Chương 54
Làm sao bây giờ, có người mơ ước Đại bảo của nó!!!
Lăng Điềm Điềm ngơ ngác đứng ở trước màn hình máy tính, cảm thấy gương mặt trước mắt sắp vặn vẹo thành nụ cười ác ma. Đây không phải là người bị Lăng Kiệt Sâm hấp dẫn, cũng không phải bị Lăng Thanh Huyền vô ý thả thính, chủ topic sau lưng cái topic này là hướng về phía Lăng Dục Cẩn!!
Tuy rằng chủ topic trên trên diễn đàn đều là nặc danh, nhưng Lăng Điềm Điềm vẫn tỉ mỉ tìm được tin tức của chủ topic, càng xem càng thấy lạnh trong lòng, không chỉ cùng lớp với Đại bảo, lại còn là hoa khôi rất có tài văn chương trong lớp.
"Nam sinh họ Lăng" này nếu không phải là Lăng Dục Cẩn, Lăng Điềm Điềm sẽ đảo ngược lại tên mình!
Nữ sinh trong ảnh chụp có đôi mắt rất to, thân thể mười lăm tuổi đang phát dục, xinh đẹp như là một cây trúc xanh, làn da trắng nõn, hai má khi cười rộ lên có chút hồng, tóc để đuôi ngựa nhìn có vẻ sức sống thanh xuân tràn đầy.
Cho dù là lấy thẩm mỹ của một cái cây như Lăng Điềm Điềm, thì tưởng tượng vị chủ topic này và Lăng Dục Cẩn đứng chung với nhau trông đều rất hợp, xác xuất tỏ tình thành công hẳn là rất cao.
Nhưng mà, sao lại có thể có người tỏ tình với Đại bảo chứ?
QAQ
Lúc bắt đầu mới vừa gặp Đại bảo, Lăng Điềm Điềm đã bị bát canh (bữa ăn vụng kia) chinh phục, dùng điều kiện nấu món ngon do chính cậu đề ra để nó không làm khó dễ linh hồn người nhà Lăng gia, Lăng Điềm Điềm khi ấy đã biết, Đại bảo khác với mọi người.
Cậu trai nhã nhặn xinh đẹp này không sợ nó, vẫn sẽ sinh hoạt với người nhà dù họ có biến thành vật phẩm, đôi khi còn nguyện ý nấu ăn dựa theo chương trình trên TV cho nó, tuy rằng đôi khi có nấu một ít món về khổ qua này nọ, nhưng Đại bảo vẫn luôn đối với nó rất tốt.
Lăng gia không tốn bao lâu đã tiếp nhận sự tồn tại của Lăng Điềm Điềm, Lăng Điềm Điềm cũng thành bạn cùng phòng của Đại bảo, từ trên tủ đầu giường di động đến bên gối đầu Lăng Dục Cẩn, bây giờ đã trở thành bạn giường.
Ừm, đương nhiên gối đầu của Lăng Điềm Điềm là một cái khăn lông nhỏ được Lăng Dục Cẩn xếp lại, còn mền thì dùng một cái gối đầu mỏng khác để đắp.
Sau đó, Lăng Điềm Điềm mang Lăng gia đi tới tinh hệ Como, cả nhà đồng thời xuyên qua. Nó thường xuyên đứng ở trong mũ hoặc là trong túi áo Lăng Dục Cẩn, dẫn đến việc Lăng Dục Cẩn hơn ba năm đấy chưa từng mua quần áo không có túi.
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền có việc mình thích làm, Lăng ba Lăng mẹ thì có tiền lương, thời gian rãnh thì cũng chỉ làm bạn với đối phương, thế nên lúc Lăng Điềm Điềm ở nhà đều thường xuyên đi theo Lăng Dục Cẩn, làm nũng nói xấu gì đó cũng hay tìm Đại bảo.
Mặc kệ là khi nhập học ở thế giới tinh tế, khi tham gia Cúp hi vọng khiêu chiến năng lực, hay là khi giúp Lăng Thanh Huyền chuẩn bị thi, Lăng Điềm Điềm vẫn luôn ở bên cạnh Lăng Dục Cẩn, đưa ra sự trợ giúp của mình, chia sẻ áp lực cho Đại bảo.
Dù sao lúc Đại bảo vừa tới đến Liên Bang, chẳng qua khi ấy cậu chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi bình thường mà thôi.
Có thể nói, ở Lăng gia, Lăng Điềm Điềm và Lăng Dục Cẩn có quan hệ với nhau tốt nhất, một người một cái cây thường hay hành động thống nhất với nhau, lúc ở trên tinh cầu Sinh Mệnh Thụ cũng thế, ngay cả đi xuống gốc chủ thụ thám hiểm cũng đều là Lăng Điềm Điềm đứng trên đầu Lăng Dục Cẩn, bắt đầu hình thức lảm nhảm linh tinh.
Với quan hệ như thế, chẳng lẽ đấy cũng bị kẻ thứ ba đánh vỡ sao?
Đúng vậy, chữ Lăng Điềm Điềm nói chính là "kẻ thứ ba", mà không phải "người thứ ba", ai biểu nó hiện tại chính là một cái cây mà không phải là con người.
"Thì ra Đại bảo đã trưởng thành, không còn tiếp tục là cậu bé đi theo giúp mình nữa rồi." Thì thào một câu như vậy, sau đó Lăng Điềm Điềm lập tức ủ rũ kéo chuột máy tính, tiếp tục đọc topic kia, phát hiện càng ngày càng nhiều lầu đang bày mưu tính kế, thậm chí còn xếp hàng chúc phúc chủ topic khi tỏ tình thành công thì nhớ đăng cho bà con cô bác biết.
Lầu 511 ☆☆☆ Đại bảo là của ta nhắn lại vào 03-06-2016 14:35:27 ☆☆☆: Hừ, vụ tỏ tình này mới sẽ không thành công đâu!
Không nghĩ tới, rất nhanh đã có người chú ý tới câu nhắn khác với mọi người của Lăng Điềm Điềm, mọi người sôi nổi bình luận.
