Trúng Thưởng Rồi

Chương 25: chuyện cũ






Chân tôi lành lại rất nhanh nhưng chỉ mới khỏi, không dám đi luyện hình thể nên cả ngày chỉ ngồi ở nhà của giáo viên dạy đàn piano.

Ngày 28, một ngày trước hôm party của người quý phụ tên Thư Niệm kia, tôi và Trịnh Dị gặp nhau ở thang máy lúc tôi về nhà. Tôi vào thang máy từ tầng 1, lúc cửa mở ra thì anh ta đã ở trong đó rồi.

Sắc mặt anh ta lành lạnh, trông có vẻ không được vui lắm, lúc đối diện với đôi mắt đen, thờ ơ kia, tôi lại nhớ đến chuyện xảy ra vào cuối tuần trước.

Lúc chơi tennis, anh ta đã hứa hôm sau sẽ nấu sườn chua ngọt cho tôi, thế nhưng, chiều ngày hôm sau tôi nhắnmấy giờ bắt đầu nấu, có cần tôi giúp không thì anh ta lại trả lời là: Chẳng phải cô chuyển đến cạnh nhà Trịnh Hạo rồi sao?

Tôi: …

Tôi cứ nghĩ đến việc anh ta vẫn để tâm đến việc hôm qua bị tôi nói lại, thấy rất không phục, rõ ràng là anh ta sai trước, châm chọc sau lưng người khác còn không biết lỗi, thế là tôi cũng mặc kệ, không thèm quan tâm đến anh ta nữa.

Rồi một hôm nọ, anh ta gửi tin nhắn cho tôi, nói là định nấu ăn, mua hơi nhiều đồ, hỏi tôi có qua ăn không.

Lúc đó tôi đã gọi đồ ăn ở ngoài rồi, hơn nữa cũng hẹn Trịnh Hạo cùng online chơi game nên nói phải chơi game, không qua ăn.

Sau đó hai chúng tôi không còn liên lạc nữa, tôi cũng phải đi học nên không đứng ở cửa nhà canh thang máy nữa, vậy nên đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau bao ngày như thế.

Bầu không khí trong tháng máy ngưng đọng lại, sắc mặt anh ta trông cũng khá khó coi, thấy tôi cũng không nói gì.

Tôi đành mở lời chào hỏi trước: “Mới tan làm à.”


Anh ta nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Tôi thầm nghĩ, phản ứng lạnh nhạt thế này, lẽ nào vẫn giận tôi vì chuyện ngày hôm đó? Vậy cũng nhỏ nhen quá đấy, tôi đây còn chẳng bận tâm đến nữa cơ mà. Vốn muốn dĩ hòa vi quý, tôi liền tìm chủ đề hỏi anh ta: “Anh không đến buổi party ngày mai của Thư Niệm thật à?”

Anh ta lại “Ừm” một tiếng.

Tôi nói: “Vậy mai tôi tự đi nhé, không đợi anh nữa nha.”

Anh ta nhàn nhạt nói: “Tùy cô.”

Một ngọn lửa chợt bùng lên trong lòng tôi, cố kiềm chế cảm xúc, hỏi anh ta: “Anh sao thế?”

“Không sao.” Anh ta hơi mím môi, chẳng thèm nhìn tôi, rõ ràng không muốn nói chuyện với tôi.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng tôi liền bùng cháy thành đám lửa lớn, tôi cũng không nói gì nữa, cửa thang máy vừa mở, tôi liền bước nhanh ra khỏi thang máy, để anh ta lại sau lưng.

Lạ thật, anh ta ghét Trịnh Hạo vậy ư? Bao nhiêu ngày rồi mà vẫn giận? Mà nghĩ kĩ lại thì chẳng phải mấy hôm trước chẳng phải tôi chỉ từ chối lời mời cơm của anh ta sao? Có đến nỗi vậy không? Vốn dĩ hôm nay luyện piano có tiến bộ, còn thấy khá vui, không ngờ mới về đến nhà đã bị chọc tức điên lên rồi.

Chiều tối hôm sau, Trịnh Hạo gọi điện thoại bảo tôi xuống lầu.

Vì lúc trước Trịnh Dị đã nói anh ta bận việc không đi nên hôm đánh tennis tôi có hỏi Trịnh Hạo, cậu chàng cũng đi dự tiệc nên đã bảo cậu ấy đến đón tôi.

Không ngờ mới bước ra khỏi cửa đã gặp phải Trịnh Dị đang chờ thang máy.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đen có xắn tay áo, bên dưới là quần âu cùng màu, chân đi một đôi giày màu trắng đơn giản mà không lỗi thời. Lúc anh ta quay đầu qua, ở cổ có hai cúc áo mở để lộ xương quai xanh quyến rũ.

Bên cạnh đó còn là khuôn mặt thờ ơ nữa chứ, nếu không phải tôi đang giận anh ta thì sớm đã hóa thân thành fan nữ mà nhào vào ôm lấy rồi.

Trịnh Dị thật sự rất biết cách ăn mặc, cao cấp, thời thượng, quyến rũ, tuy tính tình còn nhiều khuyết điểm nhưng ngoại hình quá hoàn hảo.

