Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 67: Tiến công đóa thủy tiên |9|A lô… 1.2.3.4.5




Cảm ơn các bạn đã nghe những lời lảm nhảm, lải nhải của Ci. Đây là quà cảm ơn các bạn đã lắng nghe và chia sẽ. Thân >.<.

Trên cổ tay Trần Nhạc Thiên quấn băng vải thật dày, thấy Khấu Thu tinh thần hình như không được ổn cho lắm, có chút nghi hoặc: “Di? Sao hôm nay cậu không khóc?”

Khấu Thu: “Hai ngày trước mắt khó chịu, không thể gặp gió.”

Đâu chỉ là không thể gặp gió, quả thực là không thể gặp người mà.

Sau 48 giờ, hình thức Tiêu Tương phi tử biến mất, đương nhiên sẽ không bất chợt ngân ngấn nước mắt nữa.

“Tay cậu sao rồi?”

Mắt Trần Nhạc Thiên ảm đạm đi vài phần: “Hạ Dự có băng bó cho tớ. Ngược lại A Mai, hai cậu biết cô ấy sao rồi không?”

Khấu Thu cùng Cơ Chi đều lắc đầu.

“Dù sao cũng còn chưa hại đến ai, hơn nữa nhân cách phân liệt sẽ không bị phán nặng.” Khấu Thu nói tiếp: “Nặng nhất cũng chỉ ở bệnh tâm thần viện tiến hành trị liệu thôi.”

Giọng Trần Nhạc Thiên tràn đầy chua sót: “Tớ chưa bao giờ biết tình trạng của cô ấy. A Mai thường xuyên nhắc đến cha mẹ cô ấy, hôm nay mua cho cổ cái gì, đi chơi ở đâu. Tớ cứ luôn tin rằng cô ấy là A Kiều được yêu chiều mà lớn.”

Nói tới đây, hắn hơi chút chần chờ: “Nhưng tớ cứ thấy là lạ chỗ nào đó. Hôm qua khi nói chuyện với cô ấy, tớ cứ cảm thấy cô ấy như bị ai khống chế. Tuy nói ra rất kỳ quái, nhưng hai cậu có tin rằng ý thức của một người lại bị người khác thao túng hay không?”

Khấu Thu trầm mặc: “Cậu có biết nơi A Mai hay thường đến không?”

Trần Nhạc Thiên nghĩ nghĩ: “Cũng giống như các cô gái bình thường khác. Đi dạo phố, làm đẹp… nhưng nếu nói đến nơi kỳ quái thì chính là cô ấy rất thích đến ‘Ám sắc’. Tớ biết đến nơi đó cũng là do cô ấy từng nhắc đến.”

Khấu Thu ngẩn ra: “Là tiệm chụp ảnh chúng ta từng đến sao?”

Trần Nhạc Thiên vò đầu: “Đúng thế. Nhưng ở trường cũng có rất nhiều người đều thích đi Ám Sắc, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

Cơ Chi vứt vỏ chuối qua một bên: “Một nữ sinh thích phong cách Kawai, đi Ám Sắc làm sao có thể không ngạc nhiên?”

Trần Nhạc Thiên sửng sốt: “Đúng a.”

Cơ Chi nhìn Khấu Thu: “Lát nữa thi xong đi xem thử không.”

Khấu Thu: “Tôi cũng nghĩ thế.”

Cơ Chi: “Đúng rồi, hồi nãy thi thế nào?”

Khấu Thu thản nhiên nói: “Y như bị quỷ nhập.”

Bài thi tự luận cái gì, đúng là mất hết nhân tính.

Cơ Chi: …

Sau 1 tiếng làm bài thi, thầy giám thị rời đi, Cơ Chi bật dậy: “Thế nào, có đi không?”

Khấu Thu nhíu mày: “Hôm qua bị bắt vào cục cảnh sát, nếu hôm nay lại gây loạn… tôi chắc chắn sẽ như lá vàng te tua tơi tả tan tác bị đuổi ra khỏi nhà.”

Cơ Chi: “Nên?”

“Tôi đi.” Khấu Thu như đinh đóng cột thốt.

Trần Nhạc Thiên: “Tớ cũng đi. Nhưng lần trước ông chủ tiệm đã thấy mặt chúng ta, giờ trực tiếp đến không được hay lắm a.”

Cơ Chi: “Đã lâu vậy rồi, có lẽ hắn ta sẽ không nhận ra đâu.”