Lầu 512 ☆☆☆ Lầu trên có một bình giấm nhắn lại vào 03-06-2016 14:35:57 ☆☆☆: Lầu 511 thuộc đảng đỏ mắt, giám định hoàn tất~
Lầu 513 ☆☆☆ Thầm mến đại pháp hảo nhắn lại vào 03-06-2016 14:36:14 ☆☆☆ : Lầu 511 vạn năm độc thân, giám định hoàn tất~
Một loạt khán giả chạy tới trêu chọc Lăng Điềm Điềm không thể tìm ai nói chuyện thương yêu, khiến Lăng Điềm Điềm càng ngày càng khổ sở.
Nhất là không bao lâu sau khi Lăng Điềm Điềm bình luận, em gái chủ topic còn đăng ảnh chụp của mình, khán giả phía dưới càng là một đám chúc phúc và like, giống như em gái này đã ở cùng một chỗ với Lăng Dục Cẩn rồi vậy.
Lầu 641 ☆☆☆ Đại bảo là của ta nhắn lại vào 03-06-2016 14:41:16 ☆☆☆: Chủ topic à, chủ topic mới lớp 9 thôi, không thể yêu sớm!
Lầu 642 ☆☆☆(⊙o⊙) nhắn lại vào 03-06-2016 14:41:32 ☆☆☆: Ha ha ha, lầu trên manh động quá, hoặc là thầm mến chủ topic, hoặc là thầm mến người chủ topic thầm mến, giám định hoàn tất~
Lầu 643 ☆☆☆= = nhắn lại vào 03-06-2016 14:43:12 ☆☆☆ : ID lầu 641 nhìn quen quen, lớp 9 đã không còn là yêu sớm nữa rồi? Cái này gọi là xuống tay với tài nguyên ưu tú trước, còn ở nhà trẻ với tiểu học mới gọi là yêu sớm~
Lầu 644 ☆☆☆ o(* ̄▽ ̄*)o nhắn lại vào 03-06-2016 14:50:31 ☆☆☆: Thích thì đi tỏ tình nha, chủ topic miêu tả nam sinh này khiến cho tui cũng động tâm theo, nếu như chủ topic thất bại thì nhớ nói một tiếng nha, tui cũng đi tỏ tình luôn~ PS: Ông chú lầu 641 (or thím?) của tui ơi, mấy người già cả các người đừng cứ lấy cái mũ yêu sớm chụp bọn tui được không?
Thế mà lại bị gọi là ông chú? Lăng Điềm Điềm quả thực lệ rơi đầy mặt.
Không chỉ Đại bảo bị đoạt đi, chính nó còn bị người ta ngại già?
Thiên địa linh bảo vốn rất khó sinh ra linh trí, loại như Lăng Điềm Điềm thì không biết phải tồn tại bao lâu mới từ khí chuyển linh, cuối cùng còn phải vượt qua những chuyển biến trong lịch sử để trở thành một cái cây, thiên thời địa lợi nhân hòa thiếu một thứ cũng không được, tính ra quả thực không còn trẻ.
Nhưng hiện tại bị cái topic này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Lăng Điềm Điềm lần đầu tiên phát hiện, nếu tính luôn quảng thời gian ngây thơ hỗn độn lúc trước của nó, nó đích thật đã quá già quá già rồi, nhưng nếu chỉ tính thời gian nó nẩy mầm đến nay...
Oa oa oa, mới ba tuổi chứ nhiêu!
Mặc kệ tính thế nào thì cũng không hợp với Đại bảo hết!
Từ chênh lệch tuổi đến chênh lệch ngoại hình, lại liên tưởng tới giống loài bất đồng, Lăng Điềm Điềm lần đầu tiên phát hiện cái vấn đề này, thì ra mình và Đại bảo không có chỗ nào tương xứng hết, so sánh với nữ sinh xinh đẹp - chủ topic chuẩn bị tỏ tình này, không, thậm chí ngay cả tư cách so sánh với người ta cũng không có ấy chứ.
"Đại bảo là người, mà mình là cây."
Lăng Điềm Điềm ngơ ngác ngồi trước máy tính, lần đầu tiên cảm thấy bất mãn với bộ dáng của mình. Nó không muốn làm một cái cây nữa, nó muốn biến thành một con người, ít nhất sẽ không chênh lệch với Đại bảo lớn tới như vậy.
Trong topic vẫn còn tiếp tục thảo luận, Lăng Điềm Điềm chân thành mong ước chủ topic không tỏ tình thành công, sau đó liền tắt diễn đàn, cẩn thận tự hỏi, làm sao để nó có thể biến thành người?
Lăng Điềm Điềm là tồn tại dựa theo thiên thời, nói không dễ nghe một chút thì chính là Lăng Điềm Điềm hoàn toàn không biết mình làm thế nào từ một hạt châu biến thành một cái cây.
Nhân loại còn có thể nghiên cứu về các giống loài, về cây cối con trùng, phân tích những hoá thạch viễn cổ. Vậy Lăng Điềm Điềm thì sao?
Lấy ra hạt châu - bộ dáng của mình lúc trước, Lăng Điềm Điềm xem xét vài vòng, rồi ném hạt châu lên bàn, muốn nhìn xem có phát hiện gì mới không, nhưng trừ bỏ đập vào mình mấy cái, thì căn bản là nhìn không ra cái gì cả.
Hiện tại trong nhà chỉ có một cái cây là Lăng Điềm Điềm, nên không có ai có thể giúp Lăng Điềm Điềm giải bỏ nghi hoặc.
Cho nên, Lăng Điềm Điềm chỉ có thể lần nữa dời tầm mắt về máy tính, vừa rồi đóng cửa diễn đàn xong còn dừng ở trang tìm kiếm, lúc đang chuẩn bị đóng trang đó để mở Baidu, Lăng Điềm Điềm chợt thấy được một trang web được dẫn link ở diễn đàn, Tấn Giang.
o(* ̄▽ ̄*)o
Website dùng màu xanh làm cơ sở thiết kế, cùng với dấu hiệu là một cái cây xanh, Lăng Điềm Điềm so sánh một chút, phát hiện cái cây chỉ có hai chiếc lá như mình quả thực quá đẹp quá đẹp, nhất thời độ hảo cảm đối với trang web này UP UP tăng mạnh~
Đương nhiên, hấp dẫn Lăng Điềm Điềm nhất cũng không phải là đồ hoạ của web Tấn Giang, mà chính là nó đang đề cử một quyển tiểu thuyết, ở phía trên vẽ một nam tử cổ phong, bên tay là một gốc hoa nhìn không ra chủng loại, sau đó, cái tên của tiểu thuyết làm cho Lăng Điềm Điềm chấn động không thôi.
