*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với người có bệnh ưa sạch sẽ như Lâm Thu Ngôn mà nói, vốn là cậu định từ chối. Nhưng là vừa nghĩ tới nam nhân cũng nhiều lần vì mình liếm nơi riêng tư, cam tâm tình nguyện làm việc mất vệ sinh như vậy thì cậu liền dao động.
Lâm Thu Ngôn xoắn xuýt nhìn môi mỏng khiêu gợi của nam nhân một chút, yên lặng nuốt từng ngụm nước bọt. Có thể là bởi vì kiểu tóc cùng râu mép đều thay đổi, nam nhân nhìn tuấn lãng cực kỳ. Cậu liền chủ động ôm cổ nam nhân, liếm ướt môi, nói:
"Chúng ta trước tiên hôn nhẹ, chờ em liếm...... Liếm xong cái kia của anh rồi thì không thể hôn, bởi vì sẽ mất vệ sinh."
Người yêu nói tới đàng hoàng trịnh trọng, khiến Chung Bùi Viễn không nhịn được bật cười.
"Được." Hắn gật đầu, sau hôn tới, cắn vào hai mảnh môi mềm mềm mềm kia hôn một cái, sau đó lập tức tách ra.
Lâm Thu Ngôn có chút chưa thỏa mãn liếm liếm môi, hoa đào trong mắt sáng lấp lánh, như là những ánh sao,
"Lại hôn một chút, lại hôn một chút."
"Được" Chung Bùi Viễn dịu dàng đáp ứng. Hơi nghiêng đầu, hai đôi môi giao nhau hợp lại cùng một chỗ. Tiếp theo đầu lưỡi thấm nước bọt ướt môi Lâm Thu Ngôn. Cạy hàm răng đóng kín ra, xâm nhập vào trong khoang miệng ấm áp, điên cuồng càn quét một vòng sau đó chậm rãi lui ra.
Nụ hôn này lại kịch liệt lại cấp tốc. Khi kết thúc thì gương mặt tuấn tú của Lâm Thu Ngôn ửng hồng, khóe miệng sau triền miên còn vương lại vài sợi chỉ bạc. Cậu nhìn ánh mắt xâm chiếm của nam nhân bao trọn lấy mình, chậm rì rì leo xuống, nhìn đến chỗ dưới quần nhô lên một đống lớn có chút giật mình có chút thẹn thùng.
"Bảo bối, chớ đừng lo lắng, cởi quần của anh ra, ngắm nghía cẩn thận đồ vật khiến em thoải mái."
"Câm miệng!" Lâm Thu Ngôn cấu bắp đùi nam nhân một cái, nghe được mấy lời xấu hổ này làm cậu Diện Hồng Nhĩ Xích*, hai tay cậu lôi quần sịp nam nhân, bất chấp, "Xoạt" Một cáu, trực tiếp cởi. Một giây sau, một đại điểu thẳng tắp chỉ thẳng mặt của cậu.
*☆mặt đỏ tía tai (mặt mày đỏ gay lên thường do tức giận, xấu hổ.)
"!" Lâm Thu Ngôn hơi chớp mắt, cậu lại một lần nữa giật mình với kích thước nam nhân, quan sát ở khoảng cách gần như vậy vẫn là lần đầu tiên. Cái tính khí kia vừa to vừa dài, bề ngoài hiện màu đỏ tím sẫm, dưới gốc có hai âm nang tròn lớn, đỉnh chóp là đầu nấm khổng lồ, quanh thân có gân xanh lượn lờ, như một cự thú dữ tợn. Cậu cẩn thận từng li từng tí một - thăm dò qua lại, ngửi một cái ——
Ừm, không có mùi lạ. Rất sạch sẽ, ngoại trừ có chút xấu...... Lâm Thu Ngôn nhăn nhăn mũi.
Cánh tay Chung Bùi Viễn giao nhau gối ở sau gáy, rất hứng thú nhìn chằm chằm động tác người yêu.
Lâm Thu Ngôn lén lút liếc nam nhân một cái, phát hiện nam nhân chính là nhìn chằm chằm không chớp mắt theo dõi cậu. Điều này làm cho cậu càng thêm xấu hổ, ở dưới mí mắt người khác làm chuyện hoang đường này, đúng là điên!
