Trùng Sinh Từng Bước Trở Thành Siêu Sao: Bà Xã Của Kiêu Ngạo Ảnh Đế

Chương 11




Dựa theo suy nghĩ của Lăng Ảnh, ảnh đế nhất định là đang khinh thường diễn xuất của cô rồi. Đều do thằng khốn Ngụy Vũ hãm hại, quả nhiên kiếp trước cùng kiếp này đã định sẵn Lăng Ảnh cùng anh ta chính là kẻ thù.

Thất vọng đi xuống chỗ ngồi, còn chưa nóng mông Lăng Ảnh đã nghe thấy âm thanh cao quý của ảnh hậu vang lên sau lưng.

"Ô...chẳng phải có người nói phải diễn nội tâm, kiệm lời càng tốt sao?"

Nói xong cô ta lại che miệng cười, rất không khách khí châm chọc Kiều Kỳ.

"Tôi biết rồi, cô ta nhất định là giấu chiêu cuối. Tội nghiệp cho cô thật đó Kiều Kỳ, có một người bạn "tốt" như vậy..."

Kiều Kỳ mặt không đổi sắc, khóe miệng nâng lên, đáp trả.

"Bà chị, còn trẻ mà đã mãn kinh sớm như thế, nên đi chữa đi !"

"Cô nói ai là bà chị mãn kinh hả?"

Tử Thiên Diệu rít lên, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ bừng.

Kiều Kỳ nhỏ hơn Tử Thiên Diệu hai tuổi, vào nghề cũng trễ hơn, hai người đã từng đóng chung với nhau một bộ phim truyền hình, nhờ đó báo chí mới có tin hai người bằng mặt không bằng lòng, xem ra là thật.

Lại nói Kiều Kỳ làm sao có thể không biết tính Lăng Ảnh, cho nên mấy lời dèm pha của Tử Thiên Diệu một câu cô cũng không nghe lọt tai. Ngay lúc căng thẳng thì Ngụy Vũ đột nhiên đi qua đây, đứng trước mặt của Lăng Ảnh cười nói.

"Khả năng ứng biến của cô thật tốt! "

Lăng Ảnh hiển nhiên là không vui nổi với lời khen này, lạnh nhạt nói

"Tự tiện thay đổi kịch bản dự thi của tôi, đây là điều một diễn viên chuyên nghiệp nên làm sao?"

Ngụy Vũ quả nhiên là giỏi ngụy trang, ngay cả khi bị Lăng Ảnh nói như vậy cũng không tức giận. Anh ta nhìn cô một hồi lâu, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ.

"Lăng tiểu thư chớ giận, tôi rất thưởng thức tài năng của cô, cho nên mới muốn xem khả năng của cô tới đâu. Tôi cam đoan sẽ cho cô điểm tuyệt đối trong phần thi này."

Hiện trường lại một mảnh im lặng, nói đến đây mọi người cũng đã hiểu Lăng Ảnh không phải cố ý chơi xỏ Kiều Kỳ, đồng thời cũng thầm ghen tị vì sao cô lại may mắn như thế.

Tử Thiên Diệu bĩu môi, không tiếng động rời đi khiến cho Kiều Kỳ cười nhạo một hồi, cô ta hẳn là đang quê chết đi được? Nghĩ xấu người khác, cuối cùng lại bị vạch trần, đáng đời!

......

Lúc này cũng đã là mười hai giờ trưa rồi, ban giám khảo và diễn viên đều rời đi nghỉ ngơi ăn uống, một giờ sau quay lại sẽ công bố kết quả người thắng cuộc. Lần này sẽ có số điểm cụ thể cho từng người.

Phim trường Vân Tiêu là của MBB film, không phận sự miễn vào, cho nên không hề có tay săn ảnh nào lảng vảng quanh đây, hơn nữa còn có căn tin, cho nên đa số mọi người đều vào ăn trưa ở chỗ này. Lăng Ảnh và Kiều Kỳ cũng không ngoại lệ, không những thế còn bắt gặp được một số ngôi sao điện ảnh nổi tiếng đang đóng phim ở đây nữa !

Ăn xong, Kiều Kỳ chạm mặt mấy người quen trong đoàn phim, cho nên bất đắc dĩ phải ngồi lại nói chuyện, Lăng Ảnh lại không mấy hứng thú, nói không chừng lại bị bọn họ gán cho cái mác dựa hơi Kiều Kỳ, cho nên liền rời đi.

Lăng Ảnh muốn đi rửa mặt, nhưng lại đi nhầm tới một khuôn viên khác, nơi này trang trí theo phong cách cổ trang, còn trồng cả hoa đào thật , trải dài hai bên đường đi. Lăng Ảnh không chịu được sức hấp dẫn của cảnh đẹp này, vô thức bước vào, đi một lát liền gặp được một cái đình rất lớn, bên trong còn có 2 bóng dáng đang đứng khiến cho cô dừng bước.

