Người trẻ bây giờ, làm gì cũng không biết kiểm soát, nếu mà vui vẻ xả hết được thì không nói, tôi thật không hiểu nổi Trịnh Dị, rõ ràng là người cuối cùng phải khó chịu kiềm chế là anh ấy, sao lại phải nhây lầy quậy phá tôi làm gì?
Nhây tôi xong còn phải tốn thời gian khôi phục lại dây thần kinh ngoại vi hưng phấn của mình, sướng cái chỗ nào cơ chứ?
Về việc này, con ngươi đen láy của Trịnh Dị lại nôn nóng kịch liệt nhìn tôi hồi lâu, tôi quả quyết từ chối: "Cờ nhỏ của anh còn đang ở bên ngoài nhe nanh giương vuốt kìa, chưa kháng chiến đã đòi ăn Quốc khánh hả?"
Trịnh Dị không những không xuống tinh thần mà ánh mắt còn sáng rực, nhướng mày nói: "Cái này là em nói đấy, nhớ đó cho anh."
Sau đó, sau vô số lần tra Baidu cùng định nghĩa mấy danh từ như trong sách trời được Trịnh Dị phổ cập cho, tôi cũng miễn cưỡng hiểu được ít nhiều kế hoạch của anh ấy.
Thư Niệm nắm hai mươi bảy phần trăm cổ phần của công ty kỹ thuật mà Trịnh Thị muốn thu mua, để lấy được quyền khống chế cổ phần tuyệt đối, Trịnh Dị ít nhất phải mua hai mươi bốn phần trăm.
Nếu mà Trịnh Dị và Thư Niệm tâm đầu ý hợp, sau khi Trịnh Dị thu mua được hai mươi bốn phần trăm cổ phần có thể hợp tác thẳng với cổ đông Thư Niệm là được, tuy kiểm toán phức tạp, quản lí khắc khe nhưng lại là cách thu mua gọn gẽ nhất.
Hơn nữa với mối quan hệ của Thư Niệm và Trịnh Dị, cộng thêm dòng tiền của Trịnh Thị thì tất cả đều không thành vấn đề, hai bên có thể tiến hành trao đổi cổ phần, đổi quyền nắm cổ phần của Thư Niệm cho Trịnh Thị là được.
Chỉ cần làm cái đám cưới, Trịnh Thị lập tức hồi sinh từ cõi chết, Thư Niệm lại có thể giữ được tài sản, yên tâm làm bà Trịnh.
Tiếc thay nửa đường lại lòi ra đứa phá đám là tôi.
May là Trịnh Dị không phí mấy năm ở phố Wall.
Để nâng giá sàn cổ phiếu công ty kỹ thuật của Thư Niệm, Trịnh Dị chọn thu mua theo hợp đồng.
Bắt đầu tăng mức nắm cổ phần của công ty từ con số không, đợi đến lúc cổ phần đạt đến ba mươi phần trăm sẽ chính thức đưa ra hợp đồng thu mua.
Thường thì lúc tiến hành thu mua các công ty trên thị trường, tái tổ hợp đợi thao tác lớn sẽ đem đến nhiều tin tốt lành, bất kể là nghe phong phanh được trước đó hay là nhận được tin mật, chỉ cần xác nhận tỷ suất hoàn vốn thu mua cao, đều sẽ thuận lợi mua được cổ phiếu tương đối của công ty.
Cũng có nghĩa là, ngay lúc hợp đồng thu mua được đưa ra, cũng chính là tuyên bố với mọi người: Nếu Trịnh Thi thu mua thành công, hai công ty sẽ gắn bó mật thiết, nắm tay nhau đi trên con đường tươi sáng, giá cổ phiếu nhất định sẽ tăng, còn đợi gì nữa, mau đến mua một ít.
Cái người nắm thông tin từ trước như Thư Niệm sẽ mua trước cổ phiếu, vậy thì lợi ích cuối cùng đạt được sẽ hết sức khả quan, với điều kiện là thu mua thật sự thành công, cổ phiếu thật sự tăng giá.
Cái Trịnh Dị muốn làm là lúc đưa ra hợp đồng, cổ phiếu bắt đầu tăng vọt thì ngừng thu mua.
Tôi nghe mà nghệch cả người ra: "Sao phải ngừng? Khi không đi ngừng, mớ cổ phiếu này quá lắm cũng rơi về mức như ban đầu thôi chứ? Anh đừng có nghĩ em cái gì cũng không biết, em là dân lão làng có nhiều năm kinh nghiệm trữ cổ phiếu ấy."
Trịnh Dị buồn cười, trề môi nhìn tôi móc mỉa: "Vậy hả? Tỷ suất hoàn vốn là bao nhiêu ấy?"
Tôi: "..."
Trịnh Dị lẳng lặng cười, lúc bị tôi vô cảm nhéo cho mới lên tiếng: "Một bà mẹ kế, mấy đứa con chồng, người nào người nấy lòng lang dạ sói, em nói xem sổ sách công ty họ có vấn đề không?"
