Trung Thành Và Tình Yêu

Chương 2: Trung · Gièm pha




Trên chiếc giường nằm ở giữa căn phòng rộng rãi có hai người đàn ông. 

Hai tay của anh bị còng lên đầu giường, trên cổ tay có những vết bầm máu màu đỏ do giãy dụa. Hai chân bị giơ lên cao cao, mở rộng, gã đàn ông tráng kiện khảm vào bên trong, trên chiếc giường đơn đều là dấu vết bạch trọc, không khó làm cho người ta biết trong này đã diễn ra chuyện gì 

Nhưng mà.....Chuyện này thật sự khiến cho người ta khiếp sợ. 

Tiếu buông chân mày nhíu sâu ra, hít sâu, từ từ thở để bình ổn nét ửng hồng trên khuôn mặt. 

Giật giật cổ tay, ý bảo gã đàn ông trên người mở ra hộ anh. 

Gã ta chậm rãi rời khỏi cơ thể anh, mở còng tay ra. 

Bùi An biết gã, là Võ sư quyền anh mới được bổ nghiệm ở sân huấn luyện, vóc người rất tốt, dũng mãnh mà có lực. 

Tiếu xoa bóp cổ tay ngồi dậy, nhìn hai kẻ vừa xông vào, vẻ mê man trong con người từ từ biến mất, trở lại nét lạnh lẽo sắc bén thường ngày. 

Anh lấy khẩu súng từ dưới gối lên, vững vàng chỉa vào Lăng Tử Vân. 

Thân thể Lăng Tử Vân run lên....Ả thấm hiểu cái mà mình rình được là một bí mật không thể cho ai biết. 

Đế vương cao nhất trong thế giới bóng tối, anh là người đồng tính, hơn nữa còn là người bị đàn ông áp dưới thân.... 

Ở nơi này cái thế giới nhược nhục cường thực* này, vui đùa một tên đàn ông cũng không đáng để được người ta ghé mắt. 

Chinh phục được một người đàn ông mới là biểu trưng cho sức mạnh. 

*Nhược nhục cường thực: Yếu (thì là) thịt, mạnh (thì là) ăn 

Lăng Tử Vân biết, có rất nhiều đồng tính luyến ái là thuần 0, bọn họ khát vọng bị cắm vào đến sung sướng. 

Nhưng tất cả ả đều không thể thấy Tiếu có liên quan gì đến những người đó. 

Tiếu là lạnh như vậy, cơ trí, mạnh mẽ mà hoàn mỹ! 

Chuyện bê bối như vậy đủ để làm rung chuyển cả đế chế bất ổn mà anh nắm giữ. 

Mà nói không chút khoa trương là thậm chí còn có thể làm rung chuyển lan ra đến cả các đồn điền Đông Á. 

Đây là chuyện không bao giờ được phép. 

[Pằng]—— 

Lăng Tử Vân thậm chí còn chưa kịp quyết định nên cầu xin tha thứ hay chạy trốn. 

Súng đã vang lên. 

Đang bắn thẳng vào mi tâm*, chính xác trước sau như một. 

Mi tâm là vùng giữa hai lông mày 

Chất lỏng đỏ tươi còn có thêm một ít màu trắng ngà bắn tung tóe, một đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ trên vách tường tuyết trắng. 

[Cùm cụp

Tiếu giật chốt súng thêm một lần nữa, anh quay đầu, nhìn về phía gã đàn ông toàn thân cứng ngắc đứng bên giường. 

"Sợ? Muốn chạy trốn sao?" Anh hỏi gã. 

Mặt gã tái nhợt, cứng nhắc cười, "Sao, sao có thể..." 

Quan hệ của gã và Tiếu, không dài không ngắn đã một năm. 

Mặc dù đã sớm biết thân phận phi pháp của người này, nhưng chưa bao giờ thực sự thấy qua cảnh máu chảy đầm đìa thế này. 

Gã bất quá chỉ là một kẻ có thể đánh đấm, gặp người đàn ông tuấn mỹ không đúc trước mặt ở quầy rượu, anh cho gã quyền thế, cho gã tiền, gã muốn có tất cả. 

Điều này khiến cho gã quên đi tất cả, thậm chí còn không thèm để ý tên đàn ông mình hầu hạ là kẻ vô tình, tàn nhẫn, lại mạnh mẽ thế nào. 

Gã đột nhiên thấy sợ, tận mắt thấy anh bằng mọi cách dung túng con đàn bà kia, nhưng lại có thể quả quyết nổ súng mà không thèm do dự đến một giây. 

Mỹ nhân từng kiều mỹ là thế nay biến thành thi thể lạnh băng, giờ đây gã mới phát hiện tánh mạng của mình không hề được an nhàn như trong tưởng tượng. 

Ánh mắt như ưng thường ngày của Tiếu nhìn gã chăm chú, gã rốt cục cũng khuất phục cầu xin tha thứ. 

"Tiếu... Anh, anh sẽ không cũng muốn giết tôi chứ nhỉ..." 

Tiếu nhợt nhạt mỉm cười. 

"Chúng ta... Ha hả... Tôi..." 

"Anh sợ, thật ra anh muốn chạy trốn." 

Tiếu yên lặng tự thuật, giọng nói không hề mang theo ý chất vấn, lại có thể khiến cho người ta cảm thấy cả người lạnh như băng. 

Gã đàn ông bối rối lắc đầu, con ngươi chợt co rút nhanh chóng. 

Tiếng súng lại vang lên thêm lần nữa. 

Trên mặt đất nhiều thêm một cỗ thi thể. 

Tiếu quay đầu, nhìn về phía kẻ còn sống duy nhất trong phòng. 

—— Bùi An.