Công ty của Tần Xu ở gần trung tâm tài chính, giá thuê văn phòng chỉ rẻ hơn một chút so với thuê ở khu trung tâm.
Tôi từng tò mò không biết tại sao cái công ty nhỏ chưa đến tám mươi người của cô ấy lại chọn mức phí đầu tư cao như vậy.
Lúc đó, cô ấy vuốt tóc bảo rằng để tiện đến dạo quanh trung tâm tài chính, gặp gỡ đám tài phiệt, lôi kéo đầu tư ấy mà.
Trong lòng tôi, Tần Xu là một "bạch phú mỹ" chính hiệu, không chỉ xinh đẹp mà còn thừa hưởng gen kinh doanh của bố.
Từ hồi đại học đã vận dụng thành thạo nhiều loại ứng dụng xã hội liên tục thu hút người hâm mộ, sau đó bán mỹ phẩm, fan-goods...!Hơn nữa còn nắm bắt xu hướng thời đại, thành lập công ty quản lý những người nổi tiếng trên mạng, thăng chức thành chủ tịch công ty.
(Bạch phú mỹ: chỉ người da dẻ trắng mịn, ngoại hình xinh đẹp, nhà có điều kiện)
Mà bạn cùng phòng của cô ấy suốt bốn năm đại học là tôi đây, nhờ công giúp cô ấy cùng giao nhận hàng đã vinh dự được chứng kiến lịch sử làm giàu của cô ấy.
Không có nhiều người nổi tiếng trên mạng ký hợp đồng với công ty cô ấy, có mấy người còn đang trong quá trình đào tạo, nhìn thấy tôi liền đồng thanh trầm trồ, "Chị U U phát tài rồi! Đây là kính râm của EL đúng không!”
Tôi vô cảm nói: “Đừng có gọi tôi là chị được không, tôi mới có hai mươi sáu thôi, gọi nghe cứ như tôi ba mươi rồi ấy.”
“Nhưng em sinh năm 96 mà, nhỏ hơn chị mấy tuổi cơ!” Cô gái trẻ mặt mày tròn trịa trắng trẻo tên Hi Vũ cười hi hi nói: “Chị U U được lên chức tăng lương rồi à? Mẫu mới nhất của EL, chắc cũng phải bảy tám nghìn tệ nhỉ? Gu thẩm mỹ của chị U U tốt thật, cho bọn em mang thử được không?”
Cả một buổi sáng, cuối cùng cũng có người phát hiện ra kính râm lại còn ca ngợi gu thẩm mỹ của tôi rồi.
Tần Xu từ trong văn phòng bước ra, từ xa đã một tay che trán, một tay chỉ vào tôi nói: “Châu U U, cậu tháo ngay cái kính râm xuống cho tớ, mù mắt tớ mất rồi!”
Tay tôi đang định tháo kính xuống cho Hi Vũ chợt khựng lại, đẩy kính lên: “Tớ không đẹp sao? Kính râm hơn bảy nghìn tệ đấy! Loại đính kim cương tận hơn mười nghìn tệ, tớ không nỡ mua!”
“Mua cũng vô ích, kính râm hơn mười nghìn tệ cũng không gánh nổi khí chất quê mùa của áo lông với ủng đi tuyết của cậu đâu.” Tần Xu đầy vẻ chê bai, tháo kính râm của tôi xuống ném cho Hi Vũ: “Cậu mua được quả kính râm đắt tiền thế này mà không biết chi chút tiền sắm quần áo à?”
Nghe Tần Xu nói thế, tôi liền đẩy cô ấy ra ngoài, nói nhỏ: “Tớ mua cái kình này đơn thuần chỉ là để tự vệ thôi, cứ nghĩ là giờ có tiền rồi, xa xỉ một phen, không ngờ một cái kính thôi mà cũng đắt như thế, sáu tỉ cũng chỉ mua được mấy trăm nghìn cái kính râm là hết sạch...”