Xoắn xuýt nửa ngày, cũng không đợi được một câu nói trâu ngốc, cậu không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt lên.
Vì thế, Lâm Thu Ngôn nhắm mắt lại, duỗi đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm một cái trên cái quy đầu đỏ tím kia, sau đó nhanh chóng rút về.
Có chút mặn. Cậu mím chặt miệng nghiêm túc nếm vị.
Sau khi thăm dò, phát hiện cũng không khó tiếp thu như trong tưởng tượng, điều này khiến cho trong lòng cậu không khỏi nghĩ kĩ một lần nữa, bản thân đối với nam nhân nhiều tầng thân phận này yêu thương đến cùng sâu bao nhiêu......
Động tác kế tiếp của Lâm Thu Ngôn không có do dự như trước, cậu theo bản năng, hé miệng dùng đôi môi trước tiên ngậm đầu nấm có trứng phía dưới, sau đó ngậm sâu một chút......
"Khá lắm, Thu Ngôn! Dùng đầu lưỡi em, từ từ đi, không nên gấp."
Chung Bùi Viễn nhịn đến một đầu đầy mồ hôi. Nói thật, có thể làm cho Lâm tiểu thiếu gia hạ mình liếm điểu bất kể là thị giác hay là trong tâm, đều là kích thích rất lớn cùng thỏa mãn. Nhìn côn th*t của mình biến mất một chút trong đôi môi đỏ tươi kia, sau đó ra ra vào vào, điều này khiến toàn thân hắn từng tế bào đều trở nên hưng phấn, hận không thể đè đầuLâm Thu Ngôn lại, dùng sức cắm rút ở trong cái miệng ấm áp kia, cắm đến khi người yêu đỏ mắt lên khóc lên.
Lâm Thu Ngôn vùi đầu ở giữa hai chân nam nhân, lông mu dày đặc mỗi lần theo động tác ngậm, đều đâm ở trên mặt của cậu, một luồng nồng đậm mùi vị nam tính, làm cậu choáng váng, thân thể hưng phấn như nhũn ra. Nhưng côn th*t nam nhân thật sự là quá lớn, cậu ngậm một lúc miệng liền bắt đầu cay cay. Bởi vì kĩ thuật trúc trắc, nhiều lần suýt nữa dùng hàm răng làm sứt mẻ bộ phận yếu đuối kia.
Chung Bùi Viễn không ép buộc, hắn vỗ vỗ cái mông người yêu,
"Chuyển qua đây nằm úp sấp, vểnh mông về phía anh, anb tới xem một chút hai đóa hoa nhỏ đáng thương phía dưới này."
"A a a!" Lâm Thu Ngôn muốn mắng nam nhân hạ lưu, nhưng trong miệng ngậm côn th*t thô to khiến cậu trong lúc nhất thời mơ hồ không rõ, chỉ có thể ô ô gọi. Có điều chuyện này cũng không làm lỡ việc cậu đem thân thể bò tới trên người Thiết Ngưu, hai chân dạng ra hai bên, thên thể trơn mượt cái mông vểnh cao thoải mái hướng về nam nhân lắc lắc.
Chung Bùi Viễn đối với tính cách người yêu trong ngoài bất nhất quả thực vừa yêu vừa hận, côn th*t còn đang bị người ngậm trong miệng, tay thế nhưng không thành thật, hai tay mỗi cáu nắm lấy một bên mông, dùng sức lôi kéo nhào nặn, mạnh mẽ đem hậu huyệt ẩn giấu trong khe mông lôi kéo thay đổi hình dạng.
"Ừm......" Lâm Thu Ngôn dùng mũi rên rỉ một tiếng dài. Cứ cho là không nhìn thấy cảnh tượng mặt sau, cậu cũng có thể cảm giác được,ánh mắt đen láy theo dõi nhục huyệt cậu chảy nước ra, nhìn môi thịt cậu sưng, nhìn nhục bích cậu màu sắc diễm lệ, còn có cái nơi bị nhắm đã lâu cúc huyệt. Chính là loại nhận biết này, khiến hoa huy*t cậu không kìm lòng được một trận run rẩy, lại chảy ra một luồng chất lỏng dấp dính dâm đãng.
