*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai mươi lăm
Lâm Thu Ngôn bị Thiết Ngưu ăn thuốc tráng dương dằn vặt một buổi tối, phàm là tư thế có thể nghĩ đến đều làm toàn bộ, gọi tới cổ họng đều đau, hai cái huyệt trước sau chọc đến sưng đỏ không thể tả, ngay cả mình lúc nào ngủ thiếp đi cũng không nhớ ra được.
"Ưm......" Lâm Thu Ngôn rầm rì vài tiếng, dùng mặt chà xát gối mềm mại, mơ mơ màng màng không muốn mở mắt ra.
Trong giấc mộng, cậu cảm giác được hai chân của mình bị một nguồn sức mạnh tách ra, tiếp theo nơi riêng tư màu đỏ tươi liền bị một vật linh hoạt ướt át liếm láp lên.
Mặc dù đêm qua nơi đó bị đùa bỡn không nhẹ, cũng không lâu lắm lại xuất hiện ẩm ướt, trước sau đều trở nên ẩm ướt. Tê tê dại dại bên trong bí mật mang theo từng tia từng tia đau nhói, chính là cái cảm giác này khiến cả người cậu toả nhiệt, bị ép tỉnh lại.
Làm Lâm Thu Ngôn khi mở mắt ra, vừa liếc mắt liền thấy kẻ cầm đầu tối hôm qua chôn ở chân của mình ăn, thậm chí còn phát ra tiếng liếm mút"Xì sụp".
"Sáng sớm, anh liền động dục! Tối hôm qua thao còn chưa chơi đủ à...... ưm...... Đi ra!"
Lâm Thu Ngôn dùng tay đẩy cái đầu phía dưới, phát ra âm thanh dày đặc giọng mũi, khiến người ta càng muốn bắt nạt.
"Đừng nhúc nhích." Chung Bùi Viễn khẽ ngẩng lên, dùng ngón cái lau nước dính khóe miệng.
Kỳ thực sáng sớm khi tỉnh lại, hắn chỉ là muốn nhìn bị nhục động bị thao một đêm đến cùng thế nào rồi, có thương tổn hay không. Ai biết vừa nhìn, huyệt trước môi thịt ngoài hoa huy*t, nhục phùng muốn phù thành bánh màn thầu nhỏ, hậu huyệt càng phát ra màu sắc chín rục. Chuyện này làm hắn đau lòng hỏng rồi, vội vã cúi xuống, quai hàm nhẹ thổi thổi, sau đó mới dùng môi lưỡi khỏe mạnh nhẹ nhàng trấn an.
"Em nơi này sưng phù đến không nhẹ, anh giúp em liếm liếm, nước bọt có thể tiêu độc tiêu sưng."
Lâm Thu Ngôn nhìn nam nhân nói đến đàng hoàng trịnh trọng, trong lòng không được mắt trợn trắng, có điều cũng không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn mở hai chân ra, trừng nam nhân một chút, mới nói:
"Còn không phải là anh đêm qua quá điên rồi......"
"Được được được, đều là anh sai. Thu Ngôn ngoan, để anh cố gắng giúp em liếm liếm, liếm lập tức tốt rồi."
Nói xong, Chung Bùi Viễn bắt đầu đường hoàng chiếm tiện nghi.
Nhục huyệt sưng đỏ mặt ngoài có chút toả nhiệt, ở nơi nam nhân liếm láp, còn thật sự có cảm giác từng chút mát rượi, điều này làm cho Lâm Thu Ngôn dễ chịu hơn khá nhiều. Chỉ chốc lát sau, liền chủ động kẹp lấy đầu giữa hai chân, thoải mái gọi ra tiếng.
Chung Bùi Viễn mắt thấy hai cái miệng nhỏ càng ngày càng ẩm ướt, lập tức có dấu hiệu rỉ nước, không nhịn được cười, vỗ vỗ chân trắng khoác lên cổ,
"Đừng dâm đãng, anh thế này là chữa thương cho em đấy, nếu như đem tinh thần anh gọi dậy, cái mông em này cũng là khỏi muốn."
