Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi
“Có lẽ là vào thời điểm năm ngoái hoặc là sớm hơn một chút, khi đó tao đang làm một chủ đề tâm lý, cho nên có một thời gian tìm những trường hợp tương tự để tiến hành phân tích.” Câu chuyện được khơi mào thì vẻ mặt Duẫn Mộc thoạt nhìn có vẻ hơi phức tạp: “Sau đó có một ngày tao nhìn thấy tin tức liên quan đến Thiên Lang. Đại loại là trong lúc thay phục trang khi quay phim thì phát hiện chân trái anh ta có vết thương do bị dao cắt.” Duẫn Mộc đưa tay để trên đùi mình ra dấu.
“Hơn nữa lượng vết cắt phân bố tương đối đồng đều. Tuy rằng khoảng cách giữa hai vết thương không gần lắm, thế nhưng số lượng vô cùng nhiều, gần như là khắp đùi, đồng thời vết thương còn khá mới. Xét đến các trường hợp có thể gây ra, thì nó không giống bị người khác ác ý làm ra.” Nói đến đây, vẻ mặt Duẫn Mộc cũng trở nên hơi nghiêm nghị: “Nói cách khác, có khả năng rất lớn là tự mình hại mình. Lúc đó truyền thông nghi ngờ là Thiên Lang có khuynh hướng tự hành hạ bản thân rất nặng, cho nên có thể trong lúc tinh thần không ổn định mới tự mình làm ra những vết thương này.”
Vô thức ngưng thở, Ôn Dục Nhiễm vừa kinh ngạc lại nghi hoặc mà lắng nghe, trong đầu lại không tự chủ được liên tưởng tới dáng vẻ lúc Thiên Lang tự cào tay mình, không khỏi cau mày.
“Ngày hôm sau tao muốn nghiên cứu trường hợp này một chút, thế nhưng khi tao tìm lại thì không thấy nữa. Bất kể là trang web tin tức nào cũng đều không có. Có lẽ là đã bị gỡ bỏ. Tao cũng không biết nguyên nhân.” Duẫn Mộc đặt ly nước xuống, than thở: “Nếu như đó là ý của Thiên Lang, thế thì tốc độ cũng quá nhanh rồi. Tao không rõ các mối quan hệ sau lưng của anh ta lắm.”
“Vậy nên… Sẽ không phải là thật chứ. Cho dù có là tự mình hại mình thì chắc cũng không cắt chân mình đến nỗi không có chỗ nào lành lặn.” Ôn Dục Nhiễm cười khan đùa giỡn, mặc dù đó cũng là nghi vấn lớn nhất trong lòng anh: “Chuyện đó cũng hơi quá. Cho dù là thật, chưa cắt xong thì đã ngất xỉu mất rồi, cũng có phải cắt thịt heo đâu.”
Dường như cảm thấy lời Ôn Dục Nhiễm nói không phải không có lý, Duẫn Mộc gật đầu: “Ừ. Tao không quan tâm anh ta thích làm gì, chỉ là nếu quả thật tinh thần có vấn đề, mày cần phải chú ý nhiều hơn một chút. Bị thương do chuyện này không đáng. Nhưng tao hơi lo. Mày sẽ phát triển thành loại quan hệ đó với anh ta thật hả?”
Ôn Dục Nhiễm nghẹn lời trong chốc lát, nghi ngờ rằng thằng bạn mình gần đây xem phim chuyển thể từ tiểu thuyết trên TV nhiều quá rồi đúng không, đầu óc suy diễn vô cùng phong phú: “Tuy rằng bề ngoài bọn tao đều đẹp trai, thế nhưng mày cũng không nên có tư tưởng xấu xa như thế mà mong bọn tao sáp lại với nhau. Hơn nữa, nếu tao có sở thích ở phương diện đó thật thì mày đã bị tao lột sạch mấy lần rồi. Liệu mày còn có thể trong trắng mà ngồi ở đây chắc?”
Duẫn Mộc hơi suy nghĩ một chút. Cứ cho là hành vì đặc biệt này kia của Ôn Dục Nhiễm hay Thiên Lang là đang nói đùa đi, hoặc là đang cưỡng ép cho rằng đó là đang nói đùa. Chẳng qua dù sao thằng bạn mình không bị chuyển hướng là được rồi: “Vậy thì tốt, chẳng qua tao cảm thấy cho dù mày thích đàn ông, tốt nhất là đừng dây vào người trong giới giải trí. Không nói chuyện này nữa, mày đã quen với công việc chưa?”