Để không để lộ vẻ mặt mê trai, tôi cố gắng không nhìn anh ta, đi đến đợi thang máy, không chào hỏi anh ta.

Cuối cùng anh ta liếc nhìn đánh giá tôi, một lát sau cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, lên tiếng nói: “Váy không tồi.”

“Ừm.” Giờ lại bắt chuyện với tôi à? Hôm qua chẳng phải anh lạnh lùng, vô tình lắm sao.

Anh ta lại nói: “Tôi đưa cô đến đó nhé?”

“Không cần.” Cần anh chắc! Anh đưa đi để lúc về lại vô duyên vô cớ nổi trận lôi đình à, tôi không dám chọc vào anh nữa đâu!

Thang máy đến rồi, hai chúng tôi cùng bước vào, Trịnh Dị nhìn tôi, cau mày.

Hừ, anh hiểu cảm giác của tôi hôm qua chưa?


Tôi bình tĩnh nói: “Trịnh Hạo đang đợi tôi ở dưới lầu rồi, chẳng phải hôm nay anh bận việc sao, cứ đi làm việc của anh đi.”

Trịnh Dị không nói gì.

Thang máy đến tầng một, cửa mở ra, vừa hay đối diện với Trịnh Hạo đang ngồi đợi tôi, tôi cũng mặc kệ Trịnh Dị, vẫy tay rồi đi qua phía Trịnh Hạo.

Trịnh Hạo kêu “Ây U Ây U” rồi nói: “Cái váy này đẹp thật!”

“Đương nhiên, có phải hơn hẳn gu thẩm mỹ của cậu không?” Bộ váy này là mấy ngày trước tôi tự đi mua, lễ phục quý mùa xuân mới nhất, một chiếc váy hai dây màu xanh xám, có thêu hoa văn trên ngực vào ở phần thắt lưng, váy được xếp tầng, che kín chân, tôi quay nửa người lại để cho Trịnh Hạo thấy mấy dây buộc sau lưng, nói: “Có cảm giác phía trước mơ mộng, phía sau gợi cảm không?”

Tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua bộ váy này, lúc đi chọn lễ phục, tôi nghĩ, Hạ Thanh và Hứa Nặc chắc chắn cũng sẽ đi, lần này không cần nổi bật nhất đám, nhưng cũng không thể để bị người khác cười nhạo.

Trịnh Hạo làm lố “Quao” lên một tiếng: “Không ngờ cô lại hợp với phong cách này, thuần khiết lại quyến rũ, không tồi!” Anh ta phấn khích rồi lấy tay định vỗ người tôi.

Tôi nhanh chóng trừng mắt nhìn anh ta, sợ là sẽ in năm ngón tay lên lưng tôi mất, vậy chỉ có nước gợi cảm kiểu SM thì có.

May mà anh ta kịp thời thu tay lại, gãi đầu cười haha, lại nghiêng người nhìn phía sau rồi thì thầm vào tai tôi,: “Trịnh Dị sao thế, tôi thấy sắc mặt anh ấykhông tốt lắm.”

“Ai biết được anh ta!” Cuối cùng tôi cũng trợn trắng mắt rồi, bóc phốt nói: “Cả ngày mặt cứ đen kịt ra, tôi đâu có tội tình gì.”

Tôi và Trịnh Hạo lên xe rồi đi, ở gương chiếu hậu vẫn có thể thấy Trịnh Dị đi ra khỏi tòa nhà rồi đi đến siêu thị rau quả ở bên cạnh.

Không hề giống bận việc nên không thể đi dự tiệc.

Thế nhưng lúc này Trịnh Hạo lại nói: “Chắc tại gần đây tâm trạng không tốt, ai chẳng có lúc không vui vẻ chứ, một khoảng thời gian trước đây tôi cũng không được vui!”

“Cậu sao thế?” Tôi quay đầu nhìn cậu ta, thấy mặt cậu ta đến giờ vẫn còn hơi đen, tôi nói tiếp: “Lần trước gặp cậu tôi đã muốn hỏi rồi, cậu đi đâu thế, sao lại cháy nắng thành thủ lĩnh da đen châu Phi thế này?”

Trịnh Hạo liền trở nên không vui: “Cô nói gì thế, rõ ràng người tôi toát ra phong cách châu Âu thế này cơ mà!”

Tôi: “…”

“Một khoảng thời gian trước tôi cãi nhau với bố mẹ, Trịnh Dị không muốn về tiếp quản công ty, bọn họ liền bảo cho tôi tiếp quản nhưng tôi không chịu! Sau đó tôi đến vùng núi ở gần thành phố của chúng ta làm từ thiện…Này, cô có vẻ mặt gì thế hả, tôi không thể làm từ thiện chắc? Tuy số tiền tôi quyên góp không nhiều nhưng tôi cũng góp sức mà, giúp họ lôi kéo giúp đỡ, đầu tư, cũng vất vả lắm đấy!”

“…” Tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Không nhìn ra lại là một người biết cống hiến cho xã hội vậy đấy.”