Lâm Thu Ngôn bĩu môi, cầm lấy gối che mặt, chôn ở bên trong tiếp tục nhỏ giọng rên rỉ.
Chung Bùi Viễn cười lắc đầu một cái, tiếp tục vùi đầu liếm láp.
Mãi đến tận khi hai cái nhục huyệt trước sau đều bôi nước sáng láng mới dừng lại, từ trong túi móc ra thuốc mỡ, cẩn thận từng li từng tí một bôi lên trên.
Lâm Thu Ngôn nhìn thuốc trong tay nam nhân, cười nhạo:
"Hoá ra anh đây là đã sớm chuẩn bị?"
"Vật này chỉ cần tới gặp em anh liền mang ở trên người, chỉ sợ ngày nào đó một nhịn không được đem cái mông em thao nở hoa."
Lâm Thu Ngôn rên một tiếng, quay mặt đi không nhìn tới nam nhân da mặt dày. Chân khoát lên bả vai rộng của nam nhân, mặc người bôi lên nơi riêng tư.
Ôn Lãng đứng cửa, nhìn chăm chú đồng hồ trên cổ tay. Khi kim đồng hồ chỉ đến một điểm thì lập tức cửa phòng vang lên.
"Viễn ca, đến lúc rời giường."
Lại là Ôn Lãng? Lâm Thu Ngôn nghi hoặc động động lỗ tai,
"Đây không phải nhà em à? Cậu ta tại sao lại ở chỗ này."
"Biết rồi." Chung Bùi Viễn với bên ngoài nói xong, mới xoay người giúp người yêu mặc quần áo,
"Đứa bé kia từ nhỏ theo anh, quen rồi. Ngày hôm nay anh có một số việc muốn làm, có khả năng nó là sợ anh quên cái gì."
Nghe lời này, Lâm Thu Ngôn trong lòng khó chịu không nói ra được.Trên mặt giả bộ kiên cường không thèm để ý, tiếp tục hỏi:
"Ôn Lãng cùng đại tẩu em không phải tỷ đệ sao? Nếu phải thì tại sao theo anh?"
Đồng hồ Bùi xa cười không đáp, con mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu.
"Anh cười cái gì? Chuyện này không thể nói à?"
"Có thể nói." Đồng hồ Bùi xa dùng tay nhẹ nhàng gãi gãi mũi Lâm Thu Ngôn,
"Chỉ cần em muốn biết anh sẽ nói cho em biết."
"Nói mau nói mau!" Lâm Thu Ngôn mắt hoa đào trợn lên tròn xoe, xếp bằng ngồi ở trên giường, sớm không còn khí chất quý công tử.
"Ôm Lãng cùng đại tẩu em Ôn Tĩnh Như, trước đây là hài tử dòng dõi thư hương nổi tiếng Bắc Thành. Nhưng mà sau khi Ôn lão tạ thế, Ôn gia liền sa sút, Ôn Tĩnh Như bởi vì đi tới Nam Thành, trong nhà chỉ để lại một đứa bé là Ôn Lãng, anh liền đem nó mang theo bên người nuôi. Nhưng Chung gia làm dù sao không phải làm ăn chân chính gì, đúng là oan ức Ôn Lãng. Vì lẽ đó đại tẩu em đến bây giờ vẫn còn oán giận anh đem Ôn Lãng dạy hỏng."
Nam nhân ngắn gọn mấy câu nói liền đem đầu đuôi sự tình nói rõ. Lâm Thu Ngôn nghe xong cảm thấy đại tẩu việc này làm không được trượng nghĩa, mình xuất ngoại lưu lại ấu đệ, người khác giúp nuôi còn oán giận. Đúng là tâm tư phụ nữ......
Cậu vỗ vỗ bả vai nam nhân, an ủi: "Anh là người tốt, em biết."
"Phốc!" Chung Bùi Viễn nhất thời nhịn không được, đem người ôm vào trong ngực cọ cọ, cười nói:
"Nhiều năm như vậy, cũng chỉ một mình em nói anh là người tốt."
"Người Lâm Thu Ngôn em đương nhiên là người tốt, điểm ấy không thể nghi ngờ."
"Ừ!" Chung Bùi Viễn hôn một cái lên gương mặt tuấn tú tràn đầy ngạo khí của người yêu,
"Đi, đi xuống đi."
