Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 25: Ta là hồng liên nở rộ trong mộng của ngươi |7|




Trong sắc mặt xanh mét của Trần Vân, Khấu Thu một tay nâng từng người một vào phòng y tế.

Cuối cùng, hai hàng ghế cuối lớp trống rỗng ba vị trí, trên bàn chỉ còn lại một quả táo kiêu ngạo đứng đó.

Trên hành lang, đã bị dẫm phải hai lần, Khấu Thu rốt cục nhịn không được nhắc nhở: “Nhìn đường.”

Nam sinh đầu chếch 60 độ: “… Nhìn không tới.”

Nam sinh này tên Trần Nhạc Thiên, người cũng như tên, trời sinh vui vẻ. Dù trong tình cảnh này nhưng vẫn không quên mua vui trong nổi khổ: “Mẹ tớ nói, ‘tái ông mất ngựa không biết là phúc hay họa’ dù ở trong tình huống gay go nhất nhưng vẫn có khả năng xuất hiện tốt đẹp. Giống như hiện tại chúng ta đang đến phòng y tế này, nhất định sẽ có một chị gái y tá xinh đẹp váy ngắn lại ôn nhu nghênh đón chúng ta đến. Ngẫm lại đi, chút nữa sẽ một đôi tay nõn nà nhẹ nhàng vì tớ chỉnh lại cổ. Oimeoi, thật là hưng phấn quá đi.”

Năm phút sau.

‘Ách xì’

Một đôi tay to vừa dày lại thô ráp không chút lưu tình mà đem cổ Trần Nhạc Thiên chỉnh lại.

Trần Nhạc Thiên đau đớn kêu thảm thiết. Chị gái y tá xinh đẹp đâu, sao lại biến thành hán tử trên mặt có một vết đao khủng bố chứ.

Thật ra vị bác sĩ này không khó coi, ngũ quan đoan chính, anh khí mười phần. Đáng tiếc khuôn mặt bị một vết sẹo dài phá hủy cân bằng. Áo blue trắng trên người hắn có chút chật chội, hiện rõ mỗi khối cơ bắp tràn ngập sức bật, giống như một con hổ đang săn mồi.

Hạ Dự liếc nhìn Cơ Chi: “Tới phiên cậu.”

Cơ Chi dùng tay trái không bị thương nắm chặt lấy vạt áo Khấu Thu. Đôi mắt long lanh viết bốn chữ to ‘Đừng giao mình ra’.

Khấu Thu không lưu tình chút nào đâm thủng ảo tưởng: “Có bệnh nên trị.”

Cơ Chi mắt nhìn các đốt ngón tay bị lệch, buông tha giãy dụa, một bộ biểu tình thấy chết không sờn.

Thực nhanh, lại là một tiếng ‘răng rắc’.



Cơ Chi đau đớn, rơm rớm nước mắt nhìn Khấu Thu, đáng thương hề hề nói: “Tôi thấy xương mình gãy hết rồi.”

“Ráng chịu đựng chút đi.” Khấu Thu nhìn Hạ Dự đang sắp xếp tủ thuốc. Động tác vừa rồi rất nhuần nhuyễn, giống như Tả Nhất. Bọn họ đều có điểm chung, độ ngón tay nhạy, bình thường trầm mặc ít lời, nói năng thận trọng.

Có đầy đủ tính chất đặc biệt của một tay bắn tỉa lão luyện.

Sau khi Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên uống thuốc, phải nghỉ ngơi nhưng hai bọn họ không muốn ngây người ở địa phương quỷ quái này nhiều hơn nữa. Ở đây nhiều chính là tàn phá tinh thần.

Thấy hai người đi thẳng về phía trước, Khấu Thu buồn bực: “Mấy cậu muốn đi đâu?”

“Về lớp a.”

“Về lớp a.”

Hai người quay đầu lại trăm miệng một lời nói.

Khấu Thu tỏ vẻ như con trẻ phải dạy dỗ: “Khó có khi có cơ hội cúp tiết, sao lại về lớp a.”

Đối với học sinh ban A, chăm chỉ học tập không ngừng tiến về phía trước mà nói. Sự tồn tại của Khấu Thu tuyệt đối không thể lý giải.