Tần Xu cười đến rung cả những lọn tóc xoăn, bị tôi chọc eo một phát cô ấy mới chịu ngừng lại, nhịn cười nói: “Vậy nên chẳng phải tớ đã bảo cậu nhanh chóng lấy tiền đi đầu tư sao? Đem đặt trong ngân hàng đúng là phí của trời, lãi suất một năm chỉ có 0.3%, tính ra một ngày cũng chỉ thu về được...!Trời ạ, lãi suất một ngày đã là năm mươi nghìn tệ rồi… Châu U U, cậu giàu thật rồi, một ngày mua được năm cái kính râm đính kim cương đấy...”
“Sau này chúng ta không làm bạn được nữa rồi”, Tần Xu lẩm bẩm nói: “Khoảng cách giàu nghèo lớn quá rồi...”
Tôi còn chưa tính tiền lợi nhuận thu về trong mấy ngày nay, nhất thời cũng kinh ngạc: “Tần Tiểu Xu, cậu tính nhẩm nhanh thật đấy.”
Tần Xu ấn nút thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, lúc này tôi mới hoàn hồn: “Chẳng phải xuống dưới công ty cậu ăn ramen sao?”
“Hôm nay đi ăn ở quán buffet đắt nhất tòa nhà Seven Star,” Tần Xu cắn răng nghiến lợi nói: “Ăn loại hơn một nghìn tệ một người ấy.”
Mãi đến khi đã ngồi vào quán, nhìn đĩa tôm hùm được vận chuyển đường hàng không về từ New Zealand ở trước mặt, Tần Xu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Thực ra thì từ ngày biết mình trúng số, tôi cũng cứ đờ người ra suốt, cảm giác cả thế giới đột nhiên thay đổi mất rồi, trước đây không dám ăn buffet, không mua nổi kính râm, còn bây giờ, cho dù là căn nhà có giá trên trời ở thành phố H thì cũng chỉ như bánh màn thầu một tệ vậy, muốn mua thì mua, muốn ăn thì ăn.
Chỉ trong một đêm, những điều khiến tôi phiền não đột nhiên đều không thành vấn đề nữa.
Có tiền, dường như thực sự có thể sai khiến cả ma quỷ.
Tần Xu cảm thán: “Người có tiền thật đáng sợ, mỗi ngày tớ chạy đôn chạy đáo đi lôi kéo đầu tư, còn cậu thì mỗi ngày chẳng cần làm gì cũng thu về được lợi nhuận gấp mấy lần của tớ.”
Tôi chỉ vào chính mình: “Giờ tớ có tiền rồi, cậu có thể lôi kéo tớ đầu tư cho cậu! Cậu mở rộng công ty càng sớm thì lại càng nhanh chóng được tự chủ tài chính.”
“Vậy không được, tớ có yêu tiền thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đặt bẫy người nhà chứ!” Tần Xu chống cằm, mỉm cười duyên dáng, kỹ năng tự bôi xấu bản thân này có thể cho điểm tối đa, “Có điều sau này phải thường xuyên ăn chực cơm của cậu rồi, nếu không thì ghen tỵ chết mất."
Hồi đại học, Tần Xu kiếm được tiền cũng hay đưa tôi đi ăn uống ngon lành, tôi rút thẻ ra đập lên bàn: “Ăn thoải mái! Đại gia bao tất!”
“Đừng như nhà giàu mới nổi nữa được không!” Tần Xu đưa tay kéo áo tôi, “Chúng ta đều có tiền rồi, một ngày kiếm được năm vạn, hôm nào đi mua ít quần áo cao cấp đi, học cách chú ý hình tượng, mà đừng nói với tớ là hôm nay cậu ăn mặc thế này đến IC đấy nhé.”
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Tớ ăn dầm nằm dề ở nhà lâu như vậy, xem không biết bao nhiêu phim với tiểu thuyết, rảnh đâu mà đi mua quần áo, kính râm này cũng là mua online đấy.”