“Tốt lắm. Nửa tháng nữa tao phải đi thành phố H một chuyến, đến một trường đại học ở đó chọn cảnh…”
Câu được câu không trò chuyện với nhau, Ôn Dục Nhiễm ngẫm nghĩ liền mở miệng cầu viện: “Mày giúp tao chuyện thuê nhà đi, căn nhà trước của tao cũng được xem là có ma mà. Nếu được thì để ý giúp tao chút ha.”
Không phải do ở chung với Thiên Lang, mà là luôn bị người ta hầu hạ đầy đủ mọi ngóc ngách mới khiến anh không thoải mái.
Duẫn Mộc nghe xong gật đầu, đang muốn mở miệng trả lời, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền tới từ bên cạnh: “Không ngờ sẽ gặp hai người ở đây, thật là trùng hợp.”
Ôn Dục Nhiễm quay đầu đi dùng biểu cảm (⊙_⊙) trừng Thiên Lang, trong lòng vô cùng nghi ngờ sự trùng hợp mà y nói, đồng thời có chút chột dạ. Dù sao cũng mới nói chuyện về đối phương xong.
Duẫn Mộc không có quan hệ tốt lắm với Thiên Lang cũng =A=. Hắn không phải Ôn Dục Nhiễm, trong lòng hắn Thiên Lang trước giờ luôn nói ít mặt ít biểu cảm, hình tượng lạnh lùng. Bởi vậy mỗi lần nhìn thấy hai người xuất hiện cùng nhau thì thích ứng không được tốt lắm.
Mang theo nụ cười khéo léo luôn xuất hiện trước mặt Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang vô cùng tự nhiên ngồi vào bên cạnh Ôn Dục Nhiễm: “Tôi nghe công ty nói là đầu tháng sau đi thành phố H chụp quảng cáo cho một nhãn hiệu quần áo nam giới nào đó. Hình như là lấy cảnh ở đại học A, có vẻ công ty phụ trách chụp ảnh chính là chỗ của anh phải không?”
“…” Tay Ôn Dục Nhiễm run run uống một ngụm nước để an ủi: “Tôi đoán anh đã biết người công ty chúng tôi cử đi là ai rồi.”
“Tôi đã sắp xếp lịch trình công việc rồi. Thành phố H có một công viên trò chơi không tệ, còn có vài nơi có phong cảnh rất đẹp nữa (☆▽☆).”
Duẫn Mộc: “… Rốt cuộc là hai người đi làm việc hay là hưởng tuần trăng mật thế?”
“Đúng rồi, lần trước chụp ảnh nhóm fan hâm mộ đều nói dáng người của ngài rất đẹp. Thế nên ngài có muốn chụp thêm tấm nữa không?” Cố gắng bơ câu nói của Duẫn Mộc, tâm trạng Thiên Lang rất tốt mà lấy điện thoại di động ra, chỉnh camera đưa về phía Ôn Dục Nhiễm.
Cẩn thận mà suy nghĩ một chút, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy mình cũng chỉ có thể nói một câu: “Nói thật, có thể từ đống gạch đá phía dưới mà nhìn ra được dáng người tôi đẹp thì các fan hâm mộ của anh cũng pro thiệt. Thế nhưng chụp ảnh vẫn là thôi đi.”
Ngay cả anh cũng không thể nhìn xuyên qua đống gạch đá đó nhận ra người trong hình là chính mình nữa là.
Không lâu sau, Thiên Lang liên tục nhìn chằm chằm vào Ôn Dục Nhiễm, mà Duẫn Mộc lại nhìn chòng chọc Thiên Lang. Cái loại cảm giác cân bằng quỷ dị này khiến Ôn Dục Nhiễm nhìn không nổi, dứt khoát ai cũng không nhìn cúi đầu nhìn chằm chằm ly nước, đồng thời trong lòng bay lên một ý nghĩ khủng khiếp: Chẳng lẽ ái phi để ý Thiên Lang rồi?
