Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Chương 2: Làm chủ nhân ta đi




Editor: Tử Nguyệt

Editor mới nè các tình yêu, Tịnh đã dụ dỗ được người ta, hắc hắc.

Công nhận mình rất có duyên với chữ Nguyệt mà ^^
Cậu bé cắm đầu chạy về phía trước, thân thể nhỏ bé lại linh hoạt khiến quái vật cây không bắt lấy được. Cho đến khi cậu bé mệt đến phải dừng lại, xung quanh đã không còn nhìn thấy quái vật cây nữa, phía trước lại mơ hồ nhìn thấy một ngôi nhà.

Vừa nãy cậu bé bị sợ hãi bao phủ nên không còn tâm tư mà quan sát xung quanh, nhưng Ôn Dục Nhiễm lại thấy rõ ràng, quái vật cây hướng đến phía đường bên này càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ gặp phải vài cái cây theo bản năng vung vẩy vài cành cây về phía cậu bé, thế nhưng dường như chúng sợ hãi cái gì đó, chỉ đưa ra một khoảng ngắn rồi lập tức thu về.

Ôn Dục Nhiễm liền nhìn về ngôi nhà cách đó không xa, quái vật cây đó đang sợ hãi ngôi nhà này sao?

Kiến trúc căn nhà có chút kì lạ, có chút giống loại chùa miếu cổ xưa, thế nhưng lại không giống chùa miếu lắm. Thoạt nhìn bề ngoài không thể nói là cũ nát, nhưng chỉ cần liếc mắt lại ngay lập tức khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tang thương cổ lão, không có loại cảm giác vô cùng trang nghiêm an bình của chùa miếu, ngược lại lại cảm thấy u ám.

Sau khi xem qua đủ loại phim ma hiện đại, nếu như bây giờ cho Ôn Dục Nhiễm chọn, anh thà rằng cứ ngồi đây như thế này, không đi vào cũng không rời đi, một mực chờ đến hừng đông rồi mới tìm đường ra. Thế nhưng khi còn bé anh lại không có nhiều suy nghĩ như vậy, nhìn thấy nhà cửa, suy nghĩ đầu tiên là có người ở, thế nên rất vui vẻ chạy vào.

Bi thương nhìn phiên bản nhí to gan của mình vui vẻ đi vào ngôi nhà nhìn thế nào cũng sẽ có ma quỷ trong đó, Ôn Dục Nhiễm thật hy vọng năm đó lúc mình chạy loạn khắp núi liền bị người lớn một gậy đánh gãy chân cho rồi.

Khi nhìn từ bên ngoài vào cũng thấy gian nhà này không lớn, sau khi đi vào rồi mới thấy bên trong càng thêm trống không. Ngay cả các gian phòng cũng không có phân ra, tùy tùy tiện tiện liếc mắt nhìn là có thể nhìn hết gian phòng, sau đó anh đột nhiên hoảng hốt.

Ánh sáng cực kì tăm tối còn chưa tính, điều này từ bên ngoài có thể nhìn ra được. Thế nhưng có cần phải quạnh quẽ như vậy không, đừng nói là đồ dùng trong nhà, đưa mắt nhìn một cái, trong nhà ngoại trừ một cái giường ván gỗ cùng một cái bàn gỗ đã hư ra, ngoài ra không hề có thứ gì khác nữa.

Nếu chỉ có như vậy thôi thì không có gì, thế nhưng trên giường lại có một thiếu niên đang ngồi. Xem ra, so với cậu bé thì lớn hơn vài tuổi. Mái tóc màu đen dài ngang vai, mặc bộ quần áo màu trắng giống như tang phục thời cổ đại, bên hông mang theo một cái bích lục ngân hoa văn song hoàn bội, kỳ lạ là phía trên hoàn bội còn dán một mảnh giấy vàng, khá giống lá bùa. Một đôi mắt đen kịt cứ như vậy nhìn chằm chằm cậu bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một chút biểu cảm cũng không có.

Phản ứng đầu tiên của Ôn Dục Nhiễm là cảm thấy thiếu niên này cũng là quỷ, không thì nào có một thiếu niên nào ăn mặc như vậy ở trong một khu rừng ma quái thế này hay sao? Có điều, tình tiết trong giấc mơ này cũng thật là nhiều, không biết cái nào mới là cái bắt đầu.

Từ nhỏ đến lớn thường xuyên bị chúng bạn nói là *nhị hóa (đồ ngốc), Ôn Dục Nhiễm hiện tại tự mình cũng nghĩ cảm thấy thế, anh trơ mắt nhìn cậu bé hào hứng chạy tới trước mặt thiếu niên, đặc biệt tự nhiên mở miệng nói: “Bạn ở nơi này sao? Phía ngoài cây cối đều trở nên thật kỳ  cục, bạn có thể nói cho mình làm thế nào để trở về trong thôn không?”

Nhìn đứa trẻ can đảm, thần kinh thô này, Ôn Dục Nhiễm thật bội phục chính mình khi còn bé. Tuy nhiên, nhân vật như vậy trên phim kinh dị thường sống không quá nửa giờ.