“Bảo vệ của IC không đuổi cậu ra à?” Vẻ mặt của Tần Xu đúng là thảm không nỡ nhìn, “Thôi vậy, lát nữa tớ với cậu đi mua mấy bộ...!Nói chuyện với bên IC thế nào rồi?”
Tôi lắc đầu, “Không đáng tin lắm, người quản lý đầu tư ở đó còn rất trẻ, trông còn chưa đến ba mươi tuổi ấy chứ, cảm giác chẳng có kinh nghiệm gì cả, nghe cứ như đang lừa gạt tớ ấy.”
“Không phải chứ, bố tớ nói công ty đó cũng được mà.” Tần Xu hơi ngạc nhiên, “Nhà tớ thì cậu cũng biết rồi đấy, làm kinh doanh nhỏ cũng kiếm được ít tiền, bố tớ mới đạt ngưỡng đầu tư ở đó thôi mà ông ấy nói tỷ lệ hoàn vốn hàng năm không thấp rồi, vậy thì với những khách hàng lớn như cậu, tỷ lệ hoàn vốn phải cao hơn mới đúng chứ.”
“Con số anh ta đưa ra quả thực không thấp, nghe cũng rất hấp dẫn, nhưng ăn nói không khéo, làm việc còn non lắm!” Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói, “Thật ra tớ cũng muốn để tiền ở trong nước nên đã bảo anh ta là để tớ về xem xét, vài ngày nữa liên hệ bàn bạc tiếp.”
Tần Xu gật đầu, “Chuyện quan trọng thế này, đúng là cần tìm hiểu kĩ càng hơn.”
Sau bữa trưa, Tần Xu kéo tôi đi mua quần áo, lại còn vào một tiệm cao cấp mà lúc trước tôi chi dám lượn lượn rồi đi, giờ thì cứ mỗi lần thử xong một bộ đều phải lẩm nhẩm tính xem mua thêm mấy bộ nữa thì sẽ phá sản, làm Tần Xu tức đến nỗi đánh tôi suốt dọc đường.
“Cái váy này đẹp thì đẹp thật nhưng mà mặc vào dịp nào được chứ?” Tôi nhìn người đẹp mặc bộ đầm đen trong gương, nói người đẹp vì lụa quả thật không ngoa, nhưng mà, “Đắt quá rồi, vải thì mỏng thế này mà tận hơn ba mươi nghìn, còn không giảm giá nữa chứ.”
“Cậu bủn xỉn vừa thôi!” Tần Xi nhéo eo tôi: “Tớ tính giúp cậu rồi, sáu tỷ mua được hai trăm nghìn bộ, cho dù mỗi ngày cậu mặc một bộ thì cũng đủ để cho cậu mặc hơn năm trăm năm đấy, nếu cậu sống được đến năm trăm tuổi thì giờ tớ quỳ xuống lạy cậu luôn!”
Tốc độ tính nhẩm của Tần Xu, tôi xin phục.
“Châu Tiểu U, tớ nói nghiêm túc đấy.” Tần Xu lại lấy một bộ đồ nữa cho tôi, “Tuy giờ cậu chỉ ăn đợi chết thôi thì cũng không thành vấn đề, nhưng chẳng lẽ cậu định ngày nào cũng không làm gì đến hết đời à?”
Đây là một câu hỏi hay, thực tế thì tôi cũng không biết sau này nên làm gì nữa.
“Có lẽ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới? Hay làm từ thiện gì đó...!Dù sao cũng không thể đi làm chứ nhỉ, hơn nữa sau này tớ cũng không cần lo tìm đối tượng nữa, lúc nào có nhu cầu thì bao nuôi mấy chàng trai cơ bắp, trai thư sinh làm thành một hậu cung, nghĩ thôi cũng thấy hơi phấn khích rồi.”
Tần Xu vô cảm nhìn tôi, “...”
Tôi cũng rất vô tội: “Thật ra tớ cũng không biết nữa, hạnh phúc đến quá đột ngột.”
