*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay các tin tức liên quan đến việc Fujita bị ám sát đã lan rộng, chính phủ Nhật Bản bên kia để bảo đảm không bị chính phủ Nam Kinh cùng tổ chức Diên An lấp chỗ trống, cấp tốc phái một vị quan lớn khác đến Nam Thành tọa trấn.
Lâm Thu Ngôn nhìn thấy tin này, cười khinh bỉ, giống như phát tiết- đem tờ báo trong tay đâm cho thủng, sau đó ném ở một bên trên bàn.
"Giặc Oa!" *
* Tiếng Việt còn gọi là Uy Khấu hay giặc lùn. Thời hiện đại, từ Uy khấu (giặc lùn) được dùng ở Trung Quốc và Triều Tiên như một từ ngữ để miệt thị lực lượng xâm lăng Nhật Bản.
Bên giường Thiết Ngưu đem cái chân bị thương chưa khỏi hẳn của người yêu đặt ở trên đùi rắn chắc của mình, lấy ra một chút thuốc mỡ nhẹ nhàng xoay tròn xoa bóp.
"Anh đồng ý với tôi nhỉ!"
Lâm Thu Ngôn dùng cái chân lành đá đá vai nam nhân.
"Đừng lo lắng."
Thiết Ngưu nắm chặt mắt cá chân trắng như ngọc, đem hai chân đều ôm vào trong ngực, cúi đầu tiếp tục động tác xoa bóp trên tay, trong đôi mắt đen láy tràn đầy kiên định,
"Người Nhật Bản sẽ cút ra ngoài. Chúng ta, chúng ta sẽ thắng lợi."
Đây chắc chắn là kết quả không phải cần nghi ngờ, Lâm Thu Ngôn tựa ở đầu giường, tay khoát lên trên trán nghiêm túc nghĩ.
Sưng đỏ trên chân đã mất gần hết rồi, cho dù đã bôi thuốc xong, Thiết Ngưu cũng không nỡ lòng đem hai chân thon dài đẹp đẽ trong lồng ngực thả xuống, bàn tay thô ráp không ngừng vuốt nhẹ.
Trong mấy ngày bị thương này, Thiết Ngưu thường trèo cửa sổ mà vào, Lâm Thu Ngôn đã quen từ lâu, có lúc còn lén lút dặn nhà bếp làm món ăn bưng lên để ngừa nam nhân đói bụng. Cậu vốn tưởng rằng chuyện nam nhân vụng trộm đến Lâm gia không có bất kỳ người nào biết. Có điều gần đây ánh mắt đại tẩu nhìn cậu đều có chút ý tứ sâu xa, bên trong mắt phượng tràn đầy ý tứ trêu ghẹo, khiến trong lòng cậu sợ hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chân tôi sắp lành rồi, anh cũng không cần đến nhiều lần như thế, khiến người ta gặp được khó giải thích."
"Không có chuyện gì, không ai biết."
Thiết Ngưu mở mắt nói dối. Giơ cái chân trong lòng lên, hôn một cái ở mu bàn chân, dùng cằm râu mọc tua tủa ám muội cọ cọ.
Lâm Thu Ngôn bị làm có chút ngứa, ngón chân hơi cong, hô hấp vừa dồn dập, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng hô hoán của Lâm mẫu, bên trong gấp gáp mang theo vui sướng,
"Thu Ngôn, đại ca con trở về!"
"......"
Lâm Thu Ngôn vội vàng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, lôi cánh tay nam nhân hoang mang hoảng loạn nói:
"Đi mau! Đi mau! Đại ca tôi trở về!"
Trở về thật là đúng lúc! Thiết Ngưu cắn răng khóe miệng co giật. Hắn tiến lên một bước, dùng sức hôn cái trán người yêu một cái, sờ sờ gương mặt tuấn tú trắng mịn.
