Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 36: Ta là hồng liên nở rộ trong mộng của ngươi |18|




Đây không thể nghi ngờ là vở kịch kết thúc nhanh nhẹn táo bạo nhất trong lịch sử. Chẳng những rung động khán giả, rung động nhân vật chính. Câu chuyện kết thúc với cô công chúa bị biến thành bao tải cùng mười một củ tỏi ảm đạm rời sân khấu.

Màn sân khấu chậm rãi khép lại, ngọn đèn lần thứ hai sáng lên, Khấu Quý Dược cùng Thủy Sam dẫn đầu vỗ tay. Gia chủ Khấu gia vỗ tay, những người tinh khôn ở đây tất nhiên cũng đều vội vàng vỗ tay theo. Trong đó có không ít âm thanh ủng hộ, khen ngợi.

Khấu Quý Dược vừa lòng gật đầu: “Con ta dũng mãnh.”

Hậu trường.

Khấu Manh Trân đỏ mắt quát Khấu Thu: “Mày điên hả? Mày có biết tao vì vở kịch này mà tốn bao nhiêu tâm huyết không! Giờ thì bị mấy câu của mày mà mất hết… mất hết!” 

Khấu Thu gỡ tóc giả ra, cất quyền trượng đi, bình thản nói: “Nếu không phải do cô cùng Khấu Nguyên đề cử tôi diễn nhân vật kia, thì mọi chuyện sẽ không đến mức này.” Hắn đứng lên: “Nếu có tâm tư hại người khác thì phải chuẩn bị tốt có ngày bị người khác chê cười.”

Khấu Manh Trân rơi lệ nhìn chằm chằm Khấu Thu, gằn từng chữ: “Mày sẽ hối hận, sẽ nhanh thôi.”

Khấu Thu không hề gì đi ngang qua cô nàng. Khi đến cửa, quay đầu lại: “Đúng rồi, vừa nãy trên sân khấu thật sự rất mắc cười.”

Sau khi rời phòng hóa trang, Khấu Thu nghĩ đến mấy ngày trước đây trong tiệc đón gió tẩy trần Lận An Hòa, đáy mắt Khấu Manh Trân ánh lên thần sắc quỷ dị, không khỏi nhíu mày. Chắc hẳn cô ta đang nắm giữ gì đó bất lợi với mình.

Dù oán giận nhưng Khấu Manh Trân vẫn phải tẩy trang thay đồ cùng với các diễn viên khác tham gia tiệc mừng công. Khấu Thu không có hứng thú nên đứng trong góc lấy di động ra. Vừa lúc có một người chạy tới va phải. Chờ Khấu Thu nhặt di động lên, người đã chạy mất tăm.

Lại một người đi tới, Khấu Thu đang cúi người, nhưng nam nhân này không đi mà lại dừng bước: “Khấu Thu?”

“Cánh sát Mặc.” Khấu Thu: “Sao anh lại ở đây?”

Mặc Vấn: “Từ từ, người vừa rồi chạy ngang qua đây, cậu có nhìn thấy không?”

Khấu Thu: “Thấy thì có thấy nhưng so với tốc độ của hắn, anh không có khả năng đuổi theo.”

Mặc Vấn: “Thấy mặt hắn không?”

Khấu Thu gật đầu.

Mặc Vấn mới vừa nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy Khấu Thu ngưỡng mặt nghĩ nghĩ: “Giống người qua đường.”



“Con mắt cậu nhận được lần trước ở nhà hàng đã bị nổ.”

Khấu Thu: “Nổ?”

“Tình hình cụ thể còn cần phải giám định điều tra. Hiện trường rất thảm thiết, toàn bộ nổ thành một bãi máu loãng. Trước đó định nói cho cậu biết nhưng sợ cậu nghĩ nhiều.

Thế sao giờ lại nói cho hắn biết?

Vì sao ư? Hắn sẽ nhanh chóng biết đáp án.

Mặc Vấn mang hắn đến xe mình, lấy một túi hồ sơ dày cộm. Mở ra thì tất cả đều là ảnh chụp rất nhiều góc độ. Từ uống nước, trên đường đến trường, đá bóng trên sân thể dục, còn có ngày hắn rời trường ở vũ hội hóa trang.

“Lấy được ảnh nhưng người thì không.”

Khấu Thu nghĩ đến người vừa va phải mình. Sớm biết thì tiện tay bắt lại, không nhặt di động là được rồi.

“Hắn chụp ảnh tôi, sao anh biết được?”

“Khụ khụ.” Mặc Vấn ho nhẹ hai tiếng, làm bộ như không nghe thấy.

“Anh theo dõi tôi.” Khấu Thu khẳng định.

Mặc Vấn: “Ách, cậu có thể hiểu như thế..”

Hắn chơi chiêu đánh thái cực, chuyển chủ đề: “Nghe nói lớp cậu mới có giáo viên chủ nhiệm mới, thế nào?”

