Cầm cuốn sách trong tay, ánh mắt chuyên chú, ánh mắt… dường như không có di động.
Lận An Hòa gõ cửa tiến vào: “Không cần miễn cưỡng bản thân đọc sách.”
Khấu Thu xị mặt: “Đọc sách đều là việc mỗi thanh niên có chí cần làm. Mỗi một chương đều sẽ có một tri thức mới, tôi muốn không ngừng hấp thu.”
Lận An Hòa: “Cậu đang xem mục lục.”
Khấu Thu: “… Tôi đang làm quen.”
Play
Unmute
Loaded: 0%Progress: 0%
Remaining Time -0:00
Fullscreen
Năm phút sau, hắn nhận mệnh quăng cuốn sách đi: “Nếu có rất nhiều chuyện phiền lòng đeo bám, anh sẽ làm thế nào?”
Lận An Hòa đưa cho hắn một tờ giấy.
Khấu Thu nhìn chằm chằm tờ giấy trắng không nháy mắt.
Lận An Hòa: “Liệt kê ra, tiêu diệt từng cái.”
Khấu Thu cảm thấy có đạo lý, liền nhanh chóng viết:
Ngày mai có một biến thái sẽ xuất hiện xung quanh ta.
Ba ngày sau là thi học kỳ.
Năm ngày sau, Khấu Trấn đến.
Tám ngày sau, tham gia hôn lễ, làm flower boy.
Trần Chu gần đây không có tới làm phiền, chắc đang mưu tính âm mưu gì đó.
…
Khấu Thu chìa tay với Lận An Hòa.
Lận An Hòa nhướng mày.
Khấu Thu: “Phiền anh đưa tôi thêm một tờ nữa.” Lận An Hòa cầm tờ giấy Khấu Thu đã viết, mặt trước mặt sau đều tràn ngập chữ.
Lận An Hòa: “Thiếu một cái.”
Khấu Thu nhìn qua, xác định không có quên cái nào.
Lận An Hòa: “Hai ngày nữa chú út về, nghe nói mua rất nhiều quà về cho cậu.”
‘Quà’ chính là chữ mấu chốt.
Khấu Thu: “Chú ấy mua cái gì?”
Lận An Hòa nhìn hắn một hồi: “Chờ đến lúc mở ra thì tốt hơn.”
Khấu Thu bình tĩnh nói: “Tôi cần chuẩn bị tâm lý.”
Lận An Hòa: “Chuẩn bị không nổi.”
Khấu Thu: …
Lận An Hòa: “Tối muốn ăn gì?”
Tuy hỏi thế nhưng Khấu Thu biết chỉ có hai sự lựa chọn. Gần đây chỉ có bán mì tương đen cùng mì thịt bò.
Vì thế hai người mỗi ngày đều thay phiên sủng hạnh hai loại mì này.
Lận An Hòa yên lặng lấy ra một cái cà mèn.
Bên trong có ba tầng, Khấu Thu không rõ tác dụng của nó.
Lận An Hòa gợi ý: “Căn tin.”
Đây là bảo hắn trước khi tan học mua thức ăn về.
Khấu Thu nhìn Lận An Hòa, khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng vành tai lại hơi phiếm hồng.
Lận An Hòa mặt không đổi sắc nói: “Cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, cứ mãi ăn mì cũng không tốt. Ăn mì, ăn thịt bò dễ nóng trong người.”
Mì chỉ có mỗi hai miếng thịt bò bé tí cũng làm hắn nóng trong người, nội tâm Khấu Thu ha hả một tiếng, thiện giải nhân ý gật đầu: “Biết rồi.”
Lận An Hòa vừa lòng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ hai ngày nữa là Lận Ngang về. Ngày sau sẽ không cần lo về vấn đề nấu cơm nhàm chán này nữa.
Vì thế sau khi Lận Ngang rời nhà một tuần, Lận An Hòa thành công nhận thức được giá trị của hắn.
