìn trần nhà, cảm thấy thuyết pháp này của Thiên Lang thật là có tính xây dựng.

Nói tới quả thực quá đúng rồi còn gì. Gặp phải quỷ anh còn có thể chạy, thế nhưng nếu như vô tình gặp phải một người tay không leo ba lầu lòng mang ý xấu, anh chỉ có thể tắm rửa rồi ngủ.

“Thật ra loại chuyện thu xếp hành lý này tôi cảm thấy tự tôi làm là được rồi.” Anh rất uyển chuyển đưa ra ý kiến, hi vọng có thể cấp cứu được cái quần lót đã bị giày xéo từ trong ra ngoài kia.

“Ta đã thu xếp xong rồi, ngài xem còn có nhu cầu mang theo thứ gì không?”

“… Tôi nghĩ rằng bây giờ anh càng nên suy nghĩ việc thu xếp hành lý của mình thế nào thì hơn.” Ôn Dục Nhiễm thành khẩn kiến nghị.

Đóng vali hành lý lại xách tới để ở một bên, Thiên Lang trả lời: “Đương nhiên phải giúp ngài chuẩn bị hành trang thật tốt trước, ta mới thuận tiện chọn được quần áo cần mang theo. Vậy ta đi nấu cơm, xin ngài chờ một chút.”

Buổi tối hôm đó Thiên Lang dùng một loại tư thái cực kỳ tự giác chiếm cứ ghế sô pha phòng khách.

Tiểu kịch trường:

Thiên Lang: Tại sao không cho lấy hộp cơm ba lần QAQ

Ôn Dục Nhiễm: Mịa nó đây là giúp anh bớt việc đó biết không? Sao anh có vẻ còn không tình nguyện hơn cả tôi =A=

Thiên Lang: Vậy thì mỗi ngày lấy một lần. Ngài đừng rửa nó được không QAQ

Ôn Dục Nhiễm: Rửa cái hộp cơm là chuyện đáng giá để cò kè mặc cả ư?

Thiên Lang: Nhưng mà rửa rồi, sau một thời gian, trên đó không còn mùi vị của ngài nữa QAQ

# hộp cơm: Tui vẫn còn con nít, tui hổng muốn nghe! #

# liếm cũng hông được! #

Tịnh: Thiên Lang hơi biến thái ;;;A;;;