“Một tên não tàn.”

Mặc Vấn nhíu mày. Trên thế giới này có rất nhiều loại thể chất: ví dụ như khí huyết không đủ, bản tính đói khát. Loại gây tai họa như Khấu Thu, quả nhiên là lần đầu hắn gặp.

“Mấy ngày này không cần chạy loạn.”

Khấu Thu: “Nhưng có đứng ở sân trường cũng không thấy có bao nhiêu an toàn.”

Đây là lời thật lòng. Nếu tính luôn cái lần ở thư viện thì hắn đã bị tấn công đến ba lần.

Mặc Vấn cười nói: “Cậu không thấy sợ sao.”

Ánh mắt Khấu Thu nhìn thẳng về phía trước: “Từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi không phải đã nói tôi không sợ hãi, hung thủ cũng không sợ hãi hay sao.”

Mặc Vấn nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt. Thiếu niên đứng trước cổng trường nghĩa chính ngôn từ, bật cười nói: “Hung thủ là hưởng thụ quá trình truy đuổi con mồi. Vậy còn cậu?”

Tôi?

Khấu Thu ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời xuyên qua kẽ tay hắn giống như trong suốt lấp lánh nhiều màu, vô cùng xinh đẹp.

“Thấy không?”

Ánh mắt Mặc Vấn nhìn mặt nghiêng của hắn, không rõ hắn chỉ cái gì.

“Tôi đẹp đến nỗi thiên lý khó dung.”

Mặc Vấn: … Đột nhiên ngứa tay muốn đánh cậu ta một trận.

Ngày hôm sau, Khấu Thu ngậm sandwich đến phòng học. Lúc đi đến chỗ ngồi, Trần Nhạc Thiên cuống quít xua tay: “Không được đến gần tớ.”

Nói xong che mũi, nhìn qua bộ dạng rất không thoải mái.

Khấu Thu hỏi Cơ Chi: “Cậu ta ghét sandwich?”

Cơ Chi: “Chỉ cần là thức ăn, cậu ta liền như thế. Hôm qua cậu ta ăn trúng cái gì đó bị mẫn cảm.”

Khấu Thu nhìn kỹ vài lần, đúng là trên da Trần Nhạc Thiên có mấy điểm đo đỏ, đặc biệt trên cổ có rất nhiều.

Trần Nhạc Thiên buồn rười rượi: “Đêm qua đi ăn hải sản, kết quả bị mẫn cảm.”

Khấu Thu nhíu mày: “Ăn cái gì? Tôm hùm? Cua?”

Trần Nhạc Thiên: “Chân giò hun khói.” Vươn tay chỉ: “Ba cái.”

Đến tiết thứ ba, tình trạng của hắn còn nặng hơn, thậm chí còn bị nôn. Cuối cùng bị Khấu Thu cùng Cơ Chi tha đến phòng y tế.

Hạ Dự đứng cạnh giường, ánh mắt so với bầu trời còn thâm thúy hơn.

Khi đó hắn vừa mới xuất ngũ, vô cùng mệt mỏi. Thậm chí hắn không đợi được nữa, vội vàng đi tìm người yêu đã ba năm không gặp. Cuối cùng khi đến công ty người yêu, hắn cũng có được tin tức.

“Nếu đã lựa chọn, đương nhiên phải chọn thứ tốt nhất.” Nhìn gương mặt thanh lãnh, tuấn dật, trầm ổn cùng lý trí như năm xưa, đây chính là những điểm mà hắn yêu. Giờ thì sao, hắn yêu phải một người lãnh tĩnh đến cực đoan, cuối cùng bị vứt bỏ cũng không có gì ngạc nhiên.

Tiếng gõ cửa vang lên, Khấu Thu dìu Trần Nhạc Thiên đi tới.

Hạ Dự thu hồi suy nghĩ, mặc áo blue trắng làm kiểm tra. Làn da thiếu niên nhẵn nhụi, điểm đầy những chấm đỏ, có không ít chỗ bị gãi trầy da: “Chỉ là mẫn cảm thôi.”

Cơ Chi bổ sung: “Hồi nãy cậu ấy còn bị ói.”

Hạ Dự mắt nhìn cặp kính gấu trúc của Trần Nhạc Thiên: “Liên tục thức đêm, nội tiết mất cân đối.”

Trần Nhạc Thiên cả kinh nói: “Thầy, em còn có thể chữa được không?”

Hạ Dự lấy thuốc bôi ngoài da thoa cho hắn: “Bớt nói là được.”

Rời khỏi phòng y tế, Trần Nhạc Thiên lắc lắc cổ: “Nếu không bị bức viết kiểm điểm một vạn chữ, tớ cần gì phải thức đêm. Rồi sao lại tâm tình không tốt mà đi ăn hải sản giải buồn, cuối cùng lại bị nội tiết mất cân đối!”