Là ảnh đế và ảnh hậu a !

Khoảng cách khá gần, Lăng Ảnh có thể nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng mà cô cũng không có nhiều chuyện như vậy, cho nên liền chọn rẽ sang hướng khác, may mắn lại gặp nhà vệ sinh, cho nên bước vào luôn.

Không nhờ nhà vệ sinh lại là không gian thoáng, giáp với đình, cho nên cuộc nói chuyện ngoài kia lại vô tình lọt vào tai Lăng Ảnh.

"Đây là thức ăn em mới mua từ nhà hàng XX, anh có thể cùng ăn với em không?"

Giọng nói này là của ảnh hậu, thật là nũng nịu quyến rũ a, Lăng Ảnh đánh giá, nếu cô là đàn ông, có lẽ đã động tâm với giọng nói êm tai này rồi cũng nên. Bất quá sao đối phương lại không có động tĩnh gì hết?

Chẵng lẽ cũng giống cô bị giọng nói của ảnh hậu hớp hồn rồi chăng?

"Cút !"

Giọng nói lạnh lùng trầm ổn, nhưng mà thật là sát phong cảnh, ngoài đình đẹp như thế, lại có mỹ nhân tự tay dâng cơm, thế nhưng lại nói lời khó nghe như vậy, ảnh đế đúng là quá phũ .

"Chúng ta đã lâu không gặp, anh không thể nói chuyện với em như một người bạn được sao?"

Tử Thiên Diệu đôi mắt rưng rưng, tỏ vẻ cực kì ủy khuất. Cất công lẽo đẽo theo Ngụy Đoạn Nghiêu tới tận đây, thế nhưng đổi lại là một chữ cút?

Cô ta là thật lòng thích Ngụy Đoạn Nghiêu, cho nên mới vào showbiz, tiến tới ngôi vị ảnh hậu để xứng với anh. Thế nhưng ngay cả nhìn người ta còn lười, làm sao phát triển tình cảm được?

Ngụy Đoạn Nghiêu đang tập trung nhìn vào một chỗ khác, cho nên không thấy được vẻ mặt đáng yêu kia của Tử Thiên Diệu, bắt đầu không kiêng nhẫn.

"Tôi không nhớ mình đã từng gặp cô !"

Một câu này, đối với Tử Thiên Diệu giống như là sét đánh giữa trời quang, rõ ràng năm nay khi cô ta đăng quang ngôi vị ảnh hậu, ở phía dưới anh đã nhìn, còn phát biểu chúc mừng cơ mà? (Bà cô ơi ng ta lịch sự có lệ thôi, ảo tưởng quá =))

Tử Thiên Diệu còn muốn nói thêm gì đó, lại bị khí thế như đế vương của Ngụy Đoạn Nghiêu dọa cho sợ hãi, cái cảm giác này, thật là lạnh lẽo quá, không rét mà run, khiến cô ta đánh một cái rùng mình, lạnh cả sống lưng. Trực giác phụ nữ cho thấy anh đã hết kiên nhẫn rồi, nói không chừng bước tiếp theo là chụp chết cô ta cũng nên. Nghĩ đến đó Tử Thiên Diệu mặt mày xanh mét, vội vàng nói lời tạm biệt.

"Em...em có việc, xin phép đi trước!"

Lăng Ảnh ở trong nhà vệ sinh một hồi, cảm thấy không gian yên tĩnh thật lâu mới bước ra ngoài.

Cái này gọi là phép lịch sự a, lỡ cô ra ngoài mà bắt gặp hai người kia vẫn còn đứng đó, thế nào cũng bị nói là theo dõi đời tư của người ta, có khi còn bị khởi kiện, cho nên tốt nhất là chờ sóng yên biển lặng rồi ra cũng không muộn, đỡ phiền phức!

Thế nhưng ý trời khó đoán, Lăng Ảnh vừa định theo đường cũ trở về thì nhìn thấy ảnh đế vẫn còn đứng đó, nhìn cô ý vị thâm trường.

Anh bắt đầu chậm rãi đi tới, cả người tỏa ra hơi thở cao quý, Lăng Ảnh cảm giác mình giống như bị ánh mắt lạnh lùng của anh ghim cứng tại chỗ, gọi đơn giản là bị điểm huyệt từ xa !

"Nghe lén xong rồi bỏ trốn ?"

Ảnh đế đứng đối diện Lăng Ảnh, thân hình tuyệt mĩ ẩn dưới lớp sơmi như muốn chạm vào chóp mũi cô, anh hơn cô một cái đầu, có cảm giác như là hoàng đế đang nhìn xuống chúng sinh.

"Tiền bối, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, mong anh đừng hiểu lầm!"