Sổ sách của nhiều công ty đều có mánh khoé, mà công ty này có vẻ rất nghiêm trọng.
Trịnh Dị chắc chắn không muốn thu mua với giá quá cao, Thư Niệm là người biết chuyện, hơn nữa còn căm hận mấy đứa con kế kia, nhất định sẽ có lỗ hở, đến lúc đó nắm được một nhánh là sẽ lọc sạch được cái đám lộn xộn này.
Sổ sách của công ty bị thu mua có vấn đề nghiêm trọng, bên thu mua ngừng giao dịch.
Mà tiếng xấu của sổ sách sẽ khiến giá cổ phiếu công ty rớt xuống vực thẳm.
Người mưu sâu kế rộng như Thư Niệm không biết sẽ tổn thất mất bao nhiêu.
Tôi vẫn ngờ nghệch hỏi: "Vậy ba mươi phần trăm anh thu mua thì sao? Không gãy luôn hả?"
Trịnh Dị trưng ra cái tướng gian thương xảo trá: "Anh sẽ dùng mớ cổ phiếu có được qua giao dịch hoán đổi ngoại tệ, lúc ngừng thu mua, kỳ hạn trong hợp đồng chưa tới, cổ phiếu rớt giá, hợp đồng có thể không thực hiện, hơn nữa bởi vì do vấn đề của công ty đối phương, tiền cọc sẽ được hoàn nguyên.
Tôi lại cúi đầu search google xem giao dịch hoán đổi ngoại tệ là cái gì.
Nói đơn giản là hai bên mua bán quyết định giao dịch cổ phiếu theo mức giá nào đó vào ngày tháng nào đó, đến hạn định, nếu đi giá thị trường thấp hơn giá quy ước, bên mua có thể không mua theo hợp đồng, chỉ phải trả cọc.
Trịnh Dị nhìn tôi đang mắt chữ O mồm chữ A, cười cười không nói gì.
Một hồi sau, tôi nghĩ ra gì đó sai sai: "Có chuyện này, làm sao anh chắc được Thư Niệm sẽ thực hiện giao dịch nội gián? Không lẽ anh định xúi giục cô ta phạm tội?"
"Em nghĩ rằng ai cũng như cô ta à?" Trịnh Dị làm mặt như bị tôi bôi nhọ thanh danh: "Cái chuyện cơ hội như vậy chẳng cần anh phải xúi giục, hôm nọ gọi điện cho một người bạn trước mặt cô ta, nói đến một cơ quan tài chính ở Anh lách luật, cô ta ghim trong đầu rồi."
Tôi: "..."
Cái này là cùi không sợ lở trong truyền thuyết đó hả?" Tôi thấy khó mà hiểu nổi, thuê sát thủ đã đành, còn muốn phạm tội kinh tế?
Trịnh Dị thản nhiên nói: "Người có tầm nhìn hạn hẹp lúc nào cũng thích đường tắt."
Kế hoạch ban đầu của Trịnh Dị là sau khi chuẩn bị thu mua tiến hành gia tăng hoặc phân tách chuyển hướng tài sản, làm suy yếu cổ phần trong tay Thư Niệm.
Cách này khá tốn thời gian, Trịnh Dị bảo vốn dĩ còn đang nghĩ cách khác, ai ngờ Thư Niệm lại tự động lót đường.
Trịnh Dị trầm giọng lẩm bẩm: "Vấn đề bây giờ là làm sao để cô ta tăng thêm mấy lần đòn bẩy nữa."
Tôi: "..."
Một trăm nghìn tệ, chứng khoán thông thường sẽ lời mười phần trăm là mười nghìn, còn với chứng khoán tài trợ, ví dụ dùng một trăm nghìn tài trợ cho ba trăm nghìn, lời mười phần trăm sẽ là ba mươi nghìn, sau khi trích ra một phần hoa hồng sẽ tương đương với lời gấp đôi so với vốn.
Đương nhiên thì tiền lỗ cũng tính như vậy.
Thư Niệm mua ít cổ phiếu, có lỗ cũng chỉ là lỗ một ít so với ban đầu, nếu có rớt năm mươi phần trăm thì chị ta vẫn còn năm mươi còn lại, nhưng cộng thêm đòn bẩy thì lại khác.
Tôi kiềm không được mà nói: "Anh xấu xa thật đấy, làm người sao có thể tuyệt tình tới vậy chứ?"
Trịnh Dị nhìn tôi không biểu cảm.
Tôi nghịch ngợm chớp chớp mắt với anh ấy: "Em có ý này hay nè, chị ta chắc chắn sẽ tài trợ vào chỗ chết."
Trịnh Dị: "..."
