Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 340




Cho dù có vẻ ngoài yếu đuối đến đâu thì trong thâm tâm họ đều nghĩ đến việc chỉnh phục Hứa Lê. Bọn họ làm sao dám? Nhưng nếu Hứa Lê thực sự mềm lòng thì sao? Hứa Vân Thâm rất rõ ràng, lúc đầu Hứa Lê giữ anh lại, chính là vì khuôn mặt này của anh. Nhưng Hứa Vân Thâm dù có đẹp trai đến đâu thì cũng chỉ là một người, cũng... không giống với những người này.

Không giống Hứa Lê, thỉnh thoảng Hứa Vân Thâm sẽ đi dạo trong căn cứ, anh vô thức muốn kiểm soát nơi mình ở, đặc biệt là khi Hứa Lê không có ở đó.

Cũng vì vậy, anh đã nhìn thấy không ít người dựa dẫm - ngay cả trong căn cứ chính thức, cũng luôn có người không chịu được khổ, càng muốn dựa vào nhan sắc của mình để sống sót. Nhiều phụ nữ cùng lúc dựa vào một dị năng giả nam, hoặc nhiều đàn ông dựa vào một dị năng giả nữ. Đây đều là chuyện rất bình thường.

Trước đây khi Hứa Lê mới năm tuổi, Hứa Vân Thâm không cần phải cân nhắc đến vấn đề này.

Sau này mặc dù Hứa Lê đã hồi phục cơ thể nhưng những người xuất hiện bên cạnh Hứa Lê đều là người của chính quyền, chính quyền sẽ không đến mức nhét đàn ông cho Hứa Lê.

Cũng vì vậy, Hứa Vân Thâm cũng chưa từng cân nhắc đến vấn đề này.

Trên thực tế...

Là người mạnh nhất mạt thế, đừng nói là bốn người tình, cho dù Hứa Lê muốn bốn mươi, bốn trăm người tình, cũng có rất nhiều người sẵn sàng tự tiến cử.

Nhưng nếu Hứa Lê có người tình, anh còn là người đặc biệt nhất bên cạnh Hứa Lê không?

Chỉ cần nghĩ đến việc Hứa Lê có thể có quan hệ thân mật hơn với người khác, đáy lòng Hứa Vân Thâm lại bốc lên từng luồng hắc khí.

Quả nhiên, thế giới này vẫn rất đen tối, hủy diệt không phải tốt hơn sao? Ngay lúc này, Hứa Vân Thâm cảm thấy tay mình bị nắm lấy. Bàn tay nắm lấy anh tuy mềm mại nhưng có thể cảm nhận được một lớp kén mỏng trong lòng bàn tay cô.”

Em trai, em tìm nhầm người rồi, các anh cũng biết quan niệm hôn nhân của Hoa Quốc truyền thống, chị đã có chồng rồi, cho nên các anh tìm nhầm người rồi. Hơn nữa các anh đừng đến gần nữa, các anh đến gần nữa, sẽ khiến chồng em ghen đấy, Vân Thâm, anh nói có phải không?”

Giọng nói quen thuộc kéo Hứa Vân Thâm ra khỏi vực sâu, anh vô thức quay đầu nhìn Hứa Lê, trong mắt có đôi đồng tử ẩn hiện nhưng lại bị đè nén. Hứa Vân Thâm mất mấy giây mới phản ứng lại được Hứa Lê nói gì, còn chưa kịp phản ứng, Hứa Lê đã dựa vào người anh: "Trước đây không muốn nói nhưng người đứng đầu căn cứ đã hỏi như vậy, em thấy vẫn nên nói rõ ràng thì hơn, còn những người này, trước đây đã có thể sống trong căn cứ, bây giờ cũng có thể chứ?”

Lời từ chối của Hứa Lê quá trực tiếp. Một dị năng giả có thể lên đến cấp chín, có thể lấy lòng, có thể âm thầm nghĩ cách xem có thể giữ lại được không nhưng tuyệt đối không thể thực sự chọc giận.

Cô đã bày tỏ thái độ, người đứng đầu căn cứ không thể ép buộc. Người đứng đầu căn cứ mặt không đổi sắc cho qua chuyện, bốn người đàn ông kia cũng không cam tâm lắm mà lui xuống. Hứa Lê thở phào nhẹ nhõm. Cô thấy Hứa Vân Thâm vẫn ngây ngốc nhìn mình, liền thấu đến bên tai Hứa Vân Thâm: "Xin lỗi, vừa rồi mượn danh tiếng của anh một chút, em không muốn dây dưa với bọn họ, anh đừng để bụng.”

"Anh không để bụng.”

Giọng Hứa Vân Thâm cũng rất nhẹ. Đôi đồng tử trong mắt không biết từ lúc nào đã biến mất, Hứa Vân Thâm nhìn Hứa Lê, một ý nghĩ chưa từng có nảy sinh.