Trần Nhạc Thiên: “Hình chúng ta chụp chính là nghệ thuật nude, hắn làm sao có thể không nhận ra!”

Cơ Chi: “Nếu không thì mặc đồ nữ đi?”

Vừa dứt lời, hai ánh mắt dao găm dừng trên người hắn.

Cơ Chi thức thời câm miệng.



Chỉ đến trường thi thôi nên ba người đều mang túi xách gọn nhẹ đến trường.

Bóng râm mông lung bao phủ cả ba.

Khấu Thu đứng nhìn bức tường: “Vì cái gì chúng ta phải trèo tường?”

Trần Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Vì phòng ngừa có người theo dõi chúng ta.”

Khấu Thu: “Xạo.”

Trần Nhạc Thiên: “Cậu nghĩ đi. Nếu chúng ta đường đường chính chính đi từ cổng trường ra, ai cũng có thể tùy tiện theo đuôi chúng ta, đến lúc đó hành tung không phải bại lộ hay sao?”

Rốt cuộc cũng chỉ là những thiếu niên mười mấy tuổi; đối với những thứ không biết, những thứ nguy hiểm đến tính mạng luôn có bản năng muốn truy tìm. Nói tóm lại, nhiệt huyết tuổi trẻ có ai không hướng tới giang hồ náo nhiệt đây.

Khấu Thu dẫm lên tay Cơ Chi trèo lên. Cơ Chi lại mượn vai Trần Nhạc Thiên đi lên.

Chờ đến hai người bọn họ cùng nhau đứng trên tường cao nhìn mình chằm chằm. Trần Nhạc Thiên: (⊙o⊙)

Vấn đề là hắn làm sao lên đây?

“Không phải gan lớn lắm sao, sao không trực tiếp nhảy qua đi?” Phía sau truyền đến một giọng nói.

Trần Nhạc Thiên suýt nữa té sấp xuống, quay người lại liền thấy người đến là Hạ Dự. Thì ra ngay cả trèo tường cũng sẽ bị theo dõi.

“Tối qua tôi đã nhắc nhở cậu, không nên vướng vào nguy hiểm, không phải sao? “

Trần Nhạc Thiên: “Chúng em chỉ đi chụp hình thôi mừ.”

Cơ Chi đỡ trán: Tên ngu xuẩn này, vừa mở miệng liền nói hết mọi chuyện.

Trần Nhạc Thiên trộm liếc Hạ Dự một cái: “Có thể ném em qua được không?”

Nghĩ đến hình ảnh được ôm vào ngực, sau đó vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Tai Trần Nhạc Thiên liền nhịn không được phiếm hồng.

Cơ Chi thì thầm bên tai Khấu Thu: “Thằng nhãi này đúng là không muốn sống nữa mà.”

Hạ Dự một tay vác Trần Nhạc Thiên lên vai, lui về phía sau vài bước, mủi chân khẽ chạm lên vách tường, dễ dàng nhảy lên tường.

Cơ Chi: “Khinh công?”

Khấu Thu: “Lấy đà nhảy lên mà thôi. Chỉ cần thân thể đủ mạnh là có thể làm được.”

Trần Nhạc Thiên cảm thấy thân thể kịch liệt run lên, bởi đầu bị chúi xuống dưới nên hơi choáng váng.

Bế công chúa đâu?

Cả bọn nhảy xuống đất.

Hạ Dự: “Dẫn đường.”

Trần Nhạc Thiên nhất thời không kịp phản ứng.

Hạ Dự lạnh lùng nói: “Tôi đi với các cậu.”

Trần Nhạc Thiên một đường lo lắng vì chuyện mình từng chụp ảnh nude bị Hạ Dự biết. Khấu Thu lại cảm thấy rất tốt, ít nhất đối phương có giá trị vũ lực rất cao.

Vẫn là chốn hẻo lánh như trước, Trần Nhạc Thiên nắm lấy tay Hạ Dự: “Là con hẻm này.”

Hạ Dự làm ra một động tác im lặng, quẹo vào con hẻm. 

Mấy người Khấu Thu đi theo hắn, dừng bước trước một cánh cửa đỏ rực bị đóng chặt. Ngoài cửa treo hai ngọn đèn ***g đỏ thắm, mặt trên vẽ hoa tulip. Dù bây giờ còn đang ban ngày, nhưng đèn ***g vẫn được thắp sáng như trước.