Quá trình chảy nước bị Chung Bùi Viễn toàn bộ nhìn ở trong mắt, hắn tận mắt thấy một luồng chất lỏng trong suốt từ cái nơi cấu trúc tương bào ngư - hoa huy*t bên trong tràn ra, thành từng tia nhỏ xuống phía dưới. Cảnh này khiến đáy mắt hắn dục hỏa tăng tốc thiêu đốt, như bị mê hoặc lè lưỡi tiếp được giọt nước trên môi thịt kia rủ xuống, d*m thủy lung lay sắp rơi, sau đó hút vào trong miệng.
"Thu Ngôn, nước của em thật nhiều......"
Chung Bùi Viễn dùng ngón tay dính nước, cọ xát qua lại nhục phùng nhỏ dài, thậm chí gảy hoa hạch phía trước từ lâu thũng thành nhục viên.
Hạ thân bị nam nhân khống chế toàn bộ, khiến Lâm Thu Ngôn cả người không sử dụng được sức lực, dưới quần dương v*t vung vẩy qua lại cương đến cứng. Cậu càng muốn gọi, đại dương v*t trong cổ họng liền từ trong miệng trượt rơi xuống, dính đầy nước bọt trên đỉnh chóp càng thêm hùng vĩ doạ người.
"Chớ có biếng nhác, cố gắng liếm, liếm được rồi, anh mời Thu Ngôn ăn đại dương v*t!"
Vừa dứt lời, Chung Bùi Viễn không báo trước quay về hoa huy*t nở hoa đâm vào một đầu ngón tay, cười xấu xa vỗ vỗ cái mông trắng trước mặt.
"A!" Không kịp đề phòng, Lâm Thu Ngôn bị xen ngón tay vào bất ngờ khiến eo mềm nhũn, cái mông cũng hạ xuống dưới. Nhưng cậu cũng không có yếu thế, nâng cự điểu nam nhân lên. Đầu lưỡi liếm từ gốc rễ hướng lên trên. Đầu lưỡi mềm mại không để lại một chỗ góc chết, quay quanh gân xanh trên dưới phải trái liếm láp, đem cả cây côn th*t thô to thẳng tắp liếm đến đầy nước.
Chung Bùi Viễn bị kỹ năng người yêu cấp tốc tăng trưởng đến kinh sợ, côn th*t nảy lên một chút. Tiếp đến hết sức chuyên chú đùa bỡn cái mông trước mắt, hắn đem d*m thủy dính đầy ngón tay từ tiền huyệt rút ra, sau đó chuyển đến hậu huyệt. Chỗ này mấy lần đều không có khai bao nụ hoa, ngày hôm nay hắn nói gì thì nói cũng muốn đem nó thao nở hoa.
Trong lòng nghĩ, động tác trên tay càng nhanh hơn. Chờ nhục điệp xung quanh cúc huyệt bị hắn xoa ấm xốp mềm, hắn thuận thế chen vào một ngón tay, ở trong tràng đạo chật hẹp chậm rãi thăm dò. Ttràng thịt tuy rằng cực nóng cũng không nhiệt tình như mị thịt phía trước, nhưng vô cùng căng mịn, dùng nhục bích mềm mại bao vây ngón tay, chăm chú hút lại. Không cần nghĩ cũng biết, nếu như đổi ngón tay thành côn th*t thì cỡ nào tươi đẹp.
"A...... Ưm......"
Lâm Thu Ngôn cảm giác được mình trước sau hai nơi đều bị nam nhân dùng ngón tay vạch ra, trên miệng lại bị côn th*t nam nhân xâm chiếm, trên dưới hết thảy xuất nhập đều bị người công hãm, hoàn toàn thất thủ. Thân thể toát ra vui vẻ mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Dần dần, cơ vòng quen thuộc việc mở rộng, trong hậu huyệt đã có thể chứa đựng ngón tay từ một đã biến thành hai. Hai ngón tay ra vào ung dung, còn không ngừng móc ngoáy tràng đạo khô khốc càng ngày càng ẩm ướt, độ mềm không thua gì thư huyệt. Chung Bùi Viễn không ngừng biến hóa góc độ ngón tay trong cơ thể, tìm kiếm điểm G trong tràng đạo.
