An nhàn đã lâu, Khấu Thu dường như dần dần quên đi chuyện Trần Vân vài ngày trước đó.
Hiện tại, cuộc sống của hắn khá có chất lượng. Ít nhất sau khi Tả Nhất lần thứ ‘n’ không thể sửa được động tác diễu hành của hắn, liền vung tay trực tiếp đuổi hắn ra ngoài ngồi nhìn.
Bị tống vào lãnh cung, Khấu Thu chọn một cái cây gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi, ngồi nhìn mọi người luyện tập.
“Nghỉ.”
“Nghiêm.”
Tả Nhất nghiêm túc hô hiệu lệnh, biểu tình lãnh nghị, cơ bắp trên mặt lại nhịn không được co rút.
Chỉ thấy Khấu Thu ngồi dưới gốc cây đối diện với huấn luyện viên và các bạn học. Một lát thì nghiêng người, làn gió phất phơ cành lá, hoa bay đầy trời, thiếu niên dưới gốc cây ngồi đó trông thật đáng thương. Một hồi thì hai tay ôm đầu gối, biểu tình nghiêm chỉnh như đế vương sát sinh. Mà hiện tại, lại mị nhãn như tơ, tóc bay bay trong gió, vô cùng câu hồn.
Tả Nhất: … Nhanh biến về bộ dạng cũ đi.
Nhắm mắt làm ngơ, hắn dẫn dắt đội ngũ thay đổi nơi luyện tập.
Thật ra nếu hắn chờ thêm mấy phút nữa sẽ không còn tình trạng này. Mặc Vấn lái xe đến học viện Egger, cách mấy trăm mét liền thấy một yêu nghiệt.
Khấu Thu đang hưởng gió mát bổng nhiên cảm giác trước mắt có bóng đen. Hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải biểu tình không đồng tình của Mặc Vấn. Mặc Vấn thấp giọng nói: “Đừng làm yêu.”
Khấu Thu suy nghĩ thâm ý trong lời nói kia.
“Ý trên mặt chữ.” Mặc Vấn nói: “Khóe miệng cười quá 15 độ, khóe mắt nhếch cao 3 độ, vượt qua giá trị bình thường biến thái có thể tiếp thu. Cậu nên biết trêu hoa ghẹo nguyệt ly với khoảng cách máu chảy thành sông đối với cậu mà nói so với trang giấy còn mỏng hơn.”
Khấu Thu: “Nhưng giáo viên chính trị dạy tôi mỗi công dân đều có quyền tự do thân thể. Tức là trong phạm vi luật pháp hiện hành người khác không có quyền can thiệp vào tự do của tôi. Với lại tôi chỉ đang luyện tập cơ mặt mà thôi.”
Hai phút sau, có được quyền tự do thân thể – Khấu Thu bị Mặc Vấn bắt vì tội danh ‘gây rối trật tự’.
Trong WC nam.
Mặc Vấn lắc đầu: “Trừ nơi này ra chẳng lẽ không còn chỗ nào khác yên tĩnh sao?”
Khấu Thu: “Kịch bản mới diễn xong, phòng luyện tập hiện giờ đang bị khóa.”
Dù thế, Mặc Vấn vẫn nghiêm túc thực hiện chức trách của mình, kiểm tra thử trong WC còn có ai khác hay không.
Xác định bốn bề vắng lặng, hắn mới mở miệng hỏi: “Quan hệ giữa cậu và Vạn Yến là gì?”
Khấu Thu không biết vì sao hắn hỏi thế, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Bả là mẹ nuôi của tôi.”
“Hai người quan hệ không tốt.”
Khấu Thu gật đầu: “Sao anh biết?”
“Nếu có quan hệ tốt, bà ta sẽ không đến mức không nói tin chồng mình bị mất tích cho cậu biết.”
Lúc này đến phiên Khấu Thu kinh ngạc: “Mất tích, anh nói Trần Lâm?”