Cơ Chi lạnh lẽo nói: “Nếu nói đến nguồn gốc mọi chuyện chính là do cậu vì muốn giảm bài tập, bỏ bạn bè đi ngồi bàn đầu.”

Trần Nhạc Thiên yên lặng.

Thấy biểu tình Khấu Thu trầm trọng, Cơ Chi suy đoán hỏi: “Chưa chép bài tập xong?”

Khấu Thu lắc đầu.

“Chuyện trong nhà không ổn?”

Khấu Thu nói thẳng đáp án: “Thi giữa kỳ.”

Trần Nhạc Thiên phì cười: “Thì ra cậu cũng lo chuyện thi cử.”

Khấu Thu thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ lo chuyện thi cử.”

Điều hắn lo lắng chính là họp phụ huynh sau khi thi xong.

Trần Nhạc Thiên an ủi hắn: “Thi giữa kỳ cũng không khó lắm đâu.”

Khấu Thu: “Cậu chỉ chính là loại viết văn thành đề toán hay là thi tiếng anh viết nghị luận?”

Bài thi ban A khó hơn rất nhiều so với các ban khác, hay nói văn vẻ hơn chính là thông hiểu đạo lí.

Trần Nhạc Thiên: “Nghĩ đến chỗ tốt đi. Ít nhất một học kỳ chỉ thi có hai lần, thi một lần ít một lần.”

Khấu Thu yên lặng lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Thủy Sam: Thầy là người có nguyên tắc, đúng không?

Thủy Sam trả lời: Tất nhiên.

Khấu Thu tiếp tục nhắn: Nếu tôi kêu thầy để lộ đề thi lần này, thầy nhất định sẽ từ chối, đúng chứ?

Thủy Sam: Tất nhiên là không. Nhưng thầy thích kèm em học bù.

Khấu Thu nhìn nhìn nhíu mày, lại thấy một tin nhắn mới từ Thủy Sam: Khuya, trong phòng thí nghiệm, kèm em học Sinh học, em thấy sao?

Khấu Thu trả lời: Thầy tự chơi đi!

Tối, Khấu Thu nhìn chằm chằm cuốn tập ghi chú chưa từng bị lật qua trang khác đã hơn một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy đường xa vời vợi.

Vì cái gì lúc trước không phải là hệ thống học bá chứ. Dùng một thành tựu toán học chinh phục thế giới, thống trị giới học sinh khoa học tự nhiên.

|Hệ thống: ‘Đinh’! Đã nhận được yêu cầu từ kí chủ. Xin hỏi có kích hoạt hình thức học bá hay không?|

Khấu Thu ngẩn ra, hệ thống không phải chỉ có thể thay đổi vẻ ngoài cùng khí chất thôi hay sao?

|Hệ thống: bản hệ thống không gì không làm được, mong kí chủ mau chóng quyết định.|

Khấu Thu do dự hai giây, nhìn cuốn sách toán bên cạnh, cảm thấy chuyện này là chuyện quan trọng nhất nên lựa chọn kích hoạt hình thức học bá.

|Hệ thống: đã nhận được! Có ba loại hình thức dưới đây xin kí chủ lựa chọn: Hình thức ‘Cầm cờ đi trước’, hình thức ‘Đỗ trạng nguyên’ cùng hình thức ‘Công thành danh toại’.|

Xét thấy mấy lần trước bị hệ thống hố thảm, Khấu Thu lý trí mà lựa chọn hình thức không thu hút nhất ‘Cầm cờ đi trước’.

|Hệ thống: đã nhận được! Đang lấy mẫu tư liệu, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng. Hình thức ‘Cầm cờ đi trước’ đã kích hoạt.|

Khấu Thu lần thứ hai cầm lấy sách đọc.

Liếc mắt một cái liền hiểu, suy một ra ba… những cái này đều không hề xảy ra.

Trước xem không hiểu bây giờ vẫn xem không hiểu.

|Khấu Thu: cầm cờ đi trước đâu?|

|Hệ thống: xin kí chủ soi gương.|

Khấu Thu cầm lấy gương, ngơ ngẩn —

Trong gương, thiếu niên hai mắt vô thần, ánh mắt rã rời, nhìn qua rất là mệt mỏi. Tuy vẫn là khuôn mặt đó nhưng lại mất đi thần thái.

|Hệ thống: người xấu xí phải đọc nhiều sách! Hình thức ‘Cầm cờ đi trước’ chuyên kích thích ý chí chiến đấu mà sinh.|

|Khấu Thu: ta hối hận, hủy hình thức này đi.|

|Hệ thống: thiếu niên, ngươi quá ngây thơ rồi. Sau khi ngươi xem hiểu ba chương của cuốn sách này, mặt trái của hiệu quả sẽ tự động biến mất.|

Nói tóm lại, phấn đấu đi, thiếu niên!