Khấu Thu quăng cuốn sách đi, bắt đầu cầm bút đi làm tập làm văn. Lận An Hòa ngồi một bên nhìn thiếu niên ngồi đoan chính, viết thông thuận, hầu như không hề dừng bút.
Đối với Khấu Thu mà nói, làm văn nhất là văn nghị luận chính là thể loại dễ dàng nhất. Giả vờ bình tĩnh, nét bút như được thần trợ giúp, câu nào cũng thể hiện đạo lý.
Lận An Hòa thấy hắn viết một trang dài, liền mạch lưu loát liền duỗi thắt lưng.
“Tôi xem được chứ?”
Khấu Thu hào sảng đưa cho hắn.
Chữ rất xinh đẹp. Đây là điều Lận An Hòa đánh giá đầu tiên, đề bài là ‘Hãy nghị luận bạn bè quan trọng hơn vật chất’.
Khấu Thu: “Mở bài và kết bài, đó là hai thứ tôi am hiểu nhất.”
Nhưng ánh mắt Lận An Hòa lại dán chặt vào đoạn thứ hai từ đoạn kết bài đếm lên.
“Cuộc đời chúng ta từ lúc bắt đầu đã có rất nhiều sở cầu. Như thời thơ ấu, chúng ta mơ ước một món đồ chơi, lúc đi học lại khát vọng có được một món đồ cao cấp hơn, khi tốt nghiệp thì lại ảo tưởng thành lập cái đế quốc đồ chơi. Tuổi già mới phát hiện mình đã bỏ qua quá nhiều thứ, lại ném đi món đồ chơi mình sở cầu nay đã cũ vào thùng rác. Một ngày nào đó, tôi muốn nói với con tôi rằng, thật ra thứ con cần có lẽ cũng chỉ là một người bạn chơi cùng mà thôi.”
Lận An Hòa xem đến đây, chỉ vào câu cuối cùng, nhất châm kiến huyết: “Nó có thể thành lập với điều kiện cậu phải có vợ trước.”
Khấu Thu: …
Lận An Hòa đột nhiên hỏi: “Cậu thích người vợ như thế nào?”
Khấu Thu: “Tiên tư ngọc mạo, tuyệt đại giai nhân.”
Trong lòng Lận An Hòa tự dưng có chút không thoải mái, nghiêm túc nói: “Tính cách so diện mạo quan trọng hơn.”
Khấu Thu thật ra cũng chỉ là thuận miệng nói thôi. Hiện nay với hắn mà nói chỉ mong có một cuộc sống bình an là được.
Lận An Hòa cầm bút gạch lên dòng thứ nhất trên tờ danh sách của Khấu Thu.
“Nếu tôi đã nhận lời cha cậu, ngày mai sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”
Khấu Thu nghe vậy ngẩng đầu: “Mai thứ sáu.”
Ngụ ý, hắn còn đến trường.
Lận An Hòa: “Tôi biết, tôi đi với cậu.”
Khấu Thu ho khan một tiếng: “Trường tôi ngoại trừ giáo viên, học sinh cùng phụ huynh thì những người khác không thể tùy tiện tiến vào.”
Lận An Hòa: “Tôi đi bồi đọc.”
Từ này hiểu là đi theo quan sát, xem xét thái độ học tập đối phương. Hay chỉ người cha, người mẹ đến trường tham quan, quan sát con trẻ nhà mình học tập như thế nào, ra sao. Ci không tìm ra từ đồng nghĩa nên giữ nguyên.
Khấu Thu ngẩn ra, còn chưa kịp cự tuyệt thì đối phương đã rời khỏi phòng.
Ngày nay, chuyện kinh khủng trong lịch sử chính là đi bồi đọc.
Ngay khi Lận An Hòa dọn dẹp lấy một chiếc ghế ngồi quy củ cuối góc lớp, bạn học ban A đều khủng hoảng.
Cơ Chi lặng lẽ nhích tới gần Khấu Thu: “Sao người kia lại xuất hiện ở đây?”
