Lặng ngắt như tờ.
Ngoại trừ Thủy Sam đang cười diễm lệ dị thường, vài khách hàng khác cũng thức thời rời đi.
Khấu Thu: “Thầy…”
Thủy Sam: “Cho em một cơ hội giải thích.”
Khấu Thu: “Cười giống như hoa ăn thịt người vậy.”
Thủy Sam nâng bước hướng hắn đi tới.
Khấu Thu nhanh chóng thể hiện biểu tình được gọi là uy nghiêm nhất: “ Từ ‘bạn gái’ phải xem thầy hiểu như thế nào mới được.”
Ông chủ đang núp dưới gầm bàn thầm nghĩ, lúc này còn rảnh hơi đi bịa chuyện, nhanh chóng tìm cơ hội thoát thân mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Khấu Thu: “Hợp cùng một chỗ thì chỉ có thể đại biểu một ý là bạn gái. Nhưng nếu tách ra thì lại chính là từ ngữ lãng mạn nhất trên thế giới.”
Thủy Sam cười như không cười nhìn hắn, trong mắt ẩn hiện hàm nghĩa không cần nói cũng biết: ta sẽ yên lặng nhìn ngươi giãy dụa trước khi chết.
Khấu Thu đầu tiên là xị mặt, sinh ra một cỗ khí thế vương giả: “‘Nữ’ trong ‘Nữ Oa’ – một vị thần sáng tạo vạn vật tự nhiên, thần thông quảng đại, địa vị cao đoan phàm nhân không thể với tới.”
Gái = nữ
Thủy Sam nhướng mày, nghe hắn tiếp tục trình bày và phân tích ngụy biện: “A? Thế còn ‘bạn’ thì sao?”
Khấu Thu nháy mắt biến sắc, thâm tình chân thành nói: “Làm bạn, là lời thông báo trường tồn nhất.”
Ông chủ che mặt, vốn tưởng nghĩ tên nhóc này là tên già mồm át lẽ phải. Hiện tại mới phát hiện thì ra là một tên không biết xấu hổ.
Thủy Sam dừng lại, mắt nhìn Khấu Thu mang theo chút nghi hoặc khó hiểu: “Em thấy sao nếu có một người dưới tình cảnh này mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói ra những lời này.”
Khấu Thu thản nhiên nói: “Hắn muốn sống.”
Sau đó biểu tình chuyển thành chân thành tha thiết: “Nhưng những lời vừa rồi hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, tin tôi đi.”
Thủy Sam nở một nụ cười khó lường: “Cho tôi xem quyết tâm của em, tôi sẽ quyết định em chết như thế nào?”
Khấu Thu: một lần nữa tìm bạn gái.
Đương nhiên, hắn sẽ không ngốc đến nổi nói ra.
Nhớ tới |Ma đồ| Cơ Chi từng nói đến. Cảnh nam/nữ chính sinh ly tử biệt, cảm động đến thương tâm muốn chết. Khấu Thu không chút hàm hồ nói: “Tôi sẽ vì thầy rơi một giọt lệ.”
Thủy Sam ngẩn ra, ánh mắt nhu hòa, tươi cười cũng thêm vài phần chân tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm Khấu Thu vô cùng ôn nhu: “Được… tôi nhớ kỹ lời em nói.”
Khấu Thu: … Một giọt nước mắt cái gì, quả nhiên đủ cảm động!
Thủy Sam tháo cà vạt, cởi áo khoác tây trang, nói với nhân viên bán hàng: “Lấy bộ màu xám cho tôi.”
Ông chủ cửa hàng thấy áp thấp nhiệt đới thành công dời đi, thế giới khôi phục trời trong nắng ấm, đứng lên phủi bụi trên người. Một lần nữa sắm vai nam tử phong độ tao nhã, lấy quần áo cho Thủy Sam.
Màu xám cùng gương mặt xinh đẹp làm người cảm thấy một loại mỹ cảm thanh xuân dào dạt.
Thủy Sam khẽ đùa nghịch một lọn tóc: “Muốn tôi cùng em đi đâu?”
Khấu Thu: “Khách sạn Green Tree.”
Hai người đứng trước cửa ra, không có dấu hiệu xuất phát.
Thủy Sam: “Xe đâu?”
Khấu Thu: “Không có.”
Thủy Sam: “Em chuẩn bị bảo tôi đi taxi với em sao?”
Khấu Thu: “Bus.”
Thủy Sam gọi điện thoại, chuẩn bị mướn xe, đặc biệt gọi một chiếc Cadillac 17 chỗ, siêu dài.
Khấu Thu lạnh lẽo thốt: “Xe đạp cũng không tệ, vừa bảo vệ môi trường, lại vừa có thể rèn luyện thân thể.”
Thủy Sam nâng cao cằm, một bộ hắn là người có thân phận.