“Đừng nói hai người chưa từng cúp học đi?”

Shota đáng yêu chớp chớp đôi lông mi rượu vang, ánh mắt ngập nước tràn ngập xem thường, ngay cả đầu tóc rong biển cũng dựng lên mấy cọng tỏ vẻ đắc ý.

Bị một đứa con nít khinh thường, ai có thể nhẫn được. Thế là một ngày đẹp trời tràn ngập ánh nắng, Khấu Thu mang theo hai vị thương tàn bệnh hoạn quang vinh mà bước lên con đường cúp học.

Đứng trước cổng trường, Trần Nhạc Thiên nắm tay lại thề son thề sắt: “Nếu đã làm, không bằng chúng ta làm lớn đi.”

Cơ Chi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Khấu Thu ở một bên lạnh lẽo nói: “Chỉ là cúp học thôi, cũng không phải kêu hai ngươi đi uống nước trà đồn cảnh sát.”

Trần Nhạc Thiên không nhìn hắn: “Tớ hôm nay phải điên cuồng một phen, đem tất cả những chuyện trước kia không dám làm đều làm hết.”

Cơ Chi tiếp tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Khấu Thu đã buông tha giãy dụa, mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm.

“Không bằng vầy đi.” Cơ Chi đề nghị: “Mỗi người đều nói một chuyện mình muốn làm nhưng không dám làm. Hôm nay chúng ta cùng nhau làm chúng.”

Trần Nhạc Thiên: “Quyết định vậy đi.”

Khấu Thu: tiếp tục làm người tàng hình.

Trần Nhạc Thiên: “Tớ trước. Tớ muốn chụp ảnh nghệ thuật.”

Lời vừa bật ra khỏi miệng lại bị hai người kia xem thường. Đứa nhỏ này sẽ không phải từ trước giờ chưa từng chụp ảnh đi.

Trần Nhạc Thiên nhếch môi: “Nude 100%.”

Khấu Thu, Cơ Chi: “…”

Trần Nhạc Thiên: “Đã đồng ý rồi không được đổi ý.”



Cơ Chi: “Tôi thì muốn đi Club.”

Cũng như trên, bị hai người kia xem thường. Club cũng chưa đi, đúng là chưa thấy qua cảnh đời.

Cơ Chi mỉm cười ma mị: “Club thoát y mãnh nam.”

Khấu Thu, Trần Nhạc Thiên: “…”



Đến phiên Khấu Thu, hắn quỷ dị trầm mặc.

Cơ Chi vỗ vỗ vai hắn: “Không sao đâu, cứ nói ra nguyện vọng của cậu, chúng tớ nhất định giúp cậu thực hiện.”

Khấu Thu: “So với hai ngươi, chuyện tôi muốn làm quả thật rất nhỏ bé, căn bản không đáng nhắc tới.”

Cơ Chi: “Chuyện gì?”

Khấu Thu: “Diệt mẹ kế, làm nhục anh chị em trong nhà, ngược chết cha mẹ nuôi, đem con của cha mẹ nuôi tống vào cô nhi viện, thay thế Khấu Quý Dược, thành công làm gia chủ Khấu gia đời kế tiếp.”

Cơ Chi, Trần Nhạc Thiên: “…”

Sự thật chứng minh, con người trên đời, dù là người ôn nhuận như ngọc – khiêm khiêm công tử hay là phong lưu phóng khoáng, mỹ nam sức quyến rũ đại sát tám phương. Dù ngươi là tiên nhân không thể chạm tới hay ông chú đáng khinh, trong nội tâm đều có một nguyện vọng điên cuồng.

Làm sao để phán đoán nguyện vọng đó có điên cuồng hay không. Xin đề cử một cách, đầu tiên mở máy tính vào GG đưa vào cụm từ tìm kiếm. Sau đó ngươi sẽ phát hiện chuổi cụm từ đó sẽ hiện dưới dạng kết quả, có hai loại sau:

‘xxx’

‘’

Nói tóm lại, đây là một giấc mộng bị hệ thống gạch men đi.