"Nhật ký tu tiên của Tích Hoa (đồng nhân văn)", Lăng Điềm Điềm từng nhìn thấy bản "Nhật ký tu tiên của Tích Hoa" thật trên giá sách của Lăng Thanh Huyền, điển hình là truyện nam chính thăng cấp lưu, Tích Hoa là đạo hiệu của nam chính, khụ, đúng là có hơi ẻo lả một chút, nhưng ai bảo Tích Hoa chính là tên của gốc hoa đã bảo vệ nam chính cơ chứ?
Gốc hoa kia vì để cho nam chính sống sót, tới chết nó cũng không hóa linh thực thành công. Để kỷ niệm gốc hoa kia, nam chủ lấy tên Tích Hoa thành đạo hiệu của mình, một đường xoát quái xoát độ hảo cảm, cuối cùng thành danh ở tu tiên giới.
"Nhưng nhìn bìa mặt này thì, nhân vật chính vẫn là Tích Hoa, linh thực không có chết?" Lăng Điềm Điềm đại khái nhớ một chút tình tiết trong "Nhật ký tu tiên của Tích Hoa", thuận tay mở ra quyển đồng nhân văn Tích Hoa (linh thực) và nam chính (Hạo Quân).
Sau đó liền bị những từ miêu tả trong chương đầu làm cho cứng đờ, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh lại dùng hai chếc lá che mặt.
Thật... Xấu hổ... Quá mà...
"Nhật ký tu tiên của Tích Hoa" là một sảng văn vô CP thăng cấp hiếm thấy, nam chính là Hạo Quân, cũng chính là chân nhân Tích Hoa trong ấn tượng Lăng Điềm Điềm, là một người có phẩm tính kiên nghị, bách chiết bất khuất, tự hiểu trong lòng, biết được thiện ác, phân biệt rõ sai trái.
Nhưng ở trong đồng nhân văn, năm chính mới vừa lên sân khấu, còn chưa bị chân tướng thân thế kéo vào vực sâu, không ngờ lại là một tên hoa si.
Không có việc gì liền động dục với gốc hoa tên là Tích Hoa trong viện nhà hắn.
Nhân vật sao có thể lạc trôi lợi hại như thế? OOC tới mức này, không sợ đêm bị tác giả nguyên tác tới gặp sao?
Thậm chí Lăng Điềm Điềm còn cho là mình nhìn lầm rồi, còn đọc lại lần thứ hai. Trong chương thứ nhất, nam chính bên ngoài ngại ngùng sạch sẽ đang ở thời kì thiếu niên, đích thực đã làm một trận với gốc hoa nhà hắn, sau đó thâm tình phun ra chất lỏng màu trắng lên trên bông hoa.
Lăng Điềm Điềm quả thực bùng nổ, không được rồi không được rồi, nó nhớ rõ trang web này có nút báo cáo, cái nút kia đâu rồi?
Nhưng sau khi đọc thấy kết cục chương thứ nhất, Tích Hoa chợt nổi lên ánh sáng, chậm rãi ngưng tụ thành người hình, Lăng Điềm Điềm có hơi do dự một chút. Hừ, chờ nó đọc xong chương thứ hai sẽ báo cáo.
Loại đồng nhân văn đen tối như thế, nhất định phải đưa đi xử lý.
Sau đó, khi đọc hết chương thứ hai, Lăng Điềm Điềm lại lần nữa dùng lá che mặt mình.
Dưới sự trợ giúp của chất lỏng từ nam chủ Hạo Quân, Tích Hoa thành công ngưng thành hình người, mỗi khi tới ban đêm liền sẽ theo gió mà đến, cổ chân trắng noãn biến ra một cái chuông nhỏ, chỉ một động tĩnh nhẹ nhàng cũng sẽ làm nam chính bừng tỉnh, sau đó một người một hoa ấy ấy thẳng đến bình minh.
Tích Hoa lưu lại mùi hoa liền biến mất, còn nam chính Hạo Quân thì vẫn tiếp tục hoa si.
Lăng Điềm Điềm vẫn luôn đọc tiểu thuyết đứng đắn quả thực không thể tin được những gì chính mình vừa đọc, nhất là cái gì mà nhấc đôi chân trắng nõn đặt lên vai, chuông kêu vang leng keng leng keng, quả thực là đen tối đến tận phía chân trời mà.
Không được rồi không được rồi, cái nút báo cáo ở chỗ nào!! Tác giả của cái truyện này nhất định phải bị tha ra ngoài đánh một trận!
Lăng Điềm Điềm đang chuẩn bị cống hiến lực lượng của mình để quét sạch web thì chợt dừng lại, hay là, đọc thử chương thứ ba đi? Lỡ như tác giả hối cải làm người mới, bắt đầu từ chương thứ ba sẽ viết tiểu thuyết một cách nghiêm túc thì sao?
Đại bảo đã từng nói với mình, làm người không thể quơ đũa cả nắm, tuy rằng bây giờ Lăng Điềm Điềm chỉ là một cái cây, nhưng nó cũng không thể tùy tiện oan uổng một người, đó là không đúng!
Chỉ bằng nội dung của hai chương ấy ấy xấu hổ kia, chỉ mới đọc sáu ngàn chữ đã báo cáo một tác giả, làm như vậy không khỏi qua loa quá mức rồi.
↑
Lăng Điềm Điềm thuyết phục chính mình xong, nhấn mở chương thứ ba.
Sau đó lá cây của nó liền run rẩy thành hình cuộn sóng, không có nguyên nhân gì khác, là thẹn thùng.