Từ ‘bồi đọc’ này nói ra rất dọa người, giống như mình là đứa con nít chưa cai sữa. Vì thế Khấu Thu nghiêm trang chững chạc nói: “Thư đồng của tôi.”
Trong đầu Cơ Chi cố gắng tìm tòi hàm nghĩa liên quan đến từ thư đồng mà giáo viên từng nói: Là người hầu, hầu hạ chủ nhân đọc sách.
Người… người hầu?!
Hắn quay đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt Lận An Hòa. Lợi hại như ưng, lại giống như bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ mang theo sát ý ngút trời.
Cơ Chi nhanh chóng quay đầu, sờ sờ trái tim. Nào phải người hầu, là thập điện Diêm La cũng thua kém sát khí trên người anh ta.
Thủy Sam đi vào phòng học liếc mắt liền thấy Lận An Hòa. Không phải vì khí thế làm người sợ hãi trên người hắn, mà người này ngồi quá gần Khấu Thu.
Nữ sinh trong lớp vẫn duy trì trạng thái, mỗi lần nhìn thấy Thủy Sam, liền mặt đỏ tai hồng. Thậm chí cũng có vài nam sinh không chống đỡ được sức quyến rũ của hắn.
Đặc biệt hôm nay Thủy Sam lại buộc một khăn lụa hoa lên cổ. Khăn lụa kết thành một nút thắt, trước sau rũ xuống phiêu dật không ngừng trêu chọc nhân tâm.
Không nói khoa trương, đây quả thật giống như hắn đang phun hormone.
Thủy Sam nhìn Lận An Hòa, mỉm cười mở miệng, ý cười lại không dừng nơi đáy mắt: “Vị này chính là?”
Lận An Hòa: “Bồi đọc của Khấu Thu.”
Trong lớp có không ít phụ huynh từng đến tham gia loại hình này. Lận An Hòa tuy rằng hành xử điệu thấp, nhưng gia thế hiển hách, diện mạo chất lượng cao, truyền thông thường xuyên dùng hình ảnh hắn đăng lên mặt báo, nhận ra hắn không phải chuyện gì khó.
Vốn trước đó đã thấy đủ khủng bố, cái từ ‘bồi đọc’ vừa vang lên, mấy chục ánh mắt găm lên người Khấu Thu.
— Mặt mũi thật lớn a, lại có thể khiến Lận An Hòa hạ mình đi bồi đọc. Nhưng chúng ta thật sự một chút cũng không hâm mộ, mặt mũi kiểu này quả thực vô phúc tiêu thụ.
Khấu Thu đương nhiên cảm nhận được hàm ý trong mắt mọi người ‘Cậu tuy có được ân sủng, nhưng chúng ta rất đồng tình với cậu’. Hiện tại hắn cũng vô cùng đau lòng với chính mình.
Ít nhất hôm nay, điện thoại, tạp chí, chuyền giấy hay bất cứ hoạt động nào đối với hắn đều tuyệt đối vô duyên.
Thủy Sam không nói gì, bắt đầu giảng bài.
Tiết học được một nửa, hắn cho học sinh 5 phút tự lập nhóm thảo luận đề tài.
Cơ Chi thừa dịp lúc Trần Nhạc Thiên phát biểu, nhỏ giọng nói với Khấu Thu: “Tầm mắt anh ta nhìn tớ giống như tia laze xuyên thấu quần áo, bắn phá trái tim nhỏ bé của tớ.”
Trần Nhạc Thiên chen vào: “Đồng cảm, tớ hận hiện tại không thể mua nội y mặc thêm.”
Trần Văn Tĩnh: “Tuy rất bảnh, nhưng tớ không có dũng khí đối diện với anh ta.”
Ba người đều cùng nhìn về phía Khấu Thu, không cần nói cũng tự hiểu được hàm nghĩa ‘tình cảnh này mà cậu còn có thể bình thản đọc sách, chép bài?’