Trong ba người, xét thấy chỉ còn có hai nguyện vọng có thể thực hiện được, cái thứ hai chỉ có thể thực hiện vào buổi tối. Vì thế nguyện vọng của Trần Nhạc Thiên tất nhiên được xác định đi làm đầu tiên.

“Muốn đi đâu chụp?” Trần Nhạc Thiên hỏi “Phải kiếm một nơi thật bí mật, nếu để ba tớ biết nhất định sẽ đánh tớ chết.”

Cơ Chi: “‘Ám sắc’ thế nào?”

Trần Nhạc Thiên hơi chút chần chờ: “Ở đó rất bí mật, nhưng tớ nghe nói nhiếp ảnh gia ở đó thiên vị chụp mấy cảnh khủng bố – kinh dị.”

Cơ Chi: “Cậu chụp nude chẳng lẽ còn chưa đủ khủng bố?”

Trần Nhạc Thiên: “…”

Hắn cũng có dáng người đó! Gà luộc thì làm sao, muỗi có nhỏ cũng là thịt!

‘Ám sắc’ là một tiệm chụp ảnh khá nổi tiếng. Tuổi trẻ thích nhất nông nổi, theo đuổi cái gì mà chủ nghĩa tự do, vẻ đẹp bạo lực. Mà tiệm này lại rất am hiểu những thể loại này, mỗi lần chụp đều có phong cách bất đồng, rất được giới trẻ hoan nghênh.

Tiệm giống như tên. Mặt tiền tiệm khá nhỏ, lại ở trong một ngõ hẻm âm u, vách tường thì đầy rêu, vào trong nồng mùi bùn đất ẩm ướt.

Chủ tiệm ngồi trước cửa, mặc đồ cổ nhân, miệng ngậm ống thuốc lào, râu ria xồm xàm, nhìn qua có vài phần giống nhà thơ lưu lạc.

Mà đứng phía trước hắn là một nam tử diện mạo tuấn mỹ, sạch sẽ như hai phong cảnh khác biệt.

“Cảnh sát Mặc Vấn.” Khấu Thu mở miệng kêu lên.

Mặc Vấn quay đầu, có chút không xác định hỏi: “Khấu Thu?”

Khấu Thu gật đầu: “Là tôi.”

Mặc Vấn giờ phút này lại có cảm giác giống như là nhìn thấy từ một Bạch Liên Hoa đột biến thành củ sen béo ú.

Chủ tiệm thấy có khách đến, liền đứng dậy tiếp đón. Khấu Thu vừa định bước vào trong thì bị Mặc Vấn giữ lại: “Cậu chờ một chút.”

Thấy Cơ Chi quay đầu lại nghi hoặc nhìn bọn họ, Khấu Thu nói: “Hai cậu vào trước đi, chút tôi vào sau.”

Chờ Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên vào bên trong. Mặc Vấn đánh giá Khấu Thu một hồi: “Cậu là tró sao, chổ nào có rắc rối liền loi nhoi chạy tới.”

Khấu Thu nghi hoặc: “Đây không phải là tiệm chụp ảnh à?”

Mặc Vấn: “Là tiệm chụp ảnh Cẩu Chỉ Xảo hay đến.”

Nói xong, lấy ra mấy tấm ảnh. Hình ảnh bên trong chính là Cẩu Chỉ Xảo nhưng cách ăn mặc lại vô cùng thiếu vải, mái tóc dài rối bời càng làm cô nàng thêm vài phần sức quyến rũ thành thục.

Ảnh chụp mờ mờ ảo ảo, tay phải Cẩu Chỉ Xảo bấu vào eo vì dùng quá sức nên móng tay như bấu vào da thịt, chung quanh có tơ máu chảy ra.

Mặc Vấn: “Chú ý đến tay của cô bé.”

Khấu Thu: “Thận?”

Mặc Vấn: “… Là xương sườn.”

Xương sườn?

Khấu Thu ngẩn ra, đột nhiên nói: “Đừng nói cái xương tôi nhận được chính là…”

Mặc Vấn gật đầu.

Khấu Thu đột nhiên nghĩ đến một suy đoán vô cùng khủng bố. Hắn giương mắt nhìn Mặc Vấn, xuyên thấu qua biểu tình đối phương, hắn biết suy đoán này là chính xác.