Nam chính lần đầu biết được sung sướng hài hòa của nhân sinh, mỗi khi đến ban đêm đều sẽ thảo luận chân lý sinh mệnh cùng với Tích Hoa, càng thảo luận càng sâu, càng thảo luận động tác càng lớn, càng ấy ấy và ấy ấy nhiều hơn, sau đó, Tích Hoa liền thật sự biến hóa.
Không còn là linh thực chỉ có thể ngưng thành hình người vào ban đêm, lần này Tích Hoa đã có thể cả ngày lẫn đêm đều làm bạn bên người Hạo Quân, theo tình tiết trong nguyên tác mà một đường cứ đen tối theo.
Nam chính Hạo Quân bị hãm hại, Tích Hoa nghĩa vô phản cố kéo vạt áo của mình ra; nam chính Hạo Quân bị thương nặng, Tích Hoa nghĩa vô phản cố kéo vạt áo của mình ra; nam chính Hạo Quân gặp phải ám toán, Tích Hoa nghĩa vô phản cố kéo vạt áo của mình ra.
Lăng Điềm Điềm quả thực muốn hất bàn, ở trong vạt áo có linh đan diệu dược gì à?!?
Động một cái liền đi thảo luận chuyện hài hòa trong nhân sinh, hẳn là nên ban thưởng cho mi một cái khăn quàng đỏ, để mi cảm nhận được một chút kiến thiết về văn minh tinh thần!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Lăng Điềm Điềm đơ mặt, xem xong chương thứ ba liền giơ lá lên phát thệ, mình nhất định phải báo cáo.
Sau đó, miệng nói không nhưng thân thể lại thành thực nhấn mở chương tiếp theo.
Ừ thì, chờ đọc xong chương tiếp theo, sau khi biết được tác giả này có sửa đổi hành vi không, Lăng Điềm Điềm sẽ báo cáo.
Nếu không, không biết viết lý do báo cáo thế nào đâu~
Nhưng thực đáng tiếc, quyển tiểu thuyết này chỉ có ba chương, tuy rằng chương thứ ba có khoảng chừng hai mươi bảy ngàn chữ, nhưng điều này cũng không thay đổi được rằng đây mới chỉ là mở đầu của một quyển đồng nhân văn đầy thịt. Mới chỉ có ba chương, tác giả đã treo trạng thái "đã kết thúc".
Tiếp đó Lăng Điềm Điềm trở lại văn án, phát hiện một hàng chữ nhỏ xíu, là tác giả lưu lại -- Ha ha ha, là mị tới báo thù xã hội đó~
"Phải báo cáo!"
Lăng Điềm Điềm đem chép xuống ID tác giả, sau đó đi báo cáo cho "Cho trung tâm biết thêm thông tin mới".
Chẳng qua lý do báo cáo viết không phải là nội dung xấu hổ xấu hổ xấu hổ kia, mà là "Tác giả phát điên drop truyện!"
_(: з" ∠)_
Lăng Điềm Điềm quyết định, chỉ cần tác giả đó viết xong hết quyển đồng nhân văn ma quỷ này, nó có thể tha thứ cho tác giả một chút!
Không có chương tiếp để đọc, khi Lăng Điềm Điềm lại quay về văn án mới phát hiện, ba chương kia là cùng lúc đổi mới, phỏng chừng tác giả kia cũng sợ bị báo cáo, mới một hơi thả ra.
Nhưng hiện tại không thấy tác giả tiếp tục viết, Lăng Điềm Điềm cũng chỉ có thể tiếp tục tìm loại truyện cùng loại trên trang web này để đọc.
Đừng nói chứ, đúng là còn tìm được không ít tiểu thuyết CP thực vật x người.
Nhất là web tiểu thuyết phi ngôn tình, tục xưng là tình yêu thuần khiết, thực vật làm vai chính có không ít.
Lăng Điềm Điềm đọc tiểu thuyết với tốc độ cực nhanh. Nó có tiền trong ngân hàng trực tuyến của chính mình, sau khi nạp tiền rồi đọc xong đống tiểu thuyết đó, nó chợt phát hiện, "Sao cơ hội để thực vật hóa người đều là phải làm chuyện xấu hổ xấu hổ xấu hổ đó hết vậy?"
Chẳng lẽ là do chất lỏng màu trắng trong thân thể con người có hàm lượng protein cao?
Nếu không thì sao cứ làm chuyện đen tối kia một chút, thì thực vật liền get được nhiệt cảm nào đó, lập tức hóa thành hình người?
Còn có, những cái thực vật hệ xúc tua kia, quả thực khiến Lăng Điềm Điềm MAX thẹn thùng. Lăng Điềm Điềm quả thực cảm thấy hỗn độn không chịu được, nhưng lá cây nhấn chuột vẫn theo dòng nước xiết dũng mãnh tiến, tiếp tục kéo xuống dưới đọc.
Văn trên mạng bị nghiêm khắc hạn chế, phải miêu tả có chừng mực, thế nên trừ bỏ vị tác giả lớn mật miêu tả nóng bỏng vừa rồi hấp dẫn Lăng Điềm Điềm tiến vào, thì đại bộ phận tác giả đều dùng từ rất thần bí, nhưng nghĩ lại thì thấy đấy quả là những từ miêu tả quá xấu hổ xấu hổ mà.
Nếu như là hai người thì còn tốt, nhưng một khi có một bên là thực vật hoặc là động vật.
Đó quả thực có thể sử dụng từ "giảm thọ" để hình dung.
Khiến cho Lăng Điềm Điềm đã không còn cách nào nhìn thẳng lá cây của mình chính là, nó len lén cọ cọ vào sau lưng con chuột máy tính, cứ cảm thấy hình như lá cây mình cảm nhận được cảm giác chặt chẽ cực nóng nào đó.
QAQ
Quá sai lầm khi đọc loại tiểu thuyết này.
Tắt những trang có tiểu thuyết, nhưng trước khi Lăng Điềm Điềm tắt đi, vẫn do dự một hai giây, cuối cùng đánh dấu website. Sau khi thoát khỏi tên đăng nhập của mình, mới xóa đi lịch sử rồi tắt máy tính.