Khấu Thu: “Hiện tại tôi ở nhà anh ta. Anh ta ngủ nền đất, tôi ngủ trên giường.”
Lận Ngang là một người mắc bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối, đặc biệt là chấp niệm đối với giường. Ra giường cứ hai ngày thay một lần, lúc không ở nhà bất luận kẻ nào cũng không tới gần giường của hắn được.
Vì có thêm một người vào ở, nên khi ở cùng hắn, hắn cùng Lận An Hòa một người trên giường, một người dưới nền.
Cơ Chi dùng một cậu nói toạc tâm tư hai người: “Tim cậu nhất định hoạt động rất tốt.”
Nếu đổi lại là hắn, vừa mới mở mắt tỉnh dậy liền thấy Lận An Hòa, hắn tuyệt đối tình nguyện mình ngủ đến chết.
Trong đó làm Khấu Thu cảm thấy may mắn chính là chưa đến 6 giờ sáng Lận An Hòa đã rời giường. Đến nay, anh ta còn không buông tha chấp niệm đối với món cơm chiên.
Tan học, Thủy Sam gọi Khấu Thu đến văn phòng. Ai ngờ Lận An Hòa lại đi theo.
Thủy Sam mở cửa phòng làm việc, nhưng không có lập tức đẩy ra, nhướng mày nhìn Lận An Hòa: “Việc tư.”
Rõ ràng không cho Lận An Hòa vào.
Lận An Hòa: “Bồi đọc có nghĩa vụ phải theo sát tiến độ học tập của con trẻ.”
Thủy Sam đẩy cửa, chờ Khấu Thu vào liền đá cửa, chuẩn bị khóa Lận An Hòa ở ngoài.
Tốc độ Lận An Hòa càng nhanh hơn, giành trước một bước, tiến vào.
Hắn mặt không đổi sắc nói: “Tuy tôi không muốn so đo với phụ nữ, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó.”
Phụ nữ?!
Con ngươi Thủy Sam nháy mắt co rút lại, màu xanh biếc dần tối tăm, dường như đang nổi lên một cơn gió lốc. Tuy hắn vẫn đang cười, nhưng Khấu Thu lại cảm nhận thấy người này sắp tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Hắn yên lặng lui về phía sau vài bước, rời xa trung tâm gió lốc.
Thủy Sam xoay người, gương mặt giống như bao phủ màn sương mù đen tối: “Anh cảm thấy tôi là nữ?”
Âm thanh nhu tình như nước, móng tay lại xẹt lên mặt bàn, phát ra tiếng ‘két’ chói tai.
Lận An Hòa nhíu mày, hay mình nhìn nhầm?
Thủy Sam kéo chiếc khăn lụa xuống.
Lận An Hòa nhìn thấy hầu kết, lắc đầu: “Anh không nên che giấu đi cơ quan phán đoán nam tính duy nhất trên người.”
Nghe thấy hai chữ ‘duy nhất’, Thủy Sam mỉm cười gật đầu, sau đó đi đến ngăn tủ.
Người khác có lẽ không rõ lắm, nhưng Khấu Thu từng kiến thức qua, bên trong có không dưới mười loại vũ khí.
Hắn thiện ý nhắc nhở Lận An Hòa: “Trước khi phát sinh đổ máu, chúng ta vẫn nên rời đi thì hơn.”
Lận An Hòa đến phía trước người Khấu Thu, ngón tay thon dài cởi bỏ từng cúc áo tây trang, động tác đặc biệt gợi cảm. Chỉ thấy bên trong lớp áo sắp xếp tầng tầng lớp lớp dao giải phẫu lớn nhỏ. Hắn lấy ra một con dao nhỏ nhưng lại vô cùng sắc bén.
Mũi dao dưới ánh mặt trời tản ra từng tia sáng lạnh.
“Trễ rồi. Trước khi hắn mở ngăn tủ, tôi sẽ phế tay hắn trước.”