Tiếng bước chân lên lầu càng ngày càng gần, nam nhân còn ở nơi nào đó vừa hô vừa sờ mó chưa xong, Lâm Thu Ngôn cắn răng một cái, nắm lấy cổ áo nam nhân, há mồm cắn tới cái sống mũi cao ngất kia,
"Đi mau! Chờ tôi xong rồi sẽ đi tìm anh, hai ta hôn cho đủ! Đi mau!"
Thiết Ngưu hài lòng vuốt sợi tóc mềm mại của Lâm thiếu gia, bước vài bước đến trước cửa sổ thủy tinh.
"Tiểu đệ, đại ca đến thăm đệ!"
Khi người ở ngoài cửa sắp sửa mở cửa thì Ôn Tĩnh Như ở một bên cất cao giọng điệu nhắc nhở.
Cửa đẩy ra trong nháy mắt, bóng Thiết Ngưu lập tức biến mất ở phía trước cửa sổ, chỉ còn lại rèm cửa sổ bị gió thổi bồng bềnh.
Lâm Thu Ngôn cảm giác tim đều nhảy tới cổ họng, nhìn nam nhân đẩy cửa vào, tâm tình ổn định một chút, trên mặt nở nụ cười,
"Đại ca, huynh đã trở về rồi."
"Ừm." Lâm Thu Minh đáp lời.
Lâm Thu Minh là trưởng tử của Lâm gia, từ sau khi lâm phụ tạ thế liền tự mình nâng Lâm gia đang trên bờ vực sụp đổ lên, thủ đoạn cứng rắn, sát phạt quyết đoán. Chính phương pháp làm việc như thế, mới khiến Lâm gia ở Nam Thành nằm ở thế bất bại. Có điều bản thân của hắn khí chất tao nhã, mang theo vài phần hơi thở sách vở, khiến người ta sinh ra hảo cảm trong lòng.
"Ngày hôm nay cũng không ấm áp, sao còn mở cửa sổ ra."
Lâm Thu Minh tiến vào thứ đầu tiên đập vào mắt là thấy trên cổ tiểu đệ hắn có mấy dấu hôn chói mắt, trên mặt tuấn tú lạnh xuống, sau đó cau mày đi tới trước cửa sổ, ngó ra phía ngoài nhìn, đoi mắt sau kính viền vàng xẹt qua một ánh sáng lạnh lẽo. Sau đó đóng kỹ cửa sổ, trở lại bên người Lâm Thu Ngôn, hòa nhã nói:
"Chân làm sao? Còn có đau không, có cần mời bác sĩ tới kiểm tra một chút không?"
Kỳ thực lúc đại ca đi về phía trước cửa sổ, trái tim cậu trở nên căng thẳng toàn thân đều đổ mồ hôi, sợ đại ca phát hiện tung tích nam nhân, có điều cũng còn may......
"Sớm đã không sao rồi, đệ cảm thấy đệ bây giờ đã khỏe lại."
Lâm Thu Ngôn con mắt cười đến híp lại, ngoẹo cổ nói:
"Nhưng mẹ chuyện bé xé ra to, chỉ cho phép đệ nằm trên giường."
"Mẹ vậy cũng là do quan tâm đệ, đệ nghe lời cố gắng tĩnh dưỡng."
Lâm gia đại ca lại ngồi ở bên giường nói chuyện với cậu một lúc, Lâm Thu Ngôn biết đại ca mới từ nơi khác trở về, nhất định là mệt nhọc cực kỳ, liền khuyên đại ca trở về phòng nghỉ ngơi.
"Đệ không cần đứng dậy, đại ca qua phòng thay quần áo."
Lâm Thu Minh sau khi nói xong liền đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một giây sau khi óng cửa lại, Lâm Thu Minh dùng ngón tay đẩy gọng kính một cái. Trên khuôn mặt tuấn nhã lộ ra một tia hung tàn, nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Chung Bùi Xa, tao thao tám đời tổ tông mày!"