Ngay khi bàn tay ấn vào vị trí kia thì Lâm Thu Ngôn chấn động toàn thân, không để ý tới việc liếm côn th*t, tay nắm côn th*t thô to, mặt kề sát ở đùi nam nhân bắt đầu rên rỉ.
Đó là một loại cảm giác bất đồng với khoái cảm thông thường, vừa chua xót lại thoải mái, trực tiếp kích thích thần kinh cậu làm cho dương v*t ở không người chạm liên tiếp chảy ra chất lỏng, tựa như không thể khống chế.
"Thiết Ngưu a...... Nhanh...... Ah...... Thiết Ngưu......"
Lâm Thu Ngôn đã không rõ ràng mình thay đổi gọi cái gì, chỉ có thể lay lay cái mông, hi vọng nam nhân cắm đến càng sâu.
"Thoải mái à?"
Chung Bùi Viễn biết mình tìm đúng vị trí rồi, chuyện khiến người yêu hãm sâu tình mê như vậy làm trong lòng hắn thỏa mãn không nói nên lời.
"Thoải mái a...... rất thoải mái...... Phía trước...... Phía trước thư huyệt cũng phải...... A!!"
Sau khi Lâm Thu Ngôn nói ra yêu cầu, Chung Bùi Viễn lập tức làm theo, hai ngón tay cắm ở trong cúc huyệt, miệng trực tiếp lấp kín hoa huy*t liên tục chảy nước, dùng bựa lưỡi thô ráp liếm loạn bên trong nhục bích mấp máy kịch liệt, trước sau đồng thời công kích.
Điên cuồng giáp công* như thế, khiến Lâm Thu Ngôn hoàn toàn không chống đỡ được, eo xụi lơ hạ xuống, nơi riêng tư trực tiếp ngồi trên mặt nam nhân, hoàn toàn dán vào.
*Đánh sát gần nhau
"A! Không xong rồi!! Thiết Ngưu! A! Chung Bùi Viễn!! Chung Bùi Viễn!! Không ——"
Lâm Thu Ngôn cả người căng thẳng, trong tiếng kêu gọi gấp gáp, trước sau đồng thời phun ra.
Nước từ hoa huy*t không ngừng chảy xuống, dính đầy mặt Chung Bùi Viễn, hắn ôm lấy người yêu đang thất thần vừa định đem đại điểu cứng thành gậy sắt nhét vào cúc huyệt đã mở rộng tốt, cửa không đúng lúc vang lên tiếng gõ.
"Viễn ca."
Ôn lãng đứng ở cửa không sợ chết gọi.
Mẹ kiếp!!
Chung Bùi Viễn thực sự không nhịn được chửi bậy, tại sao mỗi lần đến thời điểm củi khô bốc lửa đều là có người quấy rối! Hắn nghĩ không ra!
Hắn quyết định mặc kệ người bên ngoài, ôm Lâm tiểu thiếu gia bị chà đạp làm một pháo.
Nhưng người thường ngày rất có nhãn lực Ôn Lãng cũng không hề rời đi, mà tiếp tục nói:
"Viễn ca, Lâm đại thiếu gia đến muốn người."
Lâm Thu Minh.
Chung Bùi Viễn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt tối sầm lại trả lời:
"Huynh biết rồi."
Vốn Ôn Lãng nên đi, do dự một hồi, vẫn là mở miệng nói:
"Viễn ca, tuy rằng một ngày hứng thú vào buổi sáng, nhưng suy nghĩ cho sau này, vẫn nên tiết chế thì tốt hơn."
"...... Cút!"
"Tuân lệnh, Viễn ca."
___________________________
*Vì sao lại ví chỗ ấy như bào ngư thì các bạn nhìn hình là hiểu.
Thời gian gần đây công việc của Hạ Xưa hơi bận vì chỉ có một mình. Chưa quen lắm với áp lực nên ra chương mới hơi chậm. Chương trước edit vội vì sợ các bạn chờ mà nhiều lỗi quá nên cảm thấy không ổn chút nào. Vậy nên các bạn hãy kiên nhẫn một chút. Hạ Xưa sẽ tranh thủ khi rảnh rỗi.
Mà edit nhanh hay không phụ thuộc nhiều H hay không đó. Vì edit H phải suy nghĩ tưởng tượng nhiều lắm.