Hai người mở cửa phòng liền nhìn thấy Ôn Lãng thẳng tắp - đứng cửa.
"Viễn ca, Lâm thiếu gia."
"Ừ." Chung Bùi Viễn gật đầu một chút đầu ra hiệu.
Lâm Thu Ngôn nhìn Ôn Lãng bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, tiến đến trước mặt Chung Bùi Viễn, nhỏ giọng hỏi:
"Anh với Ôn gia tốt như vậy, đại tẩu em cùng anh tuổi tác lại xấp xỉ, hai người trước đây sẽ không là......"
Chung Bùi Viễn làm sao cũng không nghĩ tới Lâm Thu Ngôn có thể nghĩ tới đây một tầng này, hắn vừa định trả lời, Ôn Lãng phía sau liền cướp trước một bước lên tiếng đáp:
"Thưa Lâm thiếu gia, Viễn ca trước đây cùng Lâm phu nhân là thanh mai trúc mã, từ nhỏ định qua thông gia từ bé."
Chung Bùi Viễn: "......"
Lâm Thu Ngôn một mặt"em liền biết có vấn đề", ném câu tiếp theo"Tránh nặng tìm nhẹ", cũng không quay đầu lại đi xuống lầu.
Chung Bùi Viễn nhìn bóng lưng người yêu một chút, lại nhìn gương mặt than của Ôn Lãng phía sau, bỗng nhiên trong lúc đó cảm nhận được một loại chưa từng có cảm giác vô lực.
Lâm Thu Ngôn vừa đến phòng khách liền nhìn thấy đại ca nhăn mặt lại ngồi ở trên bàn ăn, trước mắt mang theo vành mắt đen đậm, cho dù mang theo kính mắt cũng không che lấp được.
"Đại ca, tối hôm qua lại thức đêm công tác đi. Sau này nhất định phải nghỉ sớm một chút."
Lâm Thu Ngôn tự nhiên kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh.
Lúc này nội tâm Lâm Thu Minh tan vỡ. Đêm qua thê tử không ở nhà, hắn rất sớm liền tắt đèn, do căn phòng cách vách âm thanh tình ái kéo dài đến hơn nửa đêm, làm cho hắn chỉ muốn vượt tường. Vừa nghĩ tới đệ đệ mình nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn bị một cầm thú đặt ở dưới thân như vậy, hắn liền đau lòng, đau lòng đến muốn gặp trở ngại.
Cũng may Chung Bùi Viễn cũng chưa mặt dày đến mức ở Lâm gia ăn điểm tâm, mà là lễ phép lên tiếng chào hỏi, rồi mang theo Ôn Lãng tránh tầm mắt của mọi người ra, nhảy cửa sổ leo tường rời đi.
Chung Bùi Viễn đi rồi, Lâm Thu Minh liền không còn đối tượng phát tiết, chỉ có thể cười đến ôn hòa cùng đệ đệ mình ăn điểm tâm.
Mấy ngày sau, Lâm Thu Ngôn liền từ Lâu Cảnh biết được chuyện Trần Tứ bị thương.
Lúc đó Lâm Thu Ngôn ở trong vườn hoa đọc sách, xa xa mà liền nghe thấy Lâu Cảnh vẫy tay gọi về phía cậu.
Tự lần trước ở trên đường trong lúc vô tình gặp được Lâu Cảnh, Lâm Thu Ngôn liền đối với bạn thân này có đề phòng. Tuy rằng không thể từ Thiết Ngưu biết được tin tức gì xác định, nhưng mấy lần hẹn cậu đều cố ý chối từ. Chỉ là không nghĩ tới Lâu Cảnh ngày hôm nay sẽ chủ động tới cửa tìm cậu.
Cảnh vệ thấy người tới là Lâu Thiếu gia, liền không hỏi nhiều nữa trực tiếp mở cửa đón khách.
"A Ngôn! A Ngôn!" Lâu Cảnh một đường chạy tới, trên khuôn mặt còn nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt.
Lâm Thu Ngôn khẽ cau mày, hỏi: "Làm sao?"