Giống như vừa mới lén lút hoàn thành chuyện gì rất quan trọng vậy, Lăng Điềm Điềm thở ra một hơi, run run hai chiếc lá, sau đó ánh mắt bay tới đống quần áo đang phơi nắng trên ban công.
Quần áo trong của Lăng ba, bộ váy của Lăng mẹ, áo ba lỗ ôm sát của Lăng Thanh Huyền, quần dài màu kem của Lăng Kiệt Sâm, cùng với chiếc quần lót màu trắng của Lăng Dục Cẩn.
Người nhà Lăng gia đều thích dùng quần áo vải bông, nhất là qυầи ɭóŧ màu trắng của Lăng Dục Cẩn, được treo trên cây phơi đồ ở ban công, bị gió thổi lên, chậm rãi bay bay, thoạt nhìn giống như một cái tình tiết vừa rồi đọc thấy trong tiểu thuyết nào đó~
"Mình đang suy nghĩ gì vầy nè?!" Bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi nhảy dựng lên, Lăng Điềm Điềm chột dạ nhìn chung quanh, phát hiện không có ai nhìn thấy động tác của mình, sau đó lập tức nhảy lên chậu hoa nhỏ, vèo một phát bay đi, dù sao cũng phải rời xa ban công, vậy nó sẽ không còn đặt tầm mắt lên trên qυầи ɭóŧ của Đại bảo nữa.
Nhưng lầu một là cửa sổ sát đất, ánh nắng bên ngoài rất tốt, trước khi Lăng mẹ đi còn cố ý kéo bức màn quan một bên, muốn cho ánh nắng chiếu vào tiêu độc cho phòng khách, cho nên ở phòng khách không kéo màn nóng nực khiến cho Lăng Điềm Điềm ủ rũ, vì thế cũng chỉ có thể ở lại lầu hai, nhưng ở chỗ đó có thể nhìn thấy quần lót của Đại bảo.
Trước đó Lăng Điềm Điềm còn không có chú ý tới vấn đề này, nhưng hiện tại càng không muốn nghĩ tới phương diện này, thì càng kỳ lạ rằng nó lại luôn đặt ánh mắt tới trên cây phơi đồ, nhất là lúc nhìn thấy quần lót của Đại bảo, nó càng cảm thấy quái quái.
Một gốc cây thích nhìn chằm chằm qυầи ɭóŧ của người khác, nghĩ như thế nào cũng đều rất không tự nhiên.
Lăng Điềm Điềm che mặt, nếu còn cứ như vậy tiếp, nó sẽ biến thành một con mèo nhìn chăm chú mất
Từ từ, loại từ ngữ "một con mèo nhìn chăm chú" này sao lại dùng ở chỗ này?
Lầu hai là phòng ngủ của ba đứa nhỏ Lăng gia, Lăng Điềm Điềm không muốn đi vào không gian tư nhân của Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền, vì thế liền chỉ huy chậu hoa nhỏ quay về phòng ngủ
của nó với Đại bảo.
_(: з" ∠)_
Không đến năm phút đồng hồ sau, Lăng Điềm Điềm phát hiện, còn không bằng ở chỗ bàn gỗ khúc ngoặt ở lầu hai để lên mạng như vừa rồi đâu!
Ở góc độ bàn gỗ đó, tốt xấu gì nó chỉ có thể nhìn thấy qυầи ɭóŧ của Lăng Dục Cẩn.
Nhưng ở trong phòng ngủ của nó với Lăng Dục Cẩn, đồ vật nó nhìn thấy quả thực quá nhiều.
Bên cạnh tủ đầu giường có đặt một chai sữa dưỡng ẩm tay, là loại dễ chịu không có tinh dầu, vừa rồi có một tiểu thuyết có tình tiết nhân vật chính (thực vật) dùng lá quết đầy sữa dưỡng ẩm tay, sau đó hướng về chỗ đằng sau một nhân vật chính khác (người), hỗn hợp sữa dưỡng ẩm tay bị nhiệt độ làm ẩm ướt, sau đó nhân vật chính (thực vật) thành công biến hóa, biến thành một người vai to chân dài, thắt lưng đẹp thận cũng tốt, cuối cùng đi về hướng hài hòa sinh mệnh, kiến thiết một xã hội chủ nghĩa vinh nhục.
Được rồi, không nên nhìn tủ đầu giường nữa.
Lăng Điềm Điềm đưa ánh mắt chuyển qua bức màn trong phòng ngủ, bởi vì Đại bảo rất mẫn cảm với ánh sáng chiếu qua kính, cho nên trong phòng ngủ có tới hai lớp màn, một lớp là loại vải rất mỏng, rất mông lung; một lớp khác che ánh sáng rất tốt, có tính chất như vải nhung.
Mà Lăng Điềm Điềm nhìn thấy có một quyển tiểu thuyết, trong đó nhân vật chính (người) đặt một nhân vật chính khác (động vật) mới vừa biến hóa lên bức màn, sau đó để vải dệt bao lấy thân thể nhân vật chính (động vật). Bị mớ vải dệt chà xát lên thân thể, sau đó lại bị nhân vật chính (người) áp xuống. Sau khi phóng thích lại biến ra lỗ tai mèo cùng với đuôi mèo, cái đuôi mềm nhũn quanh quẩn sau bức màn, câu dẫn hai nhân vật chính tiếp tục việc hài hòa sinh mệnh, cảm thụ tân sinh tốt đẹp.
Cứu mạng! Bức màn là vô tội, không cần nghĩ tiếp!
Lăng Điềm Điềm thay đổi phương hướng chậu hoa phi hành, ngay cả giường lớn cũng không dám nhìn, nhanh chóng chạy vào trong buồng vệ sinh nhỏ trong phòng ngủ. Vừa mới chuẩn bị mở nước lạnh ra xối lên lá để bình tĩnh lại một chút, lại phát hiện, không gian chật chội nhỏ hẹp có thể phóng đại tiếng thở dốc, thân thể cũng trở nên mẫn cảm hơn. Mỗi lần Lăng Dục Cẩn tắm rửa, nước ấm đều sẽ khiến mặt gương trở nên mờ ảo, trên bồn rửa mặt lạnh lẽo như có như không một người đang ngồi, hai chân bị cưỡng chế mở ra, có thể nhìn thấy tư thế ngồi hình "M".