Thiết Ngưu cảm giác mình ở Lâm gia nhảy cửa sổ leo tường đều không thể nào thuận lợi, lần trước là gặp phải Ôn Tĩnh Như, lần này là gặp phải Lâu gia thiếu gia Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh giương miệng đầy mặt giật mình mắt trân trân nhìn nam nhân từ lầu hai nhảy xuống, con ngươi đen trắng hết nhìn tòa nhà lại nhìn người.
Thiết Ngưu có chút bất đắc dĩ, sửa sang quần áo một chút, từng bước một áp sát Lâu Thiếu gia, con ngươi ngăm đen nhìn chằm chằm người đang ngây ra như phỗng trước mắt.
"Xuỵt." Thiết Ngưu híp mắt, ngón tay áp ở trên môi, trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ,
"Không nên nói lung tung, bằng không......"
Lâu Cảnh kinh hoảng liều mạng gật đầu, nhìn con mắt nam nhân đầu nguy hiểm, hắn có ảo giác bị dã thú nhìn chằm chằm, tóc gáy dựng đứng lên, tự giác nói:
"Tôi không nói! Không nói! Cái gì cũng không nói!"
Nghe người trước mắt bảo đảm, Thiết Ngưu đứng thẳng lên kéo dài khoảng cách ra, hai tay đút túi hỏi:
"Đến thăm Thu Ngôn?"
"À...... ừm! Tôi tới thăm A Ngôn một chút xem chân đã khỏi chưa?"
Lâu cảnh hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân nam nhân trả lời.
Thiết Ngưu không hỏi nữa, trực tiếp rời đi.
Lâu Cảnh có chút ngây người nhìn chằm chằm nam nhân bóng dáng cao lớn, hắn đột nhiên phát hiện vừa nãy, nam nhân dùng ánh mắt nguy hiểm mạnh mẽ kia nhìn hắn, hắn bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác kì lạ, không nói rõ được cũng không tả rõ được. Hai tay hắn hơi run, vừa suy nghĩ vừa đi tiến vào đại viện Lâm gia.
********
Cái gì đến sẽ phải đến, cho nên khi người trước biểu hiện tao nhã nho nhã Lâm Thu Minh dữ tợn - một cước đá văng cửa lớn nhà hắn, Thiết Ngưu một chút cũng không tỏ ra kinh ngạc.
"Chung Bùi Viễn, con mẹ nó mày thứ vô liêm sỉ, hôm nay lão tử đánh mày lòi phân ra mới thôi!"
Lâm Thu Minh vung quyền ra trận.
Ai có thể nghĩ tới, công tử luôn luôn văn nhã Lâm gia Đại thiếu gia lại nói ra lời nói bẩn đến mức này. Có điều Thiết Ngưu đối với chuyện này từ lâu không cảm thấy kinh ngạc, đón nhận nắm đấm anh vợ tương lai, thành thạo điêu luyện phòng thủ.
"Cậu điên rồi?" Thiết Ngưu đầy mặt khinh bỉ.
"Tao điên rồi? Lão tử nhìn mày con mẹ nó n mới điên rồi đây! Tao để mày giúp tao bảo vệ đệ đệ tao, con mẹ nó mày ngược lại tốt rồi! Bảo vệ lên giường! Cho rằng tao không giết chết mày!"
Lâm Thu Minh đỏ mắt lên một bên tấn công một bên chửi ầm lên.
Thiết Ngưu dùng cánh tay ngăn trở cái chân phi tới, nhướng mày nói:
"Tôi đây là bảo vệ chu đáo mọi mặt, cậu nói phải không "đại ca" của tôi?"
Một câu"Đại ca" trêu đùa giống như khiến Lâm Thu Minh hoàn toàn nổi giận, tấn công càng thêm hung ác, thậm chí móc súng lục bên hông ra, đối đầu với nam nhân.
"Mẹ!" Thiết Ngưu thấy không xong, không lại chỉ lo phòng thủ, một cước đá văng súng lục trước mặt, không lưu lại cho đối phương một cơ hội phản kháng, trở tay đem người ép trên đất.
