Trúng Thưởng Rồi

Chương 44: Nhẫn nhịn






Ngày thứ mười sáu, Trịnh Dị vẫn không hề đến thăm tôi.

Chuyện của Hạ Thanh làm giá trị vốn hoá thị trường của nhà họ Hứa bốc hơi không ít, Thư Niệm cũng bị triệu tập làm việc, anh ấy không thể không biết cái người bị Hạ Thanh đâm là tôi, sao lại không đến thăm tôi chứ? Tôi hơi nhớ anh ấy rồi, anh ấy không nhớ tôi sao?

Còn về việc mà Hứa Nặc nói thấy Thư Niệm đứng cạnh anh ấy... ai cũng có thể đứng cạnh anh ấy mà, nếu chỉ vậy mà tôi hiểu lầm Trịnh Dị thì không biết còn phải mất bao lâu mới làm lành được.

Theo thường ngày thì Trịnh Dị tan làm sẽ về nhà, lúc tôi đến đã là bảy giờ, gõ cửa chẳng thấy ai ra mở.

Tôi rút điện thoại ra, lướt qua mấy dòng tin nhắn gửi đi nhưng không nhận được hồi âm, tôi hỏi anh ấy: Anh có ở nhà không?

Vẫn không ai trả lời.

Tôi nghĩ rằng gần đây có khi anh ấy sẽ thân với Trịnh Hạo hơn một chút, thế là quay sang hỏi Trịnh Hạo: Trịnh Dị ở đâu?

Trịnh Hạo trả lời rất nhanh, mỗi câu một dòng:

Tôi không biết

Cô tìm anh ấy làm gì

Dạo này anh ấy bận lắm

Có thể... không rảnh gặp cô

Tôi nói: Cậu không nói thật, mớ quyên góp sửa đường trên núi sẽ tan thành bọt đấy.


Một lúc sau, Trịnh Hạo trả lời: Tôi đúng là kẻ bán nước cầu vinh người người phỉ nhổ mà... Ở nhà, bên biệt thư Tây Sơn này.

Cậu ta lại nói: Cô không định qua đây đấy chứ?

Tôi trấn an cậu ta: Không đâu, tôi chỉ hỏi thôi

Xe taxi chỉ có thể ngừng trước cửa khu, trong khu biệt thự đất rộng người thưa, đi bộ cả đường, lúc tới cửa biệt thự nhà họ Trịnh, tôi không kiềm được mà ôm lấy vết thương trên bụng, có hơi nóng rát.

Người làm mở cửa cho tôi, cô ấy vẫn còn nhớ mặt tôi, ngập ngừng gọi một tiếng cô Châu.

Tôi không chờ được cô ấy đi thông báo, tự bước vào, lướt qua hành lang, nhìn sang liền thấy Trịnh Dị cùng Trịnh Hạo đang ngồi nói chuyện ở phòng khách.

Trịnh Hạo mới nói được nửa câu, nhìn thấy tôi liền im bặt, mở to miệng ngờ nghệch, sau khi đờ đẫn một hồi lại có vẻ nặng nề khó nói: " Tôi biết là cô vẫn sẽ tới mà."

Tôi cười với cậu ấy, quay đầu nhìn Trịnh Dị.

Nửa tháng không gặp, anh ấy dường như gầy đi một chút, lại dường như do kiểu đồ Tây khiến anh ấy cao gầy, tay chân thon dài ngồi trên ghế sofa đơn, khí thái càng khoan thai tự nhiên hơn, trong có vẻ khép kín.

Lần trước khi đến nhà họ Trịnh, tôi nhớ rằng Trịnh Triệu Hoà là người ngồi trên chiếc ghế đó, không được mấy tháng, trụ cột gia đình đã trở thành Trịnh Dị.

Ánh mặt Trịnh Dị sâu thẳm nhìn sang tôi, xem xét từ trên xuống dưới, ho khẽ rồi bình thản mở miệng: "Sức khoẻ hồi phục sao rồi?"

Trịnh Hạo thu dọn mấy tệp hồ sơ trên bàn trà, im lặng bước lên lầu.