Mặc Vấn: “Trước đó không lâu có báo án, đã mất tích một thời gian. Nhưng vì bản thân ông ta là người kinh doanh, thường xuyên ra ngoài làm việc buôn bán, một tuần sau mới báo án.” Hắn đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi: “Trần Lâm là người như thế nào?”
“Bề ngoài giống với đại đa số đàn ông bình thường. Mở công ty, thích kiếm lợi nhỏ, không có gì đặc biệt.”
Mặc Vấn sắc bén bắt lấy hai chữ ‘bề ngoài’: “Lén lút đâu?”
Khấu Thu: “Ông ta cấu kết với một số học sinh ông ta giúp đỡ.”
Làm cảnh sát đã lâu, Mặc Vấn đối với những gièm pha này dù thấy nhưng không thể trách: “Tôi sẽ phái người đi điều tra số nữ học sinh ông ta từng giúp đỡ.”
Khấu Thu cười lạnh: “Ai nói chỉ có nữ học sinh?”
Mặc Vấn nhíu mày, đột nhiên kịp phản ứng. Cuối cùng liên tưởng đến gương mặt Khấu Thu, trầm giọng nói: “Ông ta sẽ không…”
Khấu Thu: “Tôi biết tự bảo vệ mình.”
Từ khi phát hiện ánh mắt Trần Lâm nhìn hắn không đúng, Khấu Thu cố ý cả ngày biến mình thành tên ăn mày.
Mặc Vấn bật cười: “Lúc ấy cậu còn nhỏ, có thể làm cái gì?”
Khấu Thu nhẹ nhàng bâng quơ: “Nếu ông ta dám, đá nát trứng ổng.”
Mặc Vấn: “… Là tôi coi thường cậu.” Hắn xoa xoa đầu Khấu Thu: “Bảo vệ bản thân cho tốt.”
Khấu Thu không hề gì nói: “Ổng không có bản lĩnh kia. Ngược lại người mà ngày đó anh bắt được trong club thế nào rồi?”
Mặc Vấn: “Là râu ria thôi, hắn chỉ phụ trách theo dõi chụp ảnh cậu hằng ngày, những thứ khác đều không biết gì.”
Khấu Thu thở dài: khi không lại đi cởi đồ.
Hôm nay đã định trước là một ngày không bình thường. Mặc Vấn đi rồi, Khấu Thu lại bị gọi ra ngoài, nhưng lần này đối tượng gặp mặt lại là một nữ sinh. Nữ sinh này mặc quần lụa viền ren xanh nhạt mỏng, xách theo một cái túi vải viết to chữ Kawai.
Khấu Thu từng gặp qua cô nàng hai lần. Cô nàng là bạn gái Trần Nhạc Thiên, hình như tên là A Mai.
Hai người ngồi trong một nhà hàng sa hoa, gần cửa sổ. Dưới ánh nắng, thiếu niên thanh lãnh cùng thiếu nữ đáng yêu dưới con mắt người qua đường dù đang vội vàng nhưng đều cảm thấy đôi là một cặp đôi môn đăng hộ đối.
Nhưng phía bên kia cửa kính, tình hình lại không phải thế —
“Nhạc Thiên chia tay với tôi.” Hai mắt A Mai mở to nhìn chằm chằm Khấu Thu.
Khấu Thu nghĩ nghĩ, nhưng không thể lập nên phương trình giữa mối quan hệ chia tay của Trần Nhạc Thiên với bạn gái cậu ta cùng bạn gái cậu ta đi gặp mặt mình..
Cho đến kia đối phương đột nhiên nói: “Nói đi, anh muốn bao nhiều tiền mới tránh xa anh ấy.”
Khấu Thu: “Tránh xa ai?”
A Mai: “Đương nhiên là Nhạc Thiên.” Hai ngày trước tình yêu giữa hai người còn đang cuồng nhiệt, đang lúc nùng tình mật ý ai ngờ Trần Nhạc Thiên đột nhiên nói chia tay với cô.