"Lâm Thu Minh đầu óc cậu có bệnh! Đối với người mình cũng móc súng!"
Bên tai rống lên một tiếng dữ tợn khiến Lâm đại thiếu gia chậm rãi khôi phục lí trí, qua một lúc lâu mới mở miệng, thản nhiên nói:
"Thả tôi ra."
Thiết Ngưu thấy hắn khôi phục bình thường mới buông tay, từ từ đứng dậy.
Lâm Thu Minh vỗ vỗ bụi trên người, đẩy gọng kính bị trễ xuống một cái, bình tĩnh nói:
"Nhiệm vụ ám sát thành công, cảm tạ đồng chí Chung Bùi Viễn hiệp trợ tổ chức, cung cấp tin tình báo đáng tin cậy."
"......" Thiết Ngưu nhìn Lâm đại thiếu gia trở mặt cấp tốc như thế nhất thời có chút tiếp không được.
"Ngoài ra, bên trên đã truyền đạt nhiệm vụ mới, mời đồng chí Chung Bùi Viễn lập tức lên đường."
"...... Lâm đại thiếu gia, cậu cho rằng tôi không nhận được thông báo chính xác à?"
Thiết Ngưu khóe mắt giật giật, "Phía trên nhưng là nói "Mời với một tuần lễ sau lên đường" Làm sao đến đây cậu liền biến thành tức khắc lên đường rồi?"
"Ăn vạ cái gì, đi được càng sớm càng tốt."
Thiết Ngưu có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái,
"Tôi sẽ đi, cậu yên tâm, có điều tôi muốn dẫn Thu Ngôn cùng đi."
"Không thể."
Lâm Thu Minh khẳng định như chặt đinh chém sắt.
"Chuyện như vậy không phải do cậu quyết định."
"Cũng không phải cậu nói mang đi liền có thể mang đi! Chỉ cần nó họ Lâm thì phải nghe tôi!"
Thiết Ngưu mặt tối sầm lại, ngậm một điếu thuốc châm lửa, hít một hơi thật sâu,
"Lâm Thu Minh, tôi hiện tại không phải đang cùng cậu thương lượng, mà là thông báo cho cậu."
Đôi mắt nguy hiểm của nam nhân ẩn hiện ở giữa làn khói thuốc có chút mơ hồ, Lâm Thu Minh cong khóe miệng,
"Chung Bùi Viễn, cậu đừng quên, cậu không phải đi du lịch, cậu đi để hoàn thành nhiệm vụ, cái thế đạo đó cậu làm sao bảo vệ đệ đệ tôi an toàn được! Vì lẽ đó đừng nằm mơ!"
"A......" Thiết Ngưu cười nhạo,
"Tôi nói Lâm đại thiếu gia, cậu cũng đừng quên, tôi thế nhưng là Chung Bùi Viễn, so với Lâm gia các cậu có năng lực bảo vệ Thu Ngôn hơn. Trong lòng cậu tự hiểu rõ, bằng không cũng sẽ không trong lúc bản thân thi hành nhiệm vụ, cầu tôi chăm sóc đệ đệ của cậu"
Lâm Thu Minh nhấp khóe miệng, không lên tiếng.
"Còn có, cậu càng đừng nên quên, nhớ lúc đầu khi cậu mới vừa tiếp quản Lâm gia là ai giúp cậu, nếu như không có tôi, e rằng hiện tại Nam Thành đã sớm không còn vị trí của Lâm gia đi."
"Cái rắm!" Lâm thu minh vỗ bàn đứng dậy,
"Lão tử là thiên tài kinh doanh! Không có cậu, tôi vẫn như thường đem Lâm gia phong sinh thủy khởi*!"
*thành ngữ Trung Quốc, tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc (sống động và thịnh vượng.)
Quả nhiên, tính tự yêu mình là di truyền, nam nhân Lâm gia đều có tật xấu này. Đối với Lâm đại thiếu gia, Thiết Ngưu không quan tâm nhún nhún vai.