Nhất thời té về chậu hoa, Lăng Điềm Điềm tự nói với mình không nên loạn tưởng nữa, lật đà lật đật trốn ra khỏi phòng ngủ, lần đầu tiên nó điều khiển chậu hoa phi hành không vững chắc như vậy.
Sau khi đọc tiểu thuyết, nội tâm quả thực bị vô số suy nghĩ xấu hổ xấu hổ chiếm lấy, Lăng Điềm Điềm vẫn phải trốn vào phòng khách, tùy ý để ánh nắng mặt trời phơi nắng mình đến sắp mất nước, sau đó lại ức chế không chịu được nghĩ đến, chỗ mẫn cảm của Đại bảo ở đâu nhỉ?
Lăng Điềm Điềm chỉ cần ngẫm lại Đại bảo vẽ loạn chất lỏng màu trắng trên hai chiếc lá của mình, sau đó sẽ híp mắt tươi cười với mình, nó đều theo bản năng run run lá. Nó khó hiểu kích động không thôi, đồng thời cũng yên lặng phỉ nhổ chính mình.
Nó sao có thể gộp Đại bảo lại với những thứ loạn thất bát tao trong tiểu thuyết được?
Nhưng nếu như có thể chặn lại đôi môi Đại bảo, hôn lên...
Khụ khụ!
Không được! Lát nữa mở máy tính nhất định phải cắt bỏ trang web tiểu thuyết kia! Đọc xong những tiểu thuyết kia, nó đều trở nên kỳ kỳ quái quái!
Vì thế, sau khi bọn Lăng Dục Cẩn về nhà, liền nhìn thấy trong phòng khách độ ấm khá cao, một gốc cây vẫn nằm không nhúc nhích.
Chẳng lẽ là bị phơi nắng tới héo rồi?
Lăng Dục Cẩn hoảng sợ, ngay cả dép lê cũng chưa kịp mang vào, bỏ chạy đến sô pha đặt Lăng Điềm Điềm vào trong lòng bàn tay, "Điềm Điềm?"
Vốn là tưởng tượng mấy chuyện kia đã khiến đầu óc rối loạn, hơn nữa ánh nắng có độ ấm cực cao, Lăng Điềm Điềm bất tri bất giác thiếp đi đã bị Lăng Dục Cẩn cứu tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt Đại bảo, phản ứng đầu tiên chính là thẹn thùng.
Nhưng kêu Lăng Điềm Điềm rời đi Đại bảo thì lại luyến tiếc, cho nên Lăng Điềm Điềm rõ ràng bất động, tiếp tục nằm ở trong lòng bàn tay Lăng Dục Cẩn không nhúc nhích.
Lăng mẹ đi tới nhìn thấy Lăng Điềm Điềm cũng hoảng sợ, "Trước khi đi mẹ không có kéo màn, muốn cho ánh nắng chiếu vào phòng khách tiêu độc, Điềm Điềm ngốcnghếch quá, nóng như vậy mà con còn đứng phòng khách, có phải là bị mất nước không?"
Lăng Điềm Điềm vốn không lớn, chiếc lá thứ ba mọc lâu như vậy cũng không có động tĩnh khác, nằm trên ghế sa lông phơi nắng trong chốc lát cũng phỏng chừng có thể thành cỏ khô. Vì thế Lăng Dục Cẩn xỏ vào đôi dép lê Lăng mẹ lấy tới, vài bước chạy lên lầu đi vào phòng ngủ của mình, đến trong phòng vệ sinh xả một chút nước lạnh cho Lăng Điềm Điềm hạ nhiệt độ.
"Điềm Điềm, có phải cậu không thoải mái không? Sao hôm nay lại nằm trên ghế sa lông phơi nắng thành cái dạng này, không biết đi chỗ khác sao?" Thi đại học nghiêm hơn thi cấp ba nhiều, qua vài ngày nữa là sẽ thi đại học, ba đứa nhỏ Lăng gia trước hết đi xem trường thi, Lăng ba Lăng mẹ cũng cùng đi, không nghĩ tới sau khi trở về liền phát hiện Lăng Điềm Điềm nằm trên ghế sa lông thiếu chút nữa bị phơi nắng mất nước.
Bình thường không phải là thông minh lắm sao, hôm nay bị làm sao vậy?
Nằm lềnh bềnh trong hồ nước lạnh, Lăng Điềm Điềm cuối cùng cũng hồi thần, nhìn khuôn mặt Lăng Dục Cẩn gần trong gang tấc, đột nhiên vươn ra một chiếc lá ấn lên môi Lăng Dục Cẩn.
Chiếc lá của Lăng Điềm Điềm mới vừa ngâm qua nước lạnh, độ ấm có chút thấp, đặt ở trên môi Lăng Dục Cẩn chỉ cảm thấy mùi thực vật thơm ngát thản nhiên cùng với nhiệt độ lạnh lẽo, trong thời tiết tháng sáu thì rất thoải mái, thế nên Lăng Dục Cẩn cũng không có trốn, ngược lại là nhấp nhấp môi khẽ cắn chiếc lá của Lăng Điềm Điềm, "Làm sao vậy?"
Đầu lưỡi Đại bảo thực mềm, vừa rồi xúc cảm liếm phiến lá của mình quá rõ ràng, Lăng Điềm Điềm bị khẽ cắn cũng không đau, ngay cả lá cũng đều không có rút về đến, đã nghĩ đến cái topic vừa rồi nhìn thấy, "Đại bảo, cậu, cậu..."
Nửa ngày còn chưa nói hết lời, Lăng Điềm Điềm thật sự không biết mình nên nói thế nào về topic kia với Đại bảo. Nữ sinh kia vừa biết làm video, biết ca hát, diện mạo còn rất xinh đẹp, mà quan trọng nhất là còn cùng lớp với Đại bảo, lỡ như thật sự sẽ thông báo thành công thì sao? Giờ mình nói đến vấn đề này với Đại bảo, không phải đang là làm cho mình khổ sở trước sao?