Đôi mắt hoa đào xinh xắn của Tần Xu dường như có vài tia đố kỵ, rồi lại thở dài: “Thôi vậy, cậu cứ chơi một khoảng thời gian đi, nếu là tớ thì tớ cũng sẽ nằm dài trên giường một tháng đã rồi mới tính sau.”
Mua sắm xong, Tần Xu về công ty, tôi về đến nhà lại tiếp tục nằm ì ra.
Cả buổi chiều mua hai bộ đồ, một đôi giày với một cái túi, hết năm vạn, cứ thế là tiêu hết tiền lãi một ngày rồi.
Nhưng tôi vẫn còn sáu tỷ tiền gốc, mai sẽ lại tạo ra thêm năm vạn nữa, nghĩ vậy thì thấy năm vạn tệ mà hôm nay tiêu đúng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Năm ngoái công ty chúng tôi tổ chức cho tôi và một vài đồng nghiệp đến Mỹ tham gia triển lãm, cũng xem như phần thưởng cuối năm cho mọi người vui chơi.
Lúc thanh toán tiền nước tại một cửa hàng tiện lợi ở New York, tôi nhìn thấy bên cạnh có một biển quảng cáo, số tiền trúng xổ số Power Ball đã lên tới 1.63 tỷ đô la.
Mà tính đến hôm đó là tôi đã đi công tác được một tuần rồi, thế là mua mấy tấm xổ số để bù đắp cho sự hối tiếc vì mấy ngày đó đã không cống hiến gì cho xã hội.
Một trong những tấm vé đó đã trúng độc đắc.
Lúc mua vé số, đồng nghiệp khuyên tôi đừng lãng phí tiền vô ích, tôi nói tôi tin vào sự may mắn, nếu tôi trúng số, chắc chắn sẽ chia cho người đồng nghiệp đó một trăm đô.
Sau này tôi thấy mình rất may mắn, may là lúc ấy không nói là sẽ chia cho cô ấy một nửa.
Sau đó, sẵn dịp tết tôi lại bay đến Mỹ làm các thủ tục liên quan, ngày tiền về tài khoản, việc đầu tiên tôi làm khi phát tài là nghỉ việc.
Tôi vẫn nhớ rằng lúc đó sếp đã ân cần hỏi tôi, có phải là lương thấp quá không, dù sao thì doanh số của tôi trong công ty cũng được xếp top đầu.
Thậm chí cô ấy còn tung tuyệt chiêu, nói rằng nếu tôi không nghỉ việc thì sẽ giới thiệu cho tôi người có nhà, có xe, có hộ khẩu.
Tôi phối hợp diễn cùng cô ấy, bày ra vẻ mặt tiếc nuối, bất đắc dĩ và kiên quyết nghỉ việc dưới ánh mắt “đồ không biết điều” của sếp.
Tất nhiên, tôi là một người biết giữ chữ tín, trước khi đi tôi có mua một đống đồ ăn vặt cho cô đồng nghiệp trước đây cùng đi Mỹ với mình.
Vì vậy nên khi tiễn tôi, cô ấy là người buồn nhất, vừa khóc vừa nói với tôi rằng giàu rồi đừng bỏ bạn.
Mặc dù tôi thấy trong lòng có chút áy náy, nhưng may mà tôi không nói cho cô ấy sự thật.
Tần Xu gửi tin nhắn Wechat đến: Về đến nhà chưa? Quản lý đầu tư mà hôm nay cậu gặp tên là gì, sau tớ nhờ ba tớ hỏi giúp xem người này như thế nào.
Tôi trả lời: Được đấy, anh ta nói anh ta tên Trịnh Dị.
Tôi nhìn giao diện tin nhắn, bên kia ngừng một lúc, sau đó hiển thị đang nhập văn bản, sau đó lại hiển thị đang gửi giọng nói.
Giọng Tần Xu gầm lên: Châu U U, cậu ngố à! Trịnh Dị chính là người sáng lập IC! Trai chưa vợ giàu nhất thành phố H đấy, trước khi đến IC cậu không tra chút tài liệu nào à!
Tôi:....