Trong căn phòng cũ nát im lặng mấy giây, Lâm Thu Minh không tự nhiên lên tiếng,
"Tôi thừa nhận cậu có chút tác dụng, có điều chỉ có một tí tẹo như thế này, nhiều nhất là vậy!"
Hắn chỉ vào móng tay ngón út, hình tượng giải thích.
"Bất kể như thế nào, tôi muốn dẫn Thu Ngôn đi."
"Được!"
Bạn tốt đột nhiên thay đổi thái độ làm Thiết Ngưu liếc một cái, không đợi tâm tình hưng phấn kéo tới, liền nghe Lâm Thu Minh nói tiếp.
"Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu, có điều chỉ cần đệ đệ tôi chính miệng đồng ý cùng cậu đi, tôi sẽ đồng ý."
Lâm Thu Minh trong mắt tràn đầy đắc ý, dường như chắc chắc đệ đệ của mình tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu của nam nhân.
Thực ra Thiết Ngưu có thể cảm nhận được Lâm Thu Ngôn đối với hắn là thích, thế nhưng rốt cục thích tới mức độ nào hắn không biết, hắn nhắm mắt lại suy tư một chút, sau đó mở mắt ra nhìn bạn tốt đối diện, nói:
"Được, liền quyết định như thế."
Nếu hai người đã thỏa thuận được rồi, tránh việc khiến người ta hoài nghi, Lâm Thu Minh nhặt súng lên đạp cửa phòng đi ra, trước khi đi quay đầu, xem thường nhìn nam nhân bĩu môi,
""Thiết Ngưu"? A...... Còn có Cẩu Thặng* cơ! Thật quê mùa!"
* Thường dùng để mắng người.
Cẩu là chó, Thặng là phần dư. Phần dư của chó... các bạn tự hiểu. Cái tên này thường đặt làm nhũ danh (tên gọi ở nhà) ngày xưa có tập tục đặt tên xấu cho con để đứa trẻ sống lâu khỏe mạnh.
"......" Thiết Ngưu nhìn bị cánh cửa bị đóng mạnh đã yên lặng mà mắt trợn trắng.
_________________________
Đã vén màn thân phận của Thiết Ngưu lên rồi. Và chúng ta cũng biết tên thật của Thiết Ngưu là Chung Bùi Viễn.
Chuẩn bị cho ngược rồi, nhưng chỉ ngược xíu xiu thôi vì trái tim Hạ Xưa mong manh không chịu nổi.
Nói thêm về cái tên Cẩu Thặng
cẩu trong mắt mọi người là loài dễ nuôi, cái gì cũng ăn, lớn nhanh như thổi cho nên ngày xưa những nhà nghèo cũng có thể nuôi được cẩu. Một loài động vật chả cần tốn quá nhiều công sức nuôi dưỡng như vậy mà lại mang đến ích lợi lớn, vừa giúp ng trông nhà vừa cùng ta trưởng thành
Cẩu Thặng nghĩa vốn có là chỉ những thứ đến cẩu cũng không thèm ăn, những thứ ko đáng giá.
Ngày xưa có tập tục đặt tên xấu kiểu như thế cho con hi vọng đứa trẻ lớn lên mạnh mẽ, dễ nuôi, có tiền đồ nên nhiều nơi mới đặt những tên có chữ cẩu cho con (biệt danh)
Có một truyền thuyết đáng sợ như sau
Trước ở vùng phía Đông Bắc bọn trẻ con mà chết thường ko chôn mà vứt lên núi cho sói vs chó rừng ăn nếu đứa nào chúng ko ăn là còn sống nên ý 狗剩 tức là những đồ cẩu không ăn.
Bỏ qua chuyện Cẩu Thặng thì lúc edit Hạ Xưa có tìm từ ngón tay út và thấy rất nhiều bàn tay đẹp nên muốn cho mọi người xem cùng. Tại tay từ bé đến lớn xấu hoắc nên hay ngắm tay.