Lúc nãy tôi về nhà, tiện thể thay luôn bộ váy nhưng mấy ngày nay trời mưa, khí hậu ẩm thấp, đi cả đường tới đây cảm thấy cả người lạnh lẽo, chỉ có vết thương là nóng rát.

Bất kể là địa điểm gặp nhau hay là cách anh ấy nhàn nhạt hỏi chuyện tôi đều không như tôi nghĩ.

Tôi hít một hơi, nhẹ giọng: "Không ổn mấy, đau lắm."

Trịnh Dị đang quay người cầm tách trà trên bàn trà lại không cần chắc, làm tràn ít nước trà, anh ấy chỉ đành đặt tách xuống, "ừ" một tiếng: "Vẫn nhớ em có nói giây thần kinh đau có hơi nhạy cảm... có gì ngồi xuống nói đi, tìm tôi có gì không?"

Tìm anh ấy có gì không... Tôi đứng im không nhúc nhích: "Nửa tháng rồi anh cũng không nói năng gì tới em, cũng không đến thăm em, em chỉ còn cách đến thăm anh thôi."

Trịnh Dị hơi nhếch miệng, động tác nhẹ qua mà phức tạp, chỉ có con ngươi càng thêm sâu thẳm, anh ấy lịch sự nói: "Gần đây tôi khá bận, không nhấc thân đi thăm bệnh được, xin lỗi."

Anh ấy làm như không có việc gì, cứ tôi một câu anh ấy lại một câu nói qua nói lại, chu đáo mà xa cách, thậm khí còn không hồ hởi như lần đầu tiên gặp nhau anh ấy tìm hiểu xem tôi có bao nhiêu tiền, cứ như đã xem qua một bộ phim gây cấn, sớm biết hung thủ là ai, xem lại lần hai liền mất hứng.

Tôi không bình tĩnh được như anh ấy, chỉ có thể tiến lên, muốn hùng hổ chất vấn nhưng lại đờ đẫn cả ra, không biết tại sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh tới vậy: "Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Có phải có khó khăn gì không?"

Cánh tay gác trên thành sofa của Trịnh Dị có hơi cứng nhắc, một lúc sau lại nói như không có việc gì: "Đúng là có ít khó khăn, em cũng biết đấy, Trịnh Triệu Hoà vừa mất không lâu, còn một đám hỗn lộn của Trịnh Thị đang chờ tôi giải quyết, lo không nổi tới người khác..."

"Là chuyện lần trước anh nói sao?" Tôi đã biết trước là sẽ như thế này, không nhịn được mà cắt lời anh ấy, đưa ra phương án giải quyết mà bản thân cho là hết sức đơn giản: "Anh có thể tìm em mà, anh quên em có tiền rồi à? Nếu anh muốn thâu tóm công ty đó của Thư Niệm cứ lấy tiền em, em cho anh mượn."

Trịnh Dị đưa mắt nhìn tôi, cười nhàn nhạt miễn cưỡng, khó hiểu tỏ ý hơi mỉa mai: "Mượn tiền em đi thâu tóm công ty cô ấy, sao tôi không thẳng thừng hợp tác với cô ấy, dùng quyền nắm cổ phần của cô ấy giải quyết vấn đề cho rồi?"

"Lấy hình thức hợp tác nào?" Tôi chăm chăm nhìn anh ấy: "Kết hôn sao?"

Anh ấy bưng tách trà, hớp một ngụm: "Chuyện này thì không phiền cô bận tâm."


Tôi không kiềm được bật cười, khó mà tin được: "Vậy em thì sao? Trịnh Dị, vậy người bạn gái là em thì sao? Chớp mắt biến thành người cũ hả? Nếu em với chị ta đều có thể giúp anh giải quyết vấn đề, sao anh không chọn em?"

Trịnh Dị còn không thèm nhìn đến tôi, nhịp ngón tay trên tách trà, thong thả nói: "Tiền của cô chưa chắc đã đủ, dù có đủ thì chọn một trong hai người, chọn ai mà chả được?"

Giây phút anh ta dứt lời, tim tôi thắt lại từng nhịp, đau như vết thương ở bụng, tôi thầm nghĩ, sao trước đây không nhìn ra con người trước mắt lại là một tên tệ bạc cơ chứ?