*
Tạ Nhân Nhân vợ của Châu Tuấn gần đây để tìm tư liệu sáng tác văn chương mà đang nghiên cứu lịch sử Hoàng gia Châu Âu, lúc tôi sang nhà họ chơi game, cô ấy đang tra cứu tài liệu, đứa tài phiệt nhàn rỗi, cả ngày chỉ nghĩ cách làm sao tiêu tiền như tôi liền nhanh nhẹn nghĩ ra cách, cùng cô ấy tổ chức một bữa tiệc phục cổ.
Để có thể tái hiện chân thật cảnh vũ hội cung đình đầu thế kỷ mười chín, chúng tôi đã thuê một biệt thự khổng lồ ở ngoại ô, trang trí lại một lần nữa, mời hết tất cả những thanh niên ở thành phố H yêu thích mua vui như chúng tôi đến.
Tôi uốn cả quả đầu xoăn như thịt dê cuộn, bị lớp lót của bộ váy bó thiếu điều thở không nổi.
người phương Tây của thế kỳ thứ mười mấy ăn mặc đẹp đẹp mỹ miều thật đấy, những mà rườm rà quá đi mất, còn hết sức đoạ đày nữa.
Người tôi đang khoác tay ân cần quay sang hỏi tôi: "Cô Châu mệt rồi à? Có cần nghỉ tí không?"
"Không cần không cần." Tôi vội vàng phất tay, lại không kiềm được mà cười híp mắt nhìn anh ta mấy lần.
Trịnh Dị nghĩ rằng tôi bảo tìm tiểu thịt tươi là nói chơi hả? Too young too simple!
Từ lúc chuẩn bị vũ hội, tôi đã bắt đầu nhờ Tần Xu giúp tôi tìm tiểu thịt tươi trong giới người mẫu rồi.
Cuối cùng tìm được người này, tuy là giá một đêm có hơi đắt nhưng hoàn toàn phù hợp với yêu cầu trên status của tôi, muốn cơ bụng còn có cả cơ người cá, muốn vai u thịt bắp còn có cả cơ ngực rắn chắc, nếu mà tôi mở hậu cung, nhất định sẽ tuyển anh ta làm quý phi!
Tần Xu mặc một bộ lễ phục màu xanh nước biển phối đăng-ten trắng, bước tới chào tôi, lúc đứng trước mặt tôi cũng nặng nề phun một câu: "Châu Tiểu U, tớ thật sự nể đầu óc của cậu đấy, nhân loại phải tiến hoá biết bao lâu mới tôi giản quần áo được như bây giờ, cậu thì hay rồi, trở về trước giải phóng trong một đêm, vác thêm cái nịt ngực này mệt chết tớ đây này!"
"Nhưng mà đẹp á!" Tôi nhìn Dung Tranh đang đứng đợi cô ấy ở cách đó không xa, chớp mắt với cô ấy: "Cậu không chê Dung Tranh là cây kim tiêm nữa à?"
Tần Xu đứng hình, lúc sau hiểu ra tôi đang chế nhạo lời nói lúc trước của mình liền thô bạo véo tôi: "Cậu cứ vênh váo đi, Trịnh Dị ở ngay sau bọn tớ đấy, lát nữa lại đẹp mặt ra!"
Nói xong, cô ấy cười ngụ ý, nhìn sang tiểu thịt tươi bên cạnh tôi rồi xách mông đi.
Trịnh Dị mặc đồ phong cách Rococo, sơ mi, gile, áo khoác ngoài, quần breeches đều được phối chỉnh tề lịch sự, rất có phong thái lịch lãm phong độ, đến cách cởi nón chào hỏi người khác cũng khiến người ta không nhịn được muốn nhìn thêm mấy lần.
Tôi thầm nghĩ may mà tiểu thịt tươi của tôi cao một mét chín, không tới mức bị đè bẹp.
Thư Niệm đến cùng với Trịnh Dị, chắc là do tiến độ thu mua của Trịnh Dị đã đạt đến hai mươi lăm phẩy năm phần trăm, chị ta đã mơ tới sinh lời rồi, đến phong cách ăn mặc cũng trẻ trung tươi tắn hơi mấy lần, trên váy trắng có kết nhiều dây nơ đỏ rượu sợi ngắn sợi dài.
Châu Tuấn và Tạ Nhân Nhân bước đến nói chuyện với bọn họ, hai vợ chồng dính nhau như keo, Thư Niệm khô khan đứng đó bất lực một hồi rồi có chút không muốn bị bỏ rơi, vừa cười vừa vươn tay khoác tay Trịnh Dị.
Cách nhau mấy bước, tôi và Trịnh Dị cũng nhìn nhau, tôi hằn hộc trừng anh ấy.
Trịnh Dị tỏ ý cười, đưa tay gỡ mũ xuống, tự nhiên né khỏi tay Thư Niệm.
Tôi đưa tay sờ lên cơ ngực của tiểu thịt tươi bên cạnh.
Trịnh Dị: "...".