“Tất nhiên!” Trịnh Hạo vô cùng đắc ý, nói tiếp: “Tôi không giống như mấy người giàu có các người đâu, trong mắt chỉ có tiền, đấu đá lẫn nhau, anh chết tôi sống, có nhiều tiền như thế, tiêu cũng không hết, sao không lấy ra một ít cống hiến cho xã hội chứ…”

Tôi tuy không yêu tiền như mạng sống nhưng sau khi vô tình có được sáu tỷ, tôi không còn góp sức gì cho tổ quốc nữa, nhất thời thấy hơi chột dạ: “Tôi sẵn sàng cống hiến, hay là tôi quyên góp chút tiền cho vùng núi đó nhé?”

“Ây U ây U, tôi quả nhiên không kết bạn nhầm người mà!” Hai mắt Trịnh Hạo liền sáng lên: “Thấy cô đáng yêu, lương thiện thế này, tôi có thể nói cho cô biết tại sao gần đây tâm trạng Trịnh Dị không tốt.”


Tôi: “?”

Trịnh Hạo nói: “Chắc là vì bạn gái cũ của anh ấy về rồi.”

Tôi: “!!”

Cậu ta nói tiếp: “Cô không thấy anh ấy không tham gia tiệc của chị Thư Niệm à, chắc là tại nếu đi thì không biết nên đối mặt với nhau thế nào.”

Tôi: “!!!”

Thư Niệm và Trịnh Dị quả nhiên có vấn đề! Tôi nhớ lúc nhận được thiệp mời, Trịnh Dị nói không đi, tôi còn trêu đùa anh ta, giờ nghĩ lại, lúc đó anh ta quả thực rất lạ, nhưng lúc đó tôi lại không nhìn ra.

Linh hồn lắm chuyện của Trịnh Hạo một khi được giải phóng là không thể dừng lại: “Trước đây hai bọn họ qua lại nhiều năm lắm, Dung Tranh nói họ quen nhau từ lúc còn cùng học đại học ở London cơ. Sau đó Trịnh Dị đến Mỹ làm việc chưa được bao lâu thì không biết tại sao hai người lại chia tay, cô của chị Thư Niệm định cư ở Anh, chị ấy cũng ở lại bên đó luôn rồi kết hôn với một doanh nhân giàu có ở địa phương.”

“Vậy sao giờ lại trở về?” Nói thật, lúc Tần Xu nói với tôi Thư Niệm là một quý phụ, tôi còn tưởng đối phương là một bà dì bốn, năm mươi tuổi cơ, không ngờ lại ngang tuổi với Trịnh Dị, còn là người yêu cũ của anh ta nữa chứ.

Trịnh Hạo nói một cách bí ẩn: “Vì giờ chị ấy lại độc thân rồi, mùa xuân năm ngoái chồng chị ấy đã chết vì bệnh ung thư.”

“…”

“Sốc nhỉ!” Thấy tôi không nói gì, Trịnh Hạo tự đắc với thông tin mà mình có được: “Có lẽ chị ấy ở lại Anh nhìn vật nhớ người nên trở về.”

Cậu ta lại nói: “Có điều theo tôi thấy thì chị ấy trở về có lẽ là muốn quay lại với Trịnh Dị, dù sao thì chồng cũng qua đời lâu thế rồi, hơn nữa nghe nói chồng chị ấy già hơn chị ấy nhiều, cảm giác tình yêu của họ chắc chắn không đẹp đẽ như lúc ở bên Trịnh Dị.”

Tôi vô thức phản bác cậu ta: “Sao cậu biết? Có lẽ người ta thật lòng yêu nhau thì sao?”

“Tôi biết ngay mà.” Trịnh Hạo lắc đầu: “Cô xem Trịnh Dị nhạy cảm với chị Thư Niệm thế nào đi, không đến dự tiệc của chị ấy luôn, hơn nữa bao năm nay anh ấy cũng không có bạn gái mới, chứng tỏ trong lòng vẫn chưa buông bỏ được.”

Cậu ta càng nói càng có lí, vừa lái xe vừa gật đầu nói: “Ừm, rất có thể là như thế. Vậy nên, mấy hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt, cô phải thông cảm, dù sao người ta cũng bị tổn thương vì tình mà.”

Tôi vô cảm ngồi ở bên cạnh, nghĩ đến thái độ Trịnh Dị đối xử với tôi mấy hôm nay liền thấy rất khó chịu.

Tại sao anh ta tổn thương vì tình thì lại đổ hết lên đầu tôi? Tôi đâu phải thùng trút giận hay đối tượng phát tiết trong con đường tình cảm của họ chứ? Hơn nữa, một người hơn ba mươi tuổi rồi, có gì mà phải đau vì tình? Giờ người yêu cũ về rồi, biết mình vẫn nhạy cảm với cô ấy, nhớ lại niềm vui và nỗi buồn trong quá khứ, vậy thì sao lại nói năng độc đoán với tôi thế chứ, lẽ nào không sợ làm tổn thương lòng tự tôn của tôi à?