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, vẫn là Duẫn Mộc phá vỡ sự tĩnh lặng đầu tiên. Chỉ có điều giọng điệu nói chuyện của hắn lọt vào tai Ôn Dục Nhiễm lại quái dị khó tả: “Mấy ngày nay phiền anh chăm sóc Tiểu Ôn. Cậu ta không làm phiền anh chứ?”
“Đương nhiên là không rồi. Tôi rất vinh hạnh có thể gặp lại được thân ái.” Thiên Lang vẫn cười như trước, nhìn lâu đến độ Ôn Dục Nhiễm có lúc cũng nghi “Không lẽ cũng tính góc độ sẵn luôn rồi đó chứ?”
Hai người dường như ngầm hiểu ý mà duy trì lịch sự cùng ngôn từ ôn hòa ở ngoài mặt. Duẫn Mộc cũng mỉm cười lịch sự: “Hai người ở chung vui vẻ là tốt rồi. Thế nhưng mới quen biết không bao lâu, biệt danh quá thân mật dường như không ổn lắm. Nghe nói Tiểu Ôn gần đây đều ở chỗ của anh, thực sự là làm phiền rồi. Tôi nghĩ sau này cậu ấy cứ ở chỗ tôi đi.”
Lần này, bầu không khí chợt có chút vi diệu.
Ôn Dục Nhiễm chống cằm nhìn người đi đường qua lại ngoài cửa sổ, tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ: Bây giờ hệt như chính cung và kẻ thứ ba đấu nhau. Anh chỉ cần xem là được rồi.
Vắt chéo đôi chân dài khiến người người hâm mộ, Thiên Lang tao nhã mà thư thái tựa lưng vào ghế, bày ra tư thế giống như đàm phán trên bàn cơm: “Việc này dường như không cần lắm. Trước giờ luôn ở một mình tôi cũng rất mong có người ở cùng. Hơn nữa cũng thuận tiện giải quyết một số phiền phức không cần thiết.”
Mọi người ngồi đó đều có thể nghe hiểu Thiên Lang ám chỉ những phiền phức đó là gì. Nhưng Duẫn Mộc vẫn không có ý thỏa hiệp, tầm mắt hai người giao nhau trên không dường như toé ra tia lửa điện: “Thế nhưng dù sao anh cũng là người mẫu nổi tiếng, nếu như bị phóng viên tóm được nhược điểm thì rất bất tiện. Còn nữa, Tiểu Ôn có lúc sẽ quản việc không đâu. Tuy rằng rất dễ khiến người lạ có cảm tình, nhưng cũng dễ gây hiểu lầm. Tôi rất không yên tâm.”
Đi vòng nửa ngày như thế, Duẫn Mộc chỉ muốn dựa vào mấy lời này, lắt léo mà nói cho Thiên Lang: Xin đừng tưởng bở, cậu ta đối xử với ai cũng rất tốt. Hơn nữa tôi càng thân thiết với cậu ta hơn.
E rằng thần kinh đã từ từ thích ứng mà bộc phát ra giác quan thứ sáu. Sau khi nghe Duẫn Mộc nói xong câu đó, Ôn Dục Nhiễm cũng cảm giác sau lưng mát lạnh, quay đầu lại không thấy vẻ mặt Thiên Lang có bất kỳ khác thường gì. Thế nhưng nhớ đến Thiên Lang từng mặt không thay đổi chém một con quỷ. Ôn Dục Nhiễm cảm thấy lo lắng thay Duẫn Mộc.
“Mày nói như tao không có não thế, ác ý hãm hại là không tốt đâu nha đồng chí.” Anh đành phải chen ngang cuộc đàm phán căng thẳng của hai người giữa chừng, đồng thời ở dưới bàn lén lút đá Duẫn Mộc một cước: “Đằng nào tìm nhà cũng mất mấy ngày. Trước hết tao cứ ở chỗ Thiên Lang, khi nào mày tìm được nhà thích hợp thì nói với tao.”
Ánh mắt anh bi thương nhìn sang Duẫn Mộc: Vị đại gia này không dễ chọc đâu ba. Mày không sợ chết nhưng tao sợ cả người tao bị bắn đầy máu.