Trong đầu lại nhịn không được tưởng tượng cảnh mình ngồi đằng sau yên xe, Khấu Thu mặc một thân tây trang cao cấp, cưỡi xe chở hắn lướt trong gió mát.
Cảnh tượng kia, ngẫm lại cảm thấy… sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Ngay khi Khấu Thu ngồi trên chiếc xe sang chảnh, chói mù mắt người xuất hiện trước cửa khách sạn, không thể tránh khỏi hấp dẫn đông đảo tầm mắt.
Bảo vệ đến phụ trách dừng xe, hai người sóng vai nhau đi vào. Hôm nay khách đến tham dự đều có thiệp mời, lễ tân đứng đó nhìn thoáng qua Thủy Sam: “Vị này chính là?”
Khấu Thu: “Bạn gái.”
Thủy Sam nhếch mày, nhẫn nhịn xúc động muốn dùng tóc dài tát tai đối phương.
Lễ tân lắc đầu: “Không có khả năng.”
Thủy Sam cười lạnh. Đứa nhỏ này cũng quá ngây thơ rồi, lễ tân cũng không phải là người không có mắt, làm sao có thể không phân biệt được giới tính.
Chỉ thấy lễ tân nghĩa chính ngôn từ nói: “Không có một nam nhân nào lại mang theo bạn gái cao hơn mình đi dự tiệc.”
Vừa dứt lời, đã bị đá té xuống đất.
Nội tâm Khấu Thu: đá hay lắm!
Chiều cao cái gì, chính là kiêng kị của nam nhân.
Trên mặt lại làm ra bộ dạng xin lỗi, dìu người đứng lên: “Xin lỗi, hắn rất nóng tính, chân lại dài, thích nhất đá người. Còn có, hắn ghét nhất người khác nói chúng ta không hợp đôi.”
Dạ tiệc hôm nay có quy mô nhỏ hơn bữa tiệc đón gió tẩy trần Lận An Hòa lần trước. Nhưng người đến tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng, đa số đều mang theo con cái mình, muốn nhân cơ hội này giúp bọn nhỏ mở rộng nhân mạch. Khấu Thu nhìn thấy có không ít người quen, có rất nhiều bạn học cùng lớp. Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên cũng ở trong số đó.
Làm hắn kinh ngạc nhất chính là, Hạ Dự cùng thổ hào Mai cũng ở đây.
Khấu Quý Dược cùng Lận Ngang đương nhiên nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay. Hai người đứng chung một chỗ, như thiên nhân hạ phàm, chỉ cần dung mạo cùng khí độ đã đủ làm người người kinh sợ.
Ánh mắt Thủy Sam nhíu lại, nhìn chằm chằm vào phía trước, lạnh giọng thốt: “Nận An Hòa.”
Khấu Thu không sửa phát âm của hắn, mặc hắn không phân được rõ ‘n’ và ‘l’, vui vẻ chơi đùa.
Lận An Hòa hiển nhiên cũng thấy bọn họ, lập tức đi đến. Xác thực mà nói, đúng hơn là hướng về phía Khấu Thu đi tới.
“Tôi cùng chú út còn tưởng rằng cậu không hứng thú với buổi tiệc hôm nay.”
Khấu Thu: “Hứng thú có thể bồi dưỡng.”
Lận An Hòa quét mắt nhìn Thủy Sam, không khí giữa hai người rõ ràng không hợp: “Sao cậu lại cùng một chỗ với hắn?”
Ánh mắt Thủy Sam mang theo cảnh cáo, dám nói ra hai chữ ‘bạn gái’, ngươi nhất định sẽ chết.
Khấu Thu: “Tình cờ gặp.”
Hắn vừa dứt lời, bốn phía lâm vào một mảnh tối đen, không đến ba giây, ánh sáng lại trở về, chung quanh lấp lánh ánh sao. Loại hình rầm rộ như thế này cũng chỉ có ở một số ít nhà bảo tàng thiên văn mới có thể thấy, giống như bản thân đang đứng giữa vũ trụ bao la.
Tạo ra cảnh đẹp như vậy, tiền giấy ước chừng có thể nhét được nửa căn phòng tiệc.
Trần Nhạc Thiên nhân lúc mọi người bị rung động, chạy thoát khỏi quản chế của ba mẹ, nhẹ nhàng đến bên người Khấu Thu.
Hắn nhìn cảnh trời sao mê người, cảm thán: “Thế giới của kẻ có tiền, thiệt là không thể hiểu nổi.”
Khấu Thu: “Tôi hiểu, nhưng tôi không thể dung nhập.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Khấu Quý Dược đã đứng ở trên đài.