Ôm tâm tính có thể trốn thì trốn, Lăng Điềm Điềm khổ sở không thôi nghĩ đến em gái chủ topic kia nói Đại bảo từng cười với cô ấy hai lần, liền ấp úng mở miệng, "Đại bảo, cậu có thể cười với tớ một chút không?"
Có lẽ ở bên ngoài, Lăng Dục Cẩn là một người trưởng thành sớm, biết kiềm chế, cao lãnh khó có thể tiếp cận, nhưng ở trong nhà, cậu đã từng cùng Lăng Điềm Điềm vượt qua rừng mưa núi tuyết, thậm chí còn cùng đi xuống thụ đế một chuyến, làm sao có thể cao lãnh được.
Nghe được lời Lăng Điềm Điềm nói, tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng Lăng Dục Cẩn vẫn cong môi, cười rộ lên với Lăng Điềm Điềm.
Đôi môi mềm mại sắc màu hồng nhuận, dù không có son dưỡng môi cũng không khô khốc. Đôi môi lúc còn trong thời kì thiếu niên có chút căng mọng, bây giờ đường môi đã hiện rõ, môi Lăng Dục Cẩn có chút mỏng, nhưng đường môi trời sinh thật sự quá mức xinh đẹp, cộng thêm Lăng Dục Cẩn ở bên ngoài rất ít cười, thường xuyên mím môi, luôn khiến người ta cảm thấy hắn lạnh như băng, hiện tại cười rộ lên, lộ ra răng nanh trắng noãn chỉnh tề, thoạt nhìn đặc biệt thân cận.
Người ở bên ngoài làm sao biết được bộ dáng khi Lăng Dục Cẩn cười là ấm áp như vậy, giống như một mặt trời nhỏ, bống tối cỡ nào cũng không dấu nổi ánh sáng của cậu.
Thoát khỏi nỗi lo lắng lo âu vừa rồi, cùng với các loại ý tưởng loạn thất bát tao do bị tiểu thuyết ảnh hưởng, đột nhiên vào giờ khắc này, Lăng Điềm Điềm giống như được một bàn tay vuốt lông, vuốt lên những gợn sóng, sau đó an tĩnh lại.
Cho dù Lăng Dục Cẩn cười hai lần với em gái chủ topic kia thì thế nào?
Nếu dựa theo số lần tươi cười, như vậy Đại bảo không phải là muốn đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa với mình à~
Từ từ, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa?
Lăng Điềm Điềm cảm thấy, cái ý tưởng này có vẻ rất tốt.
"Đại bảo, tớ muốn biến thành người." Lăng Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Lăng Dục Cẩn, từng chữ một nhấn mạnh, dường như là đang nói cho Lăng Dục Cẩn chuyện này, lại dường như là yêu cầu của mình.
Lăng Dục Cẩn không biết Lăng Điềm Điềm sao lại đột nhiên nói đến chuyện biến thành người, chẳng qua cũng gật đầu theo, "Được, tớ sẽ chờ cậu biến thành người."
Đưa tay sờ sờ hai mảnh lá của Lăng Điềm Điềm, Lăng Dục Cẩn ma xui quỷ khiến cúi đầu hôn lên cái chồi hư hư thực thực còn chưa mọc lên của Lăng Điềm Điềm một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn, phát hiện hai chiếc lá của Lăng Điềm Điềm đã thẹn thùng che mặt lại.
Yên lặng xoay mặt qua, Lăng Dục Cẩn đè nén ý cười xuống, không ngừng tự nói với mình, không thể cười không thể cười, bằng không Lăng Điềm Điềm thẹn quá thành giận sẽ không để ý tới mình.
Mà người bị hôn một cái, Lăng Điềm Điềm dùng lá cây che lên cái chồi, một lúc lâu sau mới mềm mềm chọc chọc mu bàn tay Lăng Dục Cẩn, nhảy lên chậu hoa bay tới trước mặt Lăng Dục Cẩn, "Sau khi biến thành người, tớ muốn cao hơn cậu, như vậy tớ sẽ có thể mang cậu ôm đến ôm đi."
Làm cái cây có độ cao thấp nhất Lăng gia, chấp niệm của Lăng Điềm Điềm đối với chiều cao không hề nhỏ hơn Lăng Kiệt Sâm chút nào.
Nhưng Lăng Dục Cẩn lại cảm thấy, dựa theo cái dạng này của Lăng Điềm Điềm, nói không chừng sau khi biến thành hình người sẽ là một đứa bé tay chân tròn vo, muốn lớn lên cao hơn cậu... Khụ khụ, thôi, dùng tâm tình thông cảm cho Lăng Kiệt Sâm tiếp tục đi thông cảm cho Lăng Điềm Điềm đi.
"Tớ còn muốn có bả vai rộng hơn cậu một chút." Như vậy, có thể vươn tay ôm Đại bảo vào trong ngực.
Lăng Điềm Điềm thường xuyên nhìn thấy, khi Lăng ba Lăng mẹ ngồi cùng nhau, Lăng ba sẽ vươn tay ôm Lăng mẹ vào lòng, khi ấy nó đặc biệt hâm mộ, chờ nó biến thành hình người, nó cũng muốn thử một lần như vậy với Lăng Dục Cẩn.
"Cậu có thích loại mắt to ngập nước không?" Lăng Dục Cẩn tùy tay lấy lại đây một quyển truyện tranh, chỉ chỉ nữ nhân vật chính tóc đuôi ngựa, cố ý đùa Lăng Điềm Điềm.
"Mới không cần, cái này quá ngây thơ, tớ muốn trở nên anh tuấn, ừ, giống như chị Lăng Thanh Huyền ấy." Lăng Điềm Điềm lắc lắc chiếc lá như đánh trống, tỏ vẻ mình mới không cần biến thành em trai manh manh đâu.