Anh xem chừng quỷ thiếu niên này có lẽ cũng chưa từng thấy qua kẻ nào ngu như vậy, khẳng định là cảm thấy rất kỳ lạ, rất hiếm thấy, lại còn thực sự trả lời câu hỏi của cậu bé: “Ra không được.”

“Ơ! Mình có thể đi vào được, vì sao lại không đi ra được?” Cậu bé mê man hỏi, còn không đợi thiếu niên trả lời, vỗ ván giường một cái, như bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là bạn cũng lạc đường tới đây sao? Vậy chúng ta cùng tìm đường đi, đừng sợ, mình sẽ giúp bạn, mình rất lợi hại đấy.”

Xem chừng đã đem quỷ thiếu niên này thành bé gái mà đối đãi. Thật là. Đừng nói đến quỷ thiếu niên này để tóc dài, tuổi không lớn lắm để nhìn ra cái gì ngực với không ngực, giọng nói còn giữ lại trung tính của thiếu niên, tuy rằng đường viền khuôn mặt khá giống nam, nhưng Ôn Dục Nhiễm cũng không chắc chắn lắm. Quỷ thiếu niên dường như khó hiểu nhìn cậu nhóc, mở trừng hai mắt, giọng vẫn như trước không một chút rung động, có lẽ vì rất lâu không lên tiếng, tiếng nói khô khốc khàn khàn, như một người chết: “Chúng ta, đều ra không được.”

Ôn Dục Nhiễm cảm thấy được quỷ thiếu niên này là đặc biệt nghiêm túc muốn nói cho cậu bé biết, chỗ này có chuyện ma quái cho nên không ra được. Thế nhưng khi còn bé anh lại còn tưởng rằng đối phương là sợ tối không dám ra ngoài, nghĩ đến mẹ đã dạy nam tử hán phải học cảm thông người khác, liền tự cho là vĩ đại mà vỗ vỗ thiếu niên: “Vậy mình ở đây cùng bạn đến sáng sớm, chờ trời sáng chúng ta cùng nhau trở về.”

“Cùng…tôi?” Thiếu niên liền chớp mắt: “Là, ý gì?”

“Chính là hai người chúng ta sẽ luôn ở chung bên cạnh nhau.” Cậu bé đương nhiên nói: “ Nếu ngủ không được thì chúng ta liền tán gẫu nha. Sao bạn lại mặc loại quần áo này, không nóng sao?”

“Đó là quy củ.”

“Quy củ nhà bạn thật kỳ lạ.” Cậu bé nhỏ giọng thì thầm, quyết định nhảy qua vấn đề này, tiến hành tự giới thiệu: “Mình tên là Ôn Nhiễm, tên bạn là gì?”

Nghe chính mình nói ra cái tên này, Ôn Dục Nhiễm sửng sốt một lúc, lúc này mới nhớ đến mình khi còn bé quả thật là tên này, chỉ có điều sau này bà nội kiên trì muốn đổi tên, mới đổi thành như bây giờ.

Quỷ thiếu niên ngơ ngác mà nhìn cậu bé hồi lâu, như đang cố gắng nhớ lại tên của mình, nửa ngày mới không lưu loát trả lời: “Thiên Lang.”

Cái tên này thực sự là một chút cũng không giống ai cả, cậu bé ngây ngốc lặp lại một lần: “Thiên Lang? Chính là lang trong con sói sao?”

“Là hình dạng, âm thanh.” Chớp mắt mấy cái, quỷ thiếu niên lắc đầu giải thích.

Giải thích này ngay cả Ôn Dục Nhiễm bây giờ còn nghe không hiểu, huống chi là anh khi còn nhỏ, hai người cứ như vậy mà xoắn xuýt một cái chữ “Lang” suốt nửa ngày, gấp đến độ khuôn mặt tái nhợt của quỷ thiếu niên kia đều ửng đỏ.

Đối với điều này cậu bé hiển nhiên vô cùng chột dạ, lúc này trong đầu cậu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, bèn đề nghị: “Bằng không bạn viết xuống đây đi, như vậy mình sẽ biết được là cái chữ nào!”

Mắt thoáng sáng rực lên, quỷ thiếu niên khom lưng lấy lên một con dao nhỏ dài bằng bàn tay người trưởng thành, lưỡi đao sáng như tuyết làm Ôn Dục Nhiễm thấy sau lưng mát lạnh, nhưng một giây sau hắn liền kinh ngạc nhìn quỷ thiếu niên dùng con dao cắt đứt đầu ngón tay trỏ chính mình, sau đó thả nó lại gầm giường, dùng máu trên đầu ngón tay, rất nghiêm túc viết lên mu bàn tay bên kia một chữ *“Lang”.

*Chữ 琅này có nghĩa trong sáng, thuần khiết, khác với chữ狼 trong con sói

Trước đó Ôn Dục Nhiễm cũng không rõ lắm cái chữ này là hình dung âm thanh. Nhưng mà bây giờ trọng điểm dường như không phải là chuyện này, mà là chuyện quỷ thiếu niên này cũng quá bá đạo đi? Viết chữ thôi mà cũng thành huyết thư được sao?