Đối với giá trị vũ lực của Thiên Lang Ôn Dục Nhiễm còn không rõ ư. Nghi rằng y chỉ cần giơ một tay lên thôi là —— Đây là cảm tưởng của Ôn Dục Nhiễm sau khi Thiên Lang cào cổ tay mình dễ dàng như thế.
Thật sự nghĩ sao cũng không hiểu tại sao một người hiện đại như vậy lại *miểu sát cổ tay mình đến nỗi đeo băng. Lúc đó tâm trạng của anh bi thương không khác nào nhìn thấy pháp sư trong game chém người trong một giây.
*Miểu sát (sec kill): giết chết địch thủ trong nháy mắt chỉ với một chiêu.
Cuối cùng cũng chỉ có thể sống chết mặc bay, Ôn Dục Nhiễm đẩy mẹ già Duẫn Mộc ra khỏi phòng ăn. Thật sự đau lòng đến không nói thêm được lời nào.
Sau khi nhìn Duẫn Mộc rời đi, Thiên Lang sóng vai đứng bên cạnh Ôn Dục Nhiễm đột nhiên bật cười: “Ta biết ngài sẽ tức giận. Ta sẽ không làm gì anh ta đâu, cho nên ngài không cần nóng vội như vậy.”
Cho nên là, nếu như tôi không tức giận anh sẽ thật dự định làm chút gì đó ấy hả? Ôn Dục Nhiễm xua xua tay, không còn sức để *chửi rủa.
*Chửi rủa: Nguyên văn là phun tào, ý chỉ hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
Sau khi tạm biệt với Ôn Dục Nhiễm, vẻ mặt Duẫn Mộc lập tức trở nên hơi nghiêm túc. Hắn ngồi vào trong xe, cũng không lập tức lái đi, mà là vén ống tay áo trái lên, nơi cổ tay hiện lên vết tích khá chói mắt.
Đó là một vài vết trầy xước, vừa nhìn cũng biết là do bị đồ vật vô cùng sắc bén gây ra. Vết thương không sâu lắm, máu cũng chảy ít gần như không có, chưa đến mấy ngày thì có thể khép lại đến ngay cả dấu vết cũng không có.
Thế nhưng làm cho hắn không chịu nổi đó là nơi mấy vết thương nối với nhau, tổ hợp thành một mặt cười đơn giản. Tuy là mặt cười vô cùng đơn giản, nhưng kết hợp máu và vết xước khiến nó thật quỷ dị.
Mà vết thương được tạo thành lúc đứng lên rời khỏi bàn, khi đi thoáng qua Thiên Lang. Lúc ấy Duẫn Mộc cảm nhận được hơi đau nhói ở cổ tay, tức thời theo bản năng mà quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt nhìn sang của Thiên Lang.
Đó quả thực là đôi mắt vô hồn như người chết, khiến người khác lạnh lẽo từ đáy lòng. Duẫn Mộc dám khẳng định, nếu như lúc đó mình vạch trần chuyện này với Ôn Dục Nhiễm, hậu quả sẽ không tốt đẹp gì.
Nếu như Thiên Lang muốn, y có thể cắt đứt động mạch dưới da một cách dễ dàng. Làm thế này rất rõ ràng là lệnh cho Duẫn Mộc ý thức được đây là cảnh cáo, đồng thời cũng làm cho hắn càng sâu sắc hiểu rằng độ nguy hiểm của người này chắc chắn không chỉ có vậy.
“Chết tiệt…” Lúc trước tìm Thiên Lang đến giới thiệu cho Ôn Dục Nhiễm, cuối cùng là tốt hay xấu?
Tiểu kịch trường:
Lễ tình nhân là một ngày ngọt ngào, ít nhất đối với người có đối tượng là thế.
Từ sáng sớm cả người Thiên Lang đã tự động *buff “cầu lăn lộn trên giường”.
*Buff thường hiểu là kỹ năng hỗ trợ đồng đội, từ này thường xuất hiện trong game. Có thể hiểu là Thiên Lang tự hiến thân =))
Thế nhưng Ôn Dục Nhiễm cũng không phối hợp “hùa theo” buff bởi vì anh vừa lo lắng bị nắm gãy 【xxx】 vừa phải lo lắng vấn đề túng dục quá độ.
Có lẽ đây chính là điểm khác nhau giữa người bình thường và ██