"Được rồi được rồi, vậy cậu muốn biến thành như vậy sao?" Cùng Lăng Điềm Điềm thảo luận ngày sau muốn biến thành hình người, cảm giác có chút giống như đang sáng tạo nhân vật trước khi chơi game vậy, Lăng Dục Cẩn lại lấy lại đây một quyển truyện, chỉ chỉ một con sủng vật Q bên trong, tiếp tục đùa Lăng Điềm Điềm.
"Tớ muốn biến thành người, mới không cần biến thành loại gia hỏa tròn vo này!" Lăng Điềm Điềm có chút căm giận, cảm thấy Đại bảo không tin nó sẽ biến thành người, "Đại bảo, đến lúc đó cậu nhất định sẽ bị vẻ đẹp trai của tớ làm cho ngây người!"
Cúi đầu nhìn nhìn cái cây mềm mềm, Lăng Dục Cẩn đại khái tưởng tượng một chút về diện mạo đẹp trai có thể khiến mình ngây người, phát hiện nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được, thật vất vả ở trong đầu phác hoạ bóng dáng một người cao ngất, kết quả sau khi cái bóng dáng này quay đầu, chỗ vị trí đầu lại chính là hai chiếc lá.
Lăng Dục Cẩn thầm hô một hơi, tự nói với mình, nhất định không thểcười, không thể cười! Sau đó, trộm lau nước mắt do cười quá nhiều, khiến Lăng Điềm Điềm buồn bực nằm về chậu hoa.
Về phần đề tài Lăng Điềm Điềm làm sao biến thành người, Lăng Điềm Điềm và Lăng Dục Cẩn đều ăn ý bỏ qua. Đối với Lăng Điềm Điềm mà nói, nếu muốn thử xem phương pháp trong tiểu thuyết, thì nó phải hỏi xin Lăng Dục Cẩn chất lỏng đặc biệt, đó quả thực là quá mất thể diện, mà đối với Lăng Dục Cẩn mà nói, cảm giác tin tưởng khó hiểu khiến Lăng Dục Cẩn cảm thấy Lăng Điềm Điềm nhất định có thể thuận lợi biến thành hình người, chính mình chỉ cần ngồi chờ là được.
Tuy rằng lý do không quá nhất trí, nhưng kết quả cuối cùng cũng không kém nhiều lắm.
Hiện tại, chính là chờ Lăng Điềm Điềm biến thành người~
"Nhưng mà, nên biến thành người thế nào đây?" Có mục tiêu rồi liền phải nghĩ biện pháp hoàn thành, Lăng Điềm Điềm quyết định phải vì mục tiêu biến thành người mà cố gắng, chẳng qua, nên cố gắng như thế nào cũng là một cái vấn đề.
Ánh mắt không tự chủ được liếc qua ban công, chiếc quần lót màu trắng của Đại bảo đã hong khô thu lại, hiện tại thay vào chỉ là một bộ áo ngủ vải bông, vô cùng đơn giản, chỉ có chỗ ngực có thêu một bàn tay gấu, được rồi, đây là do Lăng mẹ thống nhất làm ra cho ba đứa nhỏ, giá cả trọn bộ áo ngủ so ra còn kém hơn giá thêu một bàn tay gấu.
Nhưng hiện tại thoạt nhìn, trên bộ áo ngủ có thêu một bàn tay gấu lông lông, đúng là manh manh ngoài ý muốn. Tuy rằng Lăng mẹ cũng làm cho Lăng Điềm Điềm một bộ đồ lót, ở trên cũng có thêu một bàn tay gấu, nhưng nếu biến thành người, Lăng Điềm Điềm có thể mặc áo ngủ như Đại bảo, khi đó giặt quần áo cũng có thể đo.
Thở dài, Lăng Điềm Điềm chuyển hướng chậu hoa rời xa phòng ngủ cùng ban công, cảm thấy chính mình vẫn không có mặt mũi tới hỏi Đại bảo xin chất lỏng đặc biệt, lỡ như trong tiểu thuyết không đúng thì sao, Đại bảo còn không đá mình văng sao?
Cho dù chưa thử, nhưng Lăng Điềm Điềm cũng hiểu được, "Hi, Đại bảo, cho cậu một tờ giấy vệ sinh nè, buổi sáng lúc cương thì làm một trận, rồi đưa cái chất lỏng xấu hổ xấu hổ đó cho tớ đi~" những lời này vừa nói xong, khẳng định sẽ bị hành hung.
Tuy rằng Lăng Điềm Điềm là một gốc cây rất lợi hại, nhưng bị hành hung cũng rất đau rất đáng thương đó.
_(: з" ∠)_
Nghĩ tới nghĩ lui, quả nhiên là đường vào Tấn Giang sâu như biển, hiện tại có vấn đề thì lên diễn đàn xin giúp đỡ!
Nhưng mà, cái topic này nên viết như thế nào đây?
Lăng Điềm Điềm có chút phát sầu, cho dù có nói mình cái cây, phỏng chừng cũng sẽ không có ai tin, về phần làm thế nào biến thành người thì lại càng không có đề nghị gì tốt, cho nên lập topic cũng phải có kỹ xảo!
Get √
【 Khán giả vạn năng nhiều đam mê mời tiến vào, xin giúp đỡ, xin giúp đỡ! 】
Lầu 0 ☆☆☆ Chủ topic thần bí nhắn lại vào 04-06-2016 11:11:11 ☆☆☆: Chủ đề: Chủ topic là một chậu thực vật, hừ, không nói cho các người biết cụ thể, giờ muốn biến thành người bồi bên cạnh cậu ấy, nên làm như thế nào? Không online chờ đâu~
Lăng Điềm Điềm cẩn thận kiểm tra coi có lỗi chính tả hay không, cũng thuận tiện tra dấu chấm câu thử, sau đó vừa lòng gật gật đầu, một là không có bộc lộ ra sự thật mình là cái cây, hai là không có bại lộ chuyện mình thích Đại bảo, ừ, hiện tại chuyện còn lại liền giao cho khán giả.
Sau đó, đám khán giả mới vừa ăn xong cơm trưa lên xoát diễn đàn, nhìn thấy cái tên topic kỳ lạ này, sôi nổi nhấp chuột vào.
Chúng khán giả: "..."