Cậu bé cũng kinh ngạc sững sờ, cái chữ này thầy giáo không có dạy nên cũng không biết, nhưng nhìn ngón tay quỷ thiếu niên còn chưa cầm máu, vội vàng bắt lấy cái tay kia, đem đầu ngón tay bị thương ngậm vào.

Thiên Lang hiển nhiên là sợ hết hồn, khuôn mặt vẫn luôn không biểu hiện gì rốt cuộc hiện lên nét bối rối, muốn rút tay về, nhưng bị cậu bé nắm chặt.

Ôn Dục Nhiễm quả thật bi thương đến muốn che mặt, tuy rằng đây là mơ, thế nhưng anh khi còn bé thực sự ngu đến mức đi liếm vết thương cho quỷ sao? Thật sự sẽ không trúng độc chứ?

Lúc Thiên Lang cắt tay mình một chút cũng không lưu tình, vết thương tuy không sâu nhưng cũng không phải chỉ là loại quẹt qua da mà thôi, cho đến lúc cậu bé bị mùi máu tanh làm đến mức muốn ói mới phát giác máu dường như đã ngừng chảy, lúc này mới lấy ngón tay Thiên Lang ra, biểu cảm xoắn xuýt: “Bà nội nói cho mình làm như vậy có thể cầm máu. Bạn làm gì phải cắt đứt tay mình, không đau sao?”

“Viết chữ.”

“Vậy bạn không phải dùng cây dao mới nãy viết lên đất là được rồi sao?” Cậu bé bĩu môi: “Hơn nữa vì sao bạn nói chuyện ngập ngừng như vậy? Hơn nữa luôn buồn bã, bạn không thích nói chuyện với mình ư?”

“Không phải, tôi…”

Thiên Lang hơi bối rối, muốn giải thích, nhưng làm thế nào cũng không biểu đạt được rõ ý của mình. May mà cậu nhóc cũng không quá để tâm, rất nhanh liền tràn đầy hứng khởi mà đề nghị: “ Chúng ta qua đó chơi trò chơi đi, chơi trò “thăm nhà” được không?”

Bởi vì năng lực biểu đạt ngôn ngữ của mình mà cảm thấy vô cùng thất bại, cho nên dù Thiên Lang không hiểu cái gì là “thăm nhà”, lần này Thiên Lang cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Mình làm anh trai, bạn làm em gái đi!” Đối với giới tính của Thiên Lang vẫn còn hiểu lầm, nhóc con sung sướng chỉ đạo.

Thoáng khổ sở mà ngoái đầu lại, Thiên Lang nhỏ giọng nói: “Tôi, không thể có…anh trai.”

“Vậy mình là ba ba, bạn là con gái?”

“Cũng không được.”

Liên tiếp mấy lần đều bị phủ quyết, cậu bé vắt hết óc tiếp tục đề nghị: “Vậy mình cưới bạn, bạn làm vợ mình thì thế nào?”

Ôn Dục Nhiễm thật muốn thay mẹ già cho chính mình một cái tát, đến bây giờ còn chưa rõ giới tính người ta còn chưa tính, cái gì thăm nhà, còn cha cha mẹ mẹ, đây không phải là làm loạn ư?

Anh oán giận nghĩ: Không nghĩ đến khi còn bé mình lại là một tay lưu manh, ngay cả quỷ vị thành niên cũng đùa giỡn cho được.

May là quỷ thiếu niên cũng không bị anh chọc giận, giọng gần như nhỏ đến mức không nghe rõ: “Không thể…cưới tôi.”

Lần này, cậu bé hoàn toàn nhụt chí, ủ ủ rũ rũ hỏi: “Tại sao cũng không được? Vậy bạn muốn chơi cái gì?”

Cậu bé trên mặt lộ rõ thất vọng, quỷ thiếu niên không biết làm sao mà nhìn cậu nhóc, nhỏ giọng nói: “Vậy….cậu làm chủ nhân của tôi đi.”

Một câu này nói ra, tầm mắt Ôn Dục Nhiễm liền bắt đầu từ từ trở nên mơ hồ, âm thanh bên tai cũng không rõ ràng nữa, hình ảnh cuối cùng anh có thể nhìn thấy là mình lúc nhỏ ngây ngốc gật đầu đồng ý, Thiên Lang lộ ra một nụ cười mỉm nho nhỏ, chỉ vào hoàn bội bên hông nói gì đó.

Thế giới rơi vào một mảnh tối tăm cùng yên tĩnh.

Tiểu kịch trường:

Năm nguyên tắc chung sống hòa bình cùng Thiên Lang:

Chủ nhân nói muốn điều gì thì đều biến trở thành sự thật.

Đồ vật chủ nhân thích đều là của chủ nhân.

Vật có thể uy hiếp đến chủ nhân đều phải tiêu hủy

Người có thể chia làm hai loại: Chủ nhân và Có thể giết.

Cấm loại người thứ hai ôm ấp ý đồ không an phận với chủ nhân.