Mặc Vấn cảm thán: “Khúc xương sườn kia có lẽ chính là do chủ nhân nó tặng cậu làm quà.”

Khấu Thu: “Ý anh Cẩu Chỉ Xảo chính là cam tâm tình nguyện bị giết, chính là vì muốn rút khúc xương sườn này ra cho tôi.”

Mặc Vấn: “Trên màn hình nền máy tính của Cẩu Chỉ Xảo chỉ có một câu — ‘Chỉ có cái chết mới có thể nói hết tình yêu ta dành cho ngươi’.”

Khấu Thu trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm: “Điên.”

Mặc Vấn: “Nhưng cũng chỉ là suy đoán. Từ con mắt ở nhà hàng có thể nói còn có một người bị hại khác chưa tìm được. Nhưng dù hung thủ có chính là Cẩu Chỉ Xảo hay cô ta chỉ đơn thuần là đồng lõa, hắn đã tấn công cậu một lần. Có lần đầu chắc chắn sẽ có lần thứ hai, cậu…”

Khấu Thu cho rằng hắn muốn phái cảnh sát bảo vệ mình, vừa định cự tuyệt, chợt nghe đối phương mở miệng —

“Tự cầu phúc đi.”



Khấu Thu cự tuyệt không nói với Mặc Vấn nữa.

Tay đối phương xoa xoa đầu hắn hai cái: “Trường các cậu không cấm nhuộm tóc sao?”

Khấu Thu tức giận nói: “Trong học viện có không ít con lai, sao lại cấm. Chẳng lẽ đá về sinh lại?”

Mặc Vấn cười nhạo một tiếng: “Ở thời của tôi, đừng nói đến nhuộm tóc, ngay cả để tóc dài cũng không được, kể cả nữ sinh. Trường học chỉ có hai loại người có thể để tóc dài — “

Khấu Thu bị gợi lên lòng hiếu kỳ: “Hai loại nào?”

“Một loại là danh gia vọng tộc, vì tôn trọng tôn giáo tín ngưỡng. Còn loại kia chính là trong nhà có người vừa mới mất, không ít nơi có phong tục nhà người mới mất ba tháng không thể cắt tóc, cho nên bọn họ cũng có thể để tóc dài.”

Khấu Thu: “Trường học kia chẳng phải là thuần một đầu đinh sao.”

Mặc Vấn nhướng mày: “Sao có thể? Trên có chính sách dưới có đối sách, từ khi điều lệ này ban hành phân nửa học sinh trong trường đều nói trong nhà mới có người mất. Nhất thời cả trường đều bao phủ dưới bóng ma tử vong.”

Khấu Thu không lời gì để nói, đây là đối với tóc dài có bao nhiêu chấp niệm!

Mặc Vấn cười lạnh một tiếng: “Có đôi khi không phải nhất định phải làm chuyện mình muốn. Chẳng qua bị cấm đoán nên ngược lại càng muốn làm thôi.”

Giống như một đôi yêu nhau đi gặp cha mẹ. Họ đối với tình cảm còn chưa xác định nhưng chỉ vì cha mẹ phản đối nên thề sống thề chết cũng muốn kết hôn. Trường học yêu cầu mặc đồng phục, học sinh lại muốn mặc áo thun cùng quần jean, tan học lại cởi đồng phục ra.

Nhân loại thiên tính ghét áp bách, thích khiêu chiến quyền uy.

Nói tới đây, nhìn shota đáng yêu gật gật đầu nhỏ, khóe môi Mặc Vấn khẽ nhếch: “Dường như cậu có cảm thán.”

Khấu Thu: “Loại tâm lý nghịch phản này sẽ theo tuổi tác tăng dần mà biến mất sao?”

Mặc Vấn: “Tùy.”

Khấu Thu: “Cho nên lát nữa tôi nói anh đừng tính tiền, anh sẽ bỏ tiền túi thay tôi đúng không.”

Mặc Vấn: “…”

Khấu Thu chỉ chỉ đằng sau: “Bên trong có hai tên ngốc đang chụp ảnh nude, nhưng lại không cầm tiền.”