Nùng tình mật ý: tình ý ngọt ngào sâu đậm
Cô đã nghĩ qua rất nhiều khả năng có thể xảy ra:
Trần Nhạc Thiên bị bệnh nan y, vì không muốn cô đau khổ nên cố ý nói chia tay. Sau một mình cô đơn đi đến một nơi nào đó chờ đợi cái chết. Vì suy đoán này, cô còn khóc cả một đêm.
Trần Nhạc Thiên tiếp cận mình là vì cá cược với người khác, để xem có thể lừa gạt tình cảm của cô được hay không. Vì suy đoán này, cô cũng khóc cả một đêm.
Trần Nhạc Thiên rơi vào tình cảnh hắc bạch phân tranh. Thân phận thật sự chính là đặc công do một tổ chức quốc tế nào đó phái tới. Trong lúc làm nhiệm bất ngờ rơi vào bể tình với một cô gái xinh đẹp là mình. Hiện tại nhiệm vụ kết thúc, Nhạc Thiên không thể không rời đi. Kết quả, cô lại khóc một đêm.
Ba buổi tối, mỗi đêm đều khóc. Đến ngày thứ tư, đột nhiên có lời đồn đại nói người Trần Nhạc Thiên thích lại chính là một nam nhân.
A Mai đã nghĩ qua vô số câu chuyện, không ngờ chân tướng lại quá mức tàn khốc. Cô thật sự rất thích Trần Nhạc Thiên, suy nghĩ kỹ vài ngày, cuối cùng cho rằng nguồn gốc mọi chuyện chính là do tên đầu sỏ Khấu Thu.
Trước kia cô chưa từng nghe nói Trần Nhạc Thiên thích nam nhân. Biến cố bắt đầu chính là từ khi Khấu Thu chuyển trường.
Nghĩ đến đây, A Mai hào khí vạn trượng đập bàn: “Năm trăm vạn, anh phải tránh xa Nhạc Thiên.”
Không khí nhất thời trầm mặc, thật lâu sau, vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, Khấu Thu bỗng nhiên mở miệng: “Cô cảm thấy Trần Nhạc Thiên chia tay với cô là do tôi?”
A Mai gọn gàng dứt khoát nói: “Đúng thế. Anh dụ dỗ ảnh, anh hấp dẫn anh ấy.”
Khấu Thu không rõ cô nương này từ đâu lại cho ra kết luận này.
A Mai: “Nói số tài khoản cho tôi. Mai tôi sẽ chuyển 500 vạn vào tài khoản của anh. Từ nay về sau anh không được xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.”
Cho nên nói phim truyền hình ba xạo nên ít xem lại đi.
Khấu Thu: “Tôi có đọc sách.”
A Mai không hiểu sao hắn lại chuyển đề tài.
Khấu Thu: “Giá cả cao hơn, giá khởi điểm là 600 vạn.”
A Mai kinh hãi: “Anh nói xạo. Trên TV đều nói 500 vạn là có thể giải quyết. Tôi cũng từng xem qua rất nhiều sách trên phương diện này, đừng tưởng có thể lừa được tôi.”
Khấu Thu thản nhiên nói: “Làm một công dân tuân thủ đúng luật, tôi phải nộp thuế.”
A Mai ngẩn ra, khuôn mặt non nớt nhăn lại: “Thì ra là thế. Ba ba tôi làm tài chính, để tôi về hỏi ba.”
Khấu Thu gật đầu, phất tay tiễn cô nàng: “Nhớ thông báo kết quả cho tôi biết.”
A Mai buồn rầu rời đi.
Khấu Thu đặt nickname cho bạn gái Trần Nhạc Thiên — thổ hào Mai.
Thổ hào: nhà có tiền có quyền
Lúc rời nhà hàng, Khấu Thu đột nhiên cảm giác có một tầm mắt nhìn chăm chăm mình. Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt thiện ý hay tò mò đánh giá, ngược lại như là rắn độc làm người lạnh cả xương sống.
Hắn đi đến cạnh một chiếc xe đứng ven đường, cố ý đi chậm lại, nhìn hình ảnh được phản chiếu qua kiếng chiếu hậu sau ngã tư đường. Người đi đường đều là vội vội vàng vàng, chỉ riêng một người đang phát tờ rơi đang đứng cạnh đèn gia thông.