“Đầu tiên, cảm tạ các vị trong lúc bận bịu trăm công nghìn việc, rút chút thời gian đến tham gia dạ tiệc lần này.” Mị lực của nam nhân trưởng thành, giọng nói trầm thấp, không thể nghi ngờ, hắn chính là tiêu điểm cả toàn trường: “Như mọi người đã tận mắt nhìn thấy, thế giới bên ngoài địa cầu rất xa xôi với chúng ta. Nhưng chúng ta có lý do để tin rằng, với điều kiện khoa học hiện tại cùng tài chính hùng hậu, điều chúng ta hằng tìm kiếm…”
Ngắt đầu bỏ đuôi, đoạn nói chuyện chỉ biểu đạt một ý tứ, Khấu gia cùng Lận gia muốn hợp tác với nhau triển khai một dự án.
Khấu Thu có chút nghi hoặc. Chỉ là một hội triển lãm mà thôi, vì sao lại cần phải tuyên bố long trọng đến vậy?
Lận An Hòa đứng bên cạnh hắn, dường như đọc hiểu nội tâm hắn, dùng khẩu hình nói hai chữ: “Tài chính.”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Khấu Thu ngắm nhìn bốn phía. Người tới đều là người có uy tín, danh dự có không ít người trong mắt đã tỏa ra hứng thú dày đặc. Cáo già mấy chục năm lăn lộn trên thương trường, bọn họ đương nhiên có thể nhìn thấu cơ hội làm ăn bên trong.
Làm sao để cá mắc câu, hiển nhiên phải tung mồi câu.
Triển lãm có thể chỉ là ngụy trang, chỉ sợ ngược lại ý đồ chân chính của triển lãm chính là lấy ra một phần thành quả nghiên cứu, hấp dẫn đám người kia đầu tư.
Khấu Quý Dược vừa kết thúc, đại sảnh lại bừng sáng lên. Quang cảnh trời sao vừa mới như ẩn như hiện, hiện tại khắp chốn đều là đèn thủy tinh xa hoa nhìn vào lại có vẻ vô vị.
Trần Nhạc Thiên thấy rõ khuôn mặt Khấu Thu, miệng há to: “Giờ khắc này, tớ vô cùng muốn mượn câu nói của Cơ Chi — “
Hắn thanh thanh cổ họng: “Yêu nghiệt, mau mau hiện nguyên hình!”
Khấu Thu giống dĩ vãng bình tĩnh nhìn hắn, nhưng Trần Nhạc Thiên lại tự dưng cảm thấy trên người bao phủ một cỗ lãnh ý.
Trần Nhạc Thiên lui lui thân mình… là vương bát khí trong truyền thuyết đây sao!
Khí thế trên người Lận An Hòa quá mạnh mẽ, cộng thêm Khấu Thu hiện tại tự dưng lại có khí thế. Trần Nhạc Thiên chưa nói được mấy câu lại rón rén trở về.
Khấu Thu cũng nhận thấy khí thế trên người mình quá mạnh mẽ. Loại khí thế vương giả quân lâm thiên hạ này đối với lứa tuổi hiện tại của hắn hơi quá mức.
|Khấu Thu: chỉ cần mạnh hơn những người chung quanh là được, không cần phải quá mức.|
|Hệ thống: đã nhận được! Đang lấy mẫu tư liệu phù hợp điều kiện: hắn, đẹp trai lắm tiền, phóng túng không kềm chế được. Gương mặt, dáng người hoàn mỹ như được Michelangelo điêu khắc. Nam nhân nhìn như hô phong hoán vũ, lại lộ ra tịch liêu như ẩn như hiện.|
Sau khi thay đổi hình thức, ‘bạn gái’ Thủy Sam nháy mắt bị quăng không một chút do dự.
Khấu Thu hai tay cắm túi áo, đôi môi mỏng khẽ mở: “Thầy cứ ở đây chơi đi, tôi đi gặp một người. Sau khi dạ tiệc kết thúc, tôi sẽ đưa thầy về.”
Thuận tiện đến gần Thủy Sam, khẽ thì thào bên tai: “Nhớ, đừng để cho bất cứ nam nhân nào đến gần. Tôi sẽ rất giận dữ.”
Nói xong, xoay người rời đi, bóng dáng đặc biệt phóng đãng không kềm chế được.
Thủy Sam: …
Dù là nói nhỏ, nhưng đứng gần đó, Lận An Hòa đương nhiên nghe không xót chữ nào.
Hắn nhìn chằm chằm Thủy Sam, trầm giọng nói: “Tôi rất đồng tình.”
Thủy Sam cười lạnh: “Không rõ ngươi đang nói gì.”
Lận An Hòa: “Anh hẳn rất muốn đánh cậu ta, nhưng tôi sẽ không để anh chạm vào một sợi tóc của cậu ấy.”
Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung: “Anh đánh không lại tôi.”
Thủy Sam: …
Khấu Thu một đường đuổi theo một bóng dáng nữ nhân tóc ngắn. Cô ta mặc đồ phục vụ của khách sạn, vừa mới đẩy xe đồ uống đi không xa. Dù đứng không gần, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, Khấu Thu vẫn nhận ra —
Bạch Mộng Thu… mẹ của hắn.
_________________