“Bên trong có âm thanh, rất ồn ào.” Hạ Dự nói.

Trần Nhạc Thiên bắt chước lắng tai nghe. Ngoại trừ tiếng dế kêu, cái gì cũng không nghe thấy. Không đợi hắn hỏi thứ gì, Hạ Dự đã gõ cửa.

Người mở cửa là một ông lão. Ông ta dùng ánh mắt đục ngầu nhìn cả bọn, vươn tay ra. Hạ Dự lấy ra mấy tờ Mao chủ tịch đỏ thắm đặt vào tay ông lão.

Ông lão đằng hắng một tiếng: “Đi theo ta.”

Bên trong chính là một biệt viện rất bình thường. Ông lão dẫn bọn họ xuống tầm hầm, nhập mật mã. Chỉ cần cả bọn Hạ Dự vào, cửa sẽ tự động đóng lại.

Tiếng nhạc điên cuồng xập xình cùng tiếng hò hét inh ỏi đâm vào màng nhĩ.

Bên trong cánh cửa, là một thế giới khác.

Hạ Dự thấp giọng nói: “Có không ít nơi được bí mật lập ra như thế này. Ngoài cửa treo hai ngọn đèn ***g, ngày đêm không tắt. Chỉ cần có tiền là có thể đi vào hưởng lạc.”

Sắc mặt Trần Nhạc Thiên nhanh chóng thay đổi: “Thầy hay tới đây?”

Hạ Dự: “Trước kia có nhiệm vụ mới tới.”

“Ám sắc.” Khấu Thu đột nhiên lên tiếng.

Trần Nhạc Thiên nhìn theo tầm mắt hắn, bên trên đám đèn nhấp nháy nhiều màu sắc, có một tấm bảng viết hai chữ ‘Ám sắc’. Phía dưới tấm bảng treo đủ mọi kiểu dáng mặt nạ đủ sắc màu.

Khấu Thu đi qua, tiện tay lấy một cái đeo lên mặt: “Vào xem.”

Phòng khiêu vũ, quầy rượu, nam nữ điên cuồng vặn vẹo.

Trần Nhạc Thiên chậc chậc than kỳ: “Trách không được ‘Ám sắc’ lại được hoan nghênh đến vậy, thì ra bên trong có càn khôn.”

Khấu Thu: “Chỉ sợ tiệm chụp ảnh chỉ là ngụy trang.”

Dù nam hay nữ nhưng ở trong này đều đeo mặt nạ. Bình tĩnh xem xét một hồi, nơi đây quả thật đúng là nơi để xả stress, thân phận sẽ không bị phát hiện, vị trí lại bí mật. Nếu không nhờ Hạ Dự, bọn họ còn thật không phát hiện được chỗ này.

Tuy có đeo mặt nạ, nhưng như trước vẫn có thể nhìn ra đám người Khấu Thu có diện mạo không tầm thường. Không bao lâu, liền có không ít người đến gần.

Trong đó còn có một nam nhân dáng người mập mạp muốn 419 với Khấu Thu.

Khóe mắt Khấu Thu hơi nhếch lên, nhìn hắn một cái: “Tránh ra, ngươi xấu lây đến ta.”

Nam nhân vồ hụt, phẫn nộ rời đi.

Tầm mắt Khấu Thu dừng lại trên người một cô gái đang ngồi trên ghế sa lông: “Tôi đi một chút.”

Hạ Dự: “Nơi này không an toàn, chớ đi quá xa.”

Khấu Thu gật đầu.

Có hệ thống, Khấu Thu đối ngũ quan mỗi người đều có độ đánh giá rất cao. Có khi chỉ cần nhìn sơ qua hình dáng là có thể suy đoán ra bộ dạng của người đó. Chớ nói chi nữ nhân này chỉ che khuất đi nửa bên mặt.

Cô ta từng qua lại với Cẩu Chỉ Xảo, nhưng nhỏ hơn một tuổi, cùng một ban với Khấu Manh Trân.

Khấu Thu đi đến bên người cô nàng, đối phương thản nhiên mỉm cười.

“Tên.”

Khấu Thu ngồi cạnh người cô nàng: “Người qua đường A.”

Lâm Diễm liếm liếm môi: “Tôi là quần chúng B.”

Khấu Thu xuyên thấu qua mặt nạ, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt đối phương: “Nếu muốn kích thích hơn, chúng ta trao đổi tên thật đi?”