Khấu Thu đi qua, người phát tờ rơi cười cười đưa cho hắn mấy tờ rơi. Chờ đến đèn xanh, nhanh chóng đi qua đường đến một ngã tư khác tiếp tục công việc.
Cho là mình nghĩ nhiều, Khấu Thu đến gần một cái thùng rác chuẩn bị quăng mấy tờ rơi trên tay.
‘Xoạt’ một tiếng động truyền đến.
Khấu Thu lục lại mấy tờ rơi trên tay mới phát hiện chính giữa có kẹp một tấm ảnh.
Bên trong hình chính là một người đàn ông, hai tay bị trói lại, mặt chôn trong khuỷu tay. Tuy không thấy rõ mặt nhưng hai nốt rồi son trên tai, Khấu Thu liếc mắt một cái là nhìn ra thân phận của người đàn ông này — Trần Lâm.
Chờ hắn quay đầu lại tìm, người phát tờ rơi đã sớm không biết tung tích.
Khấu Thu dùng di động chụp lại tấm ảnh, gửi cho Mặc Vấn.
Vào lớp, một đám người vây quanh một cái bàn, có vẻ như rất náo nhiệt.
Còn có cả Trần Nhạc Thiên cố gắng chen chúc vào bên trong. Khấu Thu về chỗ ngồi, hỏi Cơ Chi: “Bọn họ làm cái gì vậy?”
“Báo danh hạng mục thi đấu đại hội thể dục thể thao.”
“Sao tích cực vậy?”
Cơ Chi: “Mỗi người ít nhất phải đăng kí hai hạng múc, không nhanh chân sẽ dư lại một ít hạng mục đặc biệt.”
Khấu Thu nhíu mày: “Giờ tôi chen vào còn kịp không?”
Cơ Chi nhìn thoáng qua: “Hên xui.”
Khấu Thu nghĩ nghĩ, hỏi: “Mấy hạng mục đặc biệt là gì?”
“Nhảy sào, nâng tạ, thi đi bộ, chạy 5000 mét nam.”
Khấu Thu sau khi nghe xong mắt nhìn bốn phía. Có mấy người đã nhanh chân đăng ký trước giờ đang thong thả chơi di động, có người lại đọc sách ôn tập thi chuẩn bị kiểm tra.
Vì thế hắn quyết đoán đưa ra kết luận, chen chúc vào bên trong đám người.
Nhân tiện liên hệ hệ thống một chút.
|Hệ thống: đã nhận được! Hình thức ‘Hồ ly tinh thiên kiều bá mị’ kích hoạt.|
Cơ Chi trợn to mắt nhìn mấy cái đuôi lông xù đột ngột xuất hiện trong đám người. Một cái cuốn lấy thắt lưng một bạn học đẩy ra bên ngoài, một cái thì nắm chặt lấy đùi một người khác không cho tiến vào phía trước. Đẩy, cuốn, quấn một hồi, tạo thành một con đường… Chín đuôi nhích tới nhích lui, cái nào cũng không nhàn rỗi. Trong nháy mắt, Khấu Thu liền chen vào vị trí đầu.
Thấy toàn bộ hành trình Khấu Thu đi vị phong tao – Cơ Chi: “…”
Thời kỳ này quả nhiên vẫn là giới kỹ thuật tương đối nổi tiếng.
Mười phút sau, suýt nữa chen đến đầu rơi máu chảy – Trần Nhạc Thiên đi ra. Thấy Khấu Thu nằm trên bàn nhàn nhã nghe nhạc đi ngủ, bách tư bất đắc kỳ giải: “Hắn là làm như thế nào đến nhanh như vậy trên báo danh?”
Bách tư bất đắc kỳ giải: Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết.
Cơ Chi nhớ lại đến chín cái đuôi linh hoạt bay múa, do dự một hồi, đáp: “Đầu tiên, thắt lưng của cậu phải tốt.”