Tôi lại lên tiếng, cảm thấy giọng mình đã khàn đi: "Trịnh Dị, anh có dám nói lại lần nữa không?"

Trịnh Dị cúi đầu nhìn cái tách trống không trong tay, không nói gì.

"Coi bộ anh cũng thấy mình tồi rồi." Tôi phẫn nộ cười: "Vậy anh có dám nói lại mấy lời anh đã nói ở vườn cherry lần nữa không? Tôi nói tôi không biết bản thân mình có gì tốt, câu tiếp theo là gì, anh còn nhớ không?"

"Mấy câu tình tứ đó nói rồi là quên thôi, không nhớ cũng là chuyện bình thường." Trịnh Dị buông tách xuống bàn, nhắm nghiền mắt rồi lại điềm nhiên mở ra: "Huống hồ gì dù có nhớ thì đã làm sao, lúc đầu cô cứ bám lấy tôi không rời nửa bước, cũng chỉ để Hạ Thanh tức tối, chú ý tới cô thôi mà? Hai chúng ta đều là vì lợi ích cá nhân thôi."

Tôi vừa nghe liền ngơ người: "Anh nói cái gì?"

Anh ta không nói gì, trong lúc đang im lặng, một người mặc tạp dề từ nhà ăn sau phòng khách bước ra, giọng điệu uyển chuyển: "Trịnh Dị, cơm chín rồi, xuống ăn thôi."

Tôi nhìn chị ta, cảm thấy hoang mang cực độ, tôi chỉ vào Thư Niệm rồi quay đầu nhìn Trịnh Dị, lửa giận sôi lên như sắp thiêu anh ta thành tro: "Tôi tiếp cận anh là vì muốn chống đối Hạ Thanh ____ Trịnh Dị, là chị ta nói với anh đúng không, nói sao anh liền nghe vậy hả?"

Trịnh Dị quét mắt nhìn Thư Niệm: "Ai nói không quan trọng, nói có đúng hay không thì cô tự mà biết."

Thư Niệm tháo tạp dề ra cầm trong tay, nhìn hai chúng tôi rồi bình tĩnh nói với tôi: "Có thể là cô thật sự thích Trịnh Dị, không có lừa dối tình cảm anh ấy nhưng hành động thì thật sự..."

"Chị câm mồm!" Tôi trừng mắt với chị ta: "Hình như đây là nhà Trịnh Dị mà nhỉ, tôi đang nói chuyện với anh ta, chị đã xác nhận quan hệ với anh ta rồi hả? Hay là đăng ký kết hôn rồi? Chưa thì làm ơn khép mồm lại đi, tiểu nhân nham hiểm."

Vẻ mặt Thư Niệm lúc đó cực kỳ khó coi, Trịnh Dị cau mày gằn giọng quở trách tôi: "Châu U U!"

Lúc này tôi lại bình tĩnh hơn một chút, ngừng một lát rồi nhếch cười: "Khó coi ghê, vì một tên đàn ông tệ bạc mà chạy đến tận đây đấu khẩu với các người, còn không đủ mất mặt hay sao, tôi nhất định phải giữ vững đạo đức của người có tiền chứ."

Dáng vẻ của Trịnh Dị chìm dưới ánh đèn dìu dịu, rõ ràng là trong phòng sáng sủa như vậy nhưng lại khiến người ta không biết anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ có đôi mắt sâu thẳm như chất chứa nhiều điều, nhưng cho thời gian anh ta cũng không hề mở miệng.

Những lúc thế này, tôi cũng chẳng có gì để nói, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Từ lúc anh nói thích tôi, tôi vẫn luôn thấy lạ lẫm, tôi thấy bản thân không có gì tốt, mặt mũi thì cũng có đẹp hơn chị gái nào đó ở đây một tí, cũng có thể coi là giàu có, về tâm hồn thì anh vẫn thường lên lớp bảo tôi không có ý chí nhưng anh lại cứ nhất quyết nói tôi không giống với những người khác, tôi cứ nghĩ có gì mà không giống chứ."

"Sau đó nghĩ rất lâu, đột nhiên nghĩ ra, có phải vì quá khứ của chúng ta có nhiều điểm đáng thương giống nhau nên anh mới có cảm tình với tôi không?" Tôi quay đầu nhìn anh ấy.