"Hôm nay tôi đặc biệt đến nói cho câuh, chính là chó săn Hán gian Trần Tứ, ha ha ha hắn bị người giáo huấn!"
Vừa nghe là tin tức về Trần Tứ, Lâm Thu Ngôn thần kinh căng thẳng bất tri bất giác thư giãn, cậu đặt sách xuống, hỏi:
"Cậu từ từ nói, Trần Tứ đến cùng làm sao?"
Lâu Cảnh nhìn chung quanh, chậm rãi tập hợp lại đây, lặng lẽ nói:
"A Ngôn, bên ngoài nói chuyện không tiện, chúng ta đi vào nói sau đi."
Lâm Thu Ngôn suy nghĩ một chút cũng đúng, bên ngoài người tạp, thực tại không quá thích hợp nói chuyện mẫn cảm như thế, liền mang theo Lâu Cảnh tiến vào gia tộc.
"Cậu nói mau." Lâm Thu Ngôn cho người ngồi ở trên ghế salông phòng khách, dáng vẻ nóng nảy hỏi.
"Tôi cũng là nghe người ta nói!" Lâu Cảnh mắt to chuyển động, hạ thấp giọng nói:
"Trần Tứ bị người chém đứt hai tay, chân cũng bị đánh gãy, hiện tại toàn bộ chính là một phế nhân co quắp ở trên giường. Đúng rồi đúng rồi, nghe nói chỗ đó cũng bị làm tàn, ra tay thật sự là quá ác!"
Lâu Cảnh mịt mờ nhìn nam nhân đang khoa tay, một mặt nhức nhối nói.
Lâm Thu Ngôn ngược lại bình tĩnh,
"Làm Hán gian liền chuẩn bị tâm lý như vậy, biết là ai làm ra không?"
"Cái này còn chưa biết." Lâu Cảnh sờ sờ cằm,
"Có điều Trần Tứ kẻ thù rất nhiều, muốn tra chỉ sợ là không tra ra thôi."
Đối với cái người hạ độc thủ này, Lâm Thu Ngôn trong lòng có mấy phần hiểu rõ, có điều trên mặt bất động thanh sắc.
"Nói tới đây tôi có chút khát, A Ngôn cậu có thể giúp tôi lấy chút nước không?" Lâu Cảnh mở to mắt, vô cùng đáng thương nói.
Đối với chiêu này, Lâm Thu Ngôn từ nhỏ không có cách nào chống đối, chỉ có thể gọi hạ nhân làm. Ai biết gọi vài tiếng, cũng không thấy hạ nhân Lâm gia tới, nói vậy là đang có việc bận, Lâm Thu Ngôn không còn cách nào chỉ có thể tự mình đi nhà bếp rót chút nước trà đến.
Cậu biết Lâu Cảnh thích ăn hạt, liền lúc pha trà lại đi kiếm chút hạt đến, chờ hai loại đồ vật đều chuẩn bị tốt rồi, lúc này mới bưng trở về phòng khách.
"Lâu Cảnh?" Lâm Thu Ngôn hai tay bưng đồ đi tới.
Nhưng mà người mới vừa rồi còn ở phòng khách Lâu Cảnh, lúc này sớm không còn thấy bóng người. Lâm Thu Ngôn trong lòng cả kinh, đem nước trà cùng hạt để lên bàn, nghi vấn tầng tầng lên lầu.
Lâm Thu Ngôn cố ý thả nhẹ bước chân, chầm chậm đi lên lầu hai. Cậu nhìn bốn phía, ngoại trừ một chỗ cửa phòng khép hờ, những cái khác đều là khóa chặt. Cậu liền lặng lẽ tới gần cánh cửa kia, sau đó bỗng nhiên đẩy ra ——
"Lâu Cảnh, cậu đang làm gì!"
________________________
Hôm nay tâm trạng Hạ Xưa không ổn chút nào. Một trận cãi vã ầm ĩ kéo theo người vô tội. Bản thân biết chưa chắc đã nên nói, nói ra mọi thứ thực sự phức tạp.
Dạ dày quặn đau, tâm trạng tồi tệ
Hi vọng ngày mai mọi thứ lại tốt đẹp.