Lâm Diễm tựa đầu vào vai hắn: “Tên cũng chỉ là một danh hiệu, cũng như hoa hồng đổi hương cũng đổi luôn tên.”

Khấu Thu nghiền ngẫm mỉm cười: “Cô cho mình là Juliet?”

Lâm Diễm đứng lên, đi một vòng quanh người hắn, làn váy khẽ phất lên một đường cong hoàn mỹ làm người mơ màng: “Chẳng lẽ tôi không phải sao?”

Cô nàng vươn tay với Khấu Thu, hai người đi vào giữa sàn nhảy, cùng nhau lắc lư dưới điệu nhạc.

Cách đó không xa, đám người Trần Nhạc Thiên ngồi trên quầy bar. Nhìn một màn này, Cơ Chi lắc đầu: “Diễm phúc không cạn.”

Một khúc kết thúc, Lâm Diễm lấy tay từ trên vai Khấu Thu dời xuống, trở lại chỗ cũ.

Khấu Thu lại đi đến quầy bar: “Đi thôi.”

Cơ Chi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Khấu Thu mắt nhìn phương hướng Lâm Diễm ngồi: “Đi trước rồi nói.”



Trần Nhạc Thiên đứng ở đầu ngõ, hút mấy hơi thật sâu: “Khói thuốc bên trong sắp huân chết người rồi.”

Chờ đến khi thấy thoải mái hơn một chút, hắn nhìn Khấu Thu: “Hồi nãy cô nàng thì thầm bên tai cậu đúng không. Nói gì thế?”

Khấu Thu: “Cô ta nhận ra thân phận của tôi, còn đề nghị làm đám hỏi với tôi.”

“Đám hỏi?!” Trần Nhạc Thiên cùng Cơ Chi không hẹn mà cùng lặp lại một lần.

Thân phận của Khấu Thu vẫn luôn không được Khấu gia chính thức thừa nhận với bên ngoài. Hai ngày nay đồn đãi Khấu Trấn trở về, có không ít người ngồi chờ xem trò hay. Thậm chí ngay cả bọn người Khấu Manh Trân cũng không loi nhoi trước mặt Khấu Thu nữa. Lúc này thế mà lại có người lại đi đề nghị làm đám hỏi.

Trần Nhạc Thiên: “Từ góc độ chủ nghĩa duy vật mà nói, tớ không nhìn thấy giá trị gì từ đám hỏi này?”

Cơ Chi: “Mười tám năm đều không có đem sản nghiệp nhà mình chơi đến tán gia bại sản, tôi tán thành.”

Trần Nhạc Thiên ghét bỏ cách xa Cơ Chi hai bước: “Xem đi, xem đi… Người thành phố lại bắt đầu trào phúng.”

Không có ai biết được nguyên nhân, mà ngay cả Khấu Thu cũng không rõ lắm. Vì thế trước khi về Lận gia, Khấu Thu lại đi gặp Khấu Quý Dược trước.

Khấu Quý Dược tựa vào ghế sa lông, sắc mặt nhìn qua có chút mỏi mệt, mái tóc sáng bóng thường ngày đều có chút ảm đạm.

Khấu Thu đi đến bên cạnh hắn: “Tối qua không ngủ sao?”

Khấu Quý Dược gật đầu: “Có một số việc phải làm, sao giờ ngươi lại đến đây?”

Khấu Thu đi thẳng vào vấn đề: “Có người muốn đám hỏi với tôi, cha thấy thế nào?”

Khấu Quý Dược nhíu mày: “Ai lại không có mắt vậy?”

Khấu Thu: …

Khấu Quý Dược: “Hiện tại ngươi không hề có một chút giá trị nào để đám hỏi.”

Khấu Thu: “Cho nên tôi mới tới hỏi cha.”

Khấu Quý Dược dường như nghĩ tới điều gì, nhưng không có nói thẳng, ngược lại nhìn thoáng qua căn phòng trống vắng trước mặt. Mắt nhìn tay, khe khẽ thở dài.

Lạnh lùng, cường thế, không sợ hãi. Hai thế làm người, Khấu Thu dường như đã thấy qua tất cả những đặc điểm bất đồng trên người đàn ông này.

Nhưng mỏi mệt… đây là lần đầu tiên.

Khấu Quý Dược thản nhiên nói: “Sau này khi ngươi kết hôn, ta sẽ tặng ngươi căn phòng này.”

Khấu Thu nghe vậy ngẩn ra: “Của hồi môn?”