Vẻ mặt anh ta đột nhiên chấn động, ánh mắt cuối cùng cũng hết sức thấp thỏm.

"Thật ra anh vốn chẳng thích tôi nhiều tới vậy đúng không?" Tôi tự biên tự diễn gật gù, cảm giác như nhiều chuyện đã có lời giải thích: "Nếu không tôi không cách nào hiểu được, sao anh có thể trở mặt như trở bánh phồng như vậy được, nói thích liền thích, nói không thích liền không thích."

Tôi cuộn nắm tay: "Như vậy cũng tốt, tôi vốn muốn tìm cơ hội nói với anh, trước đây tôi có đọc một quyển sách, có một đứa bé vừa ra đời đã mang bệnh tật đầy mình, hai vợ chồng cùng chứng kiến cuộc đời đau đớn ngắn ngủi của con mình, sau khi đứa trẻ mất bọn họ liền ly hôn, bởi vì nhìn thấy nhau lại nhớ đến những quãng ngày khốn khố đó, hai người mang nổi đau như nhau không thể nào dìu nhau đến cuối cuộc đời, dù chúng ta có bắt đầu cũng không thể có kết thúc tốt đẹp."

"Con người anh dù có tồi một chút nhưng dù gì cũng chừa tí mặt mũi cho tôi, vậy càng tốt, câu nói cuối cùng để tôi nói ra vậy." Tôi hít sâu một hơi, lấy can đảm nói: "Trịnh Dị, chúng ta chia tay đi, từ giờ anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, đừng trông mong tôi chúc các người hạnh phúc, tự mà lo liệu lấy."

Thư Niệm đứng sau lưng ghế sofa của Trịnh Dị, vô cảm nhìn tôi.

Trịnh Dị vẫn ngồi yên không nhúc nhích, khẽ mím môi nhắm mắt lại, chắc là muốn nhào tới tẩn tôi nhưng cuối cùng vẫn chọn nhẫn nhịn.

Anh ta nhẹ giọng: "Được."

Tôi quay người đi khỏi nhà họ Trịnh.


Cảnh đêm dìu dịu, thoáng mát, buổi chiều trời mưa rồi lại thoáng đãng, lại là một đêm trăng không sao, làm người ta nhớ đến từng có một tên tệ bạc ngồi trong xe, giọng nói ấm áp bảo U U sang đây.

Tôi thật sự có nghĩ tới, liệu có phải vì chúng tôi cùng đồng cảnh ngộ, đặc biệt là tôi còn thảm hơn Trịnh Dị nên anh ta mới quen tôi, còn tôi kỳ thực muốn tìm cơ hội hỏi anh ta, tuy chúng tôi cùng có quá khứ đau khổ nhưng tôi lạc quan yêu đời, dù anh ta không có cách nào thoát khỏi những tổn thương đã nhận, tôi cũng có thể dìu anh ta cùng bước tiếp.

Đến nay mới biết, chỉ có mình tôi muốn bước tới trước, bọn họ đều muốn bước tới tiền.

Tôi ôm bụng nghĩ, thật ra tính đi tính lại thì tôi với anh ta quen nhau còn chưa được hai tháng, chả có gì sâu đậm cả, mắc mớ gì mà não úng nước lết tới nhà họ Trịnh từ dằn vặt bản thân, dằn vặt cho tim gan phèo phổi đau chung với vết thương ở bụng.

Trong lúc tôi đang nghĩ nếu gọi không được taxi thôi thì gọi luôn xe cứu thương thì một chiếc xe chầm chậm từ sau trờ tới, nháy nháy đèn xe.

Trịnh Hạo chầm chậm xoay kính xe xuống: "Sao cô không nói với tôi một tiếng đã đi rồi? Tôi vừa nhớ ra trong đây không bắt xe được, cô còn đang bị thương, tội tình gì mà đi không không vậy trời! Lên xe!"

Tôi đưa tay dịu mắt, cảm thấy gần đây rửa mắt hơi nhiều, sau đó cân nhắc thiệt hơn một tí rồi kéo cửa bước lên xe: "Anh cậu chẳng ra gì, cậu còn đỡ hơn tí."

