Nếu không thì cũng không biết bây giờ sẽ phát triển đến mức nào. Hứa Vân Thâm phát hiện ra Hứa Lê đang ngẩn người, anh hỏi: "Sao vậy?”
“Không sao.”
Hứa Lê hoàn hồn, cô cười nói: "Chỉ là thấy anh lợi hại quá, nói thế nào nhỉ, sau này em chắc sẽ được nhờ anh đấy?”
“Nếu có thể được em nhờ thì anh cũng rất vui.”
Hứa Vân Thâm nở một nụ cười ngại ngùng. Hứa Lê nghịch nghịch lọ thuốc trong tay: "Sản xuất vắc-xin sẽ rất phiền phức sao?”
"Lúc đầu thì khá phiền phức nhưng bây giờ anh đã đơn giản hóa rồi, tuy nhiên nếu muốn phổ biến hoàn toàn thì có lẽ cần nhiều xác sống cấp bốn còn sống hơn.”
Hứa Vân Thâm nhỏ giọng nói. "Việc bắt xác sống cứ giao cho em.”
Hứa Lê lập tức nhận lời: "Còn vắc-xin thì anh và căn cứ bàn bạc à?”
“
“Em không đi cùng anh sao?”
Ánh mắt Hứa Vân Thâm nhìn cô trông đáng thương vô cùng, Hứa Lê mơ hồ cảm thấy trước mặt mình vẫn là một chú cún con.
Cuối cùng, Hứa Lê vẫn đi cùng Hứa Vân Thâm.
Nhưng lần này không giống lần trước, lần trước Hứa Lê là người phát biểu ý kiến nên khi bàn bạc, sự hiện diện của cô có phần nổi bật hơn, còn bây giờ, cô chỉ là người đi cùng, cô nhìn Hứa Vân Thâm và người đứng đầu căn cứ nói chuyện cười đùa, nhẹ nhàng bâng quơ đã định đoạt mọi chuyện, thậm chí còn nhìn thấy sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ trên mặt người đứng đầu căn cứ.
Đợi đến khi bàn bạc xong, người đứng đầu căn cứ còn cười nói với Hứa Lê: "Lần sau cô cũng đừng lo lắng nữa, thành viên đội của cô cũng là một nhân vật lợi hại đấy.”
Không chỉ năng lực hành động lợi hại mà năng lực ăn nói cũng lợi hại.
Hơn nữa, đối với nhiều chuyện đều hiểu rõ trong lòng.
Tóm lại là người đứng đầu căn cứ rất ngưỡng mộ Hứa Vân Thâm.
Còn Hứa Vân Thâm thì sao?
Anh chỉ cười ngại ngùng, nhìn về phía Hứa Lê. Hứa Lê thản nhiên nói: "Dù sao em cũng không có việc gì, đi một chuyến cũng được, vừa hay cũng đến thăm người đứng đầu căn cứ như anh.”
Người đứng đầu căn cứ bật cười. Ông trêu chọc: "Vậy thì tôi không khách sáo với cô nữa, chuyện bắt xác sống còn sống sẽ giao cho cô, có vắc-xin này thì sau này chúng ta ra ngoài cũng không cần lo lắng quá nhiều nữa.”
Nhìn chung, cho dù xác sống đã tiến cấp trong hai tháng mùa thu trước đó nhưng xác sống cấp bốn trở lên vẫn tương đối ít. Huống hồ, nếu thật sự gặp phải xác sống cấp năm, cấp sáu thì rất ít người có thể giữ được mạng sống trở về, ngược lại, sau khi tránh được tính lây nhiễm của xác sống cấp thấp thì khả năng sinh tồn của con người lại tăng lên một bậc. Chuyện vắc-xin phòng ngừa xác sống được triển khai, Hứa Lê bắt được mấy con xác sống cấp bốn về, đều nhốt lại để làm vật liệu gốc cho vắc-xin. Tuy nhiên, chuyện chế tạo vắc-xin cũng không nhất thiết phải nhờ Hứa Vân Thâm giúp đỡ, thế là Hứa Vân Thâm để Hứa Lê bắt một con xác sống cấp năm, một con xác sống cấp sáu, tiếp tục nghiên cứu vắc-xin phòng ngừa xác sống số 2.
Việc Hứa Lê làm cũng rất đơn giản, trước đây cô chủ yếu là dọn dẹp xác sống về số lượng thì bây giờ cô phải dọn dẹp cả về số lượng lẫn chất lượng, xác sống cấp năm trở lên mà cô nhìn thấy thì không có con nào có thể sống sót, những con có thể sống sót đều vào phòng thí nghiệm của Hứa Vân Thâm. Ừm, còn phải có một chút năng lực đặc biệt mới được vào. Ví dụ như có dị năng, dị năng khác nhau các kiểu. Tình hình trong nước có vẻ như đã được kiểm soát, một tháng rưỡi sau khi đợt rét lạnh ập đến, Hứa Lê vì suốt hơn một tháng nay vẫn luôn dùng dị năng để g.i.ế.c xác sống, mà tốc độ hồi phục dị năng của cô quá nhanh, tinh thần lực lại quá mạnh, dẫn đến việc một ngày hai mươi bốn giờ cô có thể liên tục g.i.ế.c xác sống mười sáu giờ, sau khi sử dụng với lần suất cao như vậy, mặc dù hệ thống không nâng cấp nhưng dị năng của Hứa Lê đã nâng cấp.