"Haizz... Tôi cũng không biết nên nói sao." Trịnh Hạo nghiêm túc khác với bình thường, không có lanh chanh, giọng điệu trầm vững, cảm thấy như chỉ mấy ngày đã vứt đi cái ấu trĩ, trở nên chính chắn: "Từ góc độ của cô mà nói, tôi nên cùng với cô mắng anh ấy chả ra gì nhưng anh ấy làm vậy vì kế sinh nhai của nhà họ Trịnh chúng tôi, đứa chẳng biết làm gì vì ai như tôi nói không nổi."

Tôi cười lạnh.

Trịnh Hạo nói: "Ây U ây U cô đừng có như vậy, tôi nghe tôi buồn lắm. Trịnh Dị bao nhiêu năm nay chả mang tí ơn nào của Trịnh Thị, bố tôi vừa mất lại bắt anh ấy gánh hết cả đống hỗn lộn ấy, tôi nhìn thấy anh ấy đầu tắt mặt tối thiếu điều ngủ cả trong phòng làm việc, tay cóc tay nhái muốn giúp đỡ, thành thật mà nói, nếu Thư Niệm đồng ý, tôi có thể kết hôn với chị ấy, tôi cầu tác thành cho hai người còn không được..."

"Làm ơn đừng!" Tôi cắt lời cậu ta: "Thứ đàn ông tệ bạc như vậy ai ham thì nấy hốt đi, may là có người ra hứng thật, tôi gánh còn chưa đủ thảm sao, may mà còn toàn thân rút lui được."

Trịnh Hạo bị tôi chặn họng không nói được gì, lằn nhằn muốn nói lại ngó tôi mấy lần, cuối cùng cũng lên tiếng: "Lúc nãy hai người nói chuyện, tôi ở trên lầu nghe loáng thoáng được một tí, dùng tiền của cô hay dùng quyền nắm cổ phiểu của Thư Niệm thật ra có khác nhau, cổ phiểu thừa kế do Thư Niệm nắm giữ chiếm gần ba mươi phần trăm cả công ty, mớ cổ phần của chồng chị ấy đối với rất nhiều chiến lược chủ chốt đặc biệt là dự định thâu tóm mà nói, đều có một phiếu bác bỏ. Dù là có tiền đi thâu tóm, chỉ cần bên họ không đồng ý sẽ không thể tiến hành."

"Hơn nữa Trịnh Thị hiện nay thật sự đang gánh lấy nguy cơ rất nghiêm trọng, dòng tiền của công ty xảy ra vấn đề, dù có thêm tiền của cô vào cũng chưa chắc có thể thâu tóm quá năm mươi phần trăm quyền nắm cổ phiếu." Trịnh Hạo cũng rất đau đầu: "Bây giờ ngày nào tôi cũng rất ăn năn, sao mà trước kia chẳng lo học hành gì, chẳng ngó ngàng chi tới chuyện trong nhà."

Trịnh Hạo nói: "U U, Trịnh Dị cũng đau khổ lắm."

"Vậy hả?" Tôi thờ ơ nói: "Tôi lại không cảm thấy vậy, day dưa mập mờ với tình cũ lại thuận lợi giải quyết nguy nan cho công ty, chắc giờ anh ta phải high lắm chứ? Hơn nữa đau khổ hay không thì liên quan gì tới tôi? Lý do anh ta đau khổ đâu phải là tôi."

Trịnh Hạo không nói gì nữa.

Đến trước cửa bệnh viện, Trịnh Hạo nói: "Tôi đưa cô lên nhé?"

"Không cần đâu." Tôi phất tay với cậu ta: "Cậu về sớm đi, ngày mai lại là một ngày đau khổ đấy, phải cùng Trịnh Dị đến công ty làm việc chứ?"

"U U..." mặt mày Trịnh Hạo ảm đạm đi, đáng thương nhìn tôi, lúc tôi quay người định bước đi, cậu ấy nói với theo sau lưng: "Thật ra là anh ấy bảo tôi đưa cô về đấy."

Tôi gật gù: "Biết rồi, làm cho nốt nhiệm vụ cuối cùng ấy mà!"