Lăng Ảnh ghét cái cảm giác thua kém này, cũng như ghét cái vẻ mặt cao cao tại thượng kia, lời nói ra cũng lạnh nhạt hẳn đi.

"Em học nói dối từ khi nào vậy?"

Ngụy Đoạn Nghiêu cười đến âm trầm, từ lúc cô bước vào đây anh đã nhìn thấy rồi, lại dám mạnh miệng nói là đi ngang qua? Hơn nữa còn lạnh nhạt với anh như thế?

"Không phải là từ anh sao?"

Lăng Ảnh trào phúng, cũng bắt đầu lười nói, có ý định vòng qua ảnh đế rời đi, nhưng bị anh mạnh mẽ giữ chặt lại, kéo cô tới phía đình.

Lăng Ảnh biết rõ chính mình không phải đối thủ của anh, cho nên mặc kệ, vẫn là chiếu cố bản thân cho tốt thì hơn. Ngụy Đoạn Nghiêu thấy cô ngoan ngoãn như vậy, cũng không quá mạnh tay, anh ép cô vào mảnh tường, hai tay chống lên, kìm hãm cô ở trong vòng vây của chính mình. Trong đôi mắt của anh ánh lên trăm ngàn câu hỏi, nhưng cuối cùng lại hóa thành im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Một người lạnh lùng, một người lạnh nhạt, thật đúng là khiến cho người ta đau đầu.

"Tránh xa Ngụy Vũ, tôi không muốn thấy em diễn cảnh thân mật với cậu ta lần nào nữa!"

Mở lời ra, đều giống như ra lệnh cho người khác, kiêu ngạo, tự cao tự đại!

Lăng Ảnh thầm mắng, mặt đã sớm đen như đít nồi.

"Chuyện của tôi không tới lượt anh quản !"

Ngụy Đoạn Nghiêu không có nổi giận, lười biếng nói

"Tôi có thể quản chuyện em thắng hay thua Tống Kiều Kỳ!"

Lăng Ảnh ở trong gọng kiềm của Ngụy Đoạn Nghiêu có chút sững sờ, cả người cứng nhắc. Nhà họ Ngụy quả nhiên không có người nào tốt lành, lại dám điều tra cô như vậy. Ngụy thiếu ngược lại không cảm thấy mình có gì sai, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng lời nói lại bất đồng.

"Đừng nghĩ trốn!"

Gia tộc nhà họ Ngụy có bao nhiêu thế lực? Một nhân vật nho nhỏ như Lăng Ảnh anh còn tra không ra sao?

"Ngụy thiếu công tư phân minh, tôi tin tưởng!"

Lăng Ảnh đột nhiên cười, dù sao cô không còn liên quan gì tới người này nữa, anh ta làm gì cô không muốn quan tâm. Theo dõi cũng được, điều tra cũng được, chỉ là động tay động chân vào chuyện của cô thì không.

"Em thấy tôi là người như thế sao?"

Ngụy Đoạn Nghiêu cười khẽ, làm cho khuôn mặt của anh bớt đi một tầng lạnh lùng. Thế nhưng cũng không có khiến cho Lăng Ảnh bị mê hoặc, cô nghiến răng nghiến lợi nói

"Anh muốn gì?"

Ảnh đế lúc này mới hài lòng, khuôn mặt yêu nghiệt dần phóng đại, đôi môi quyến rũ lượn ở vành tai của Lăng Ảnh, khẽ phả ra hơi nóng.

"Hối lộ tôi!"

Nói xong liền không đợi Lăng Ảnh kịp phản ứng, liền nâng cằm của cô lên, hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.

Lăng Ảnh thầm nghĩ không tệ, so với kiếp trước bị Diêu Thần Địch cướp đi nụ hôn đầu, kiếp này có vẻ khá khẩm hơn, người cưỡng hôn cô là ảnh đế đại nhân, đại thiếu gia của gia tộc họ Ngụy, hàng vạn nữ nhân mơ ước!

So với sự chuyên nghiệp ở kiếp trước của Diêu Thần Địch, ảnh đế vẫn còn kém xa.

Cơ bản là anh không biết hôn, khiến cho môi của cô bị trầy xước, Lăng Ảnh bị đau, cô khẽ há miệng muốn nói Ngụy Đoạn Nghiêu dừng lại, thế nhưng anh lại nhân cơ hội này mà đưa lưỡi mình càn quét vào bên trong, càng ngày càng mạnh mẽ, khiến cho mặt của Lăng Ảnh vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng.

Rốt cuộc cũng dừng lại.

Lăng Ảnh tham lam hít lấy không khí, vẻ mặt lạnh nhạt đã có chút xuân tình, cũng không có nói mấy lời đại loại như "đồ cầm thú" "sao anh dám.." "Thả tôi ra!"

Cô đã sớm học được nếu cứ ra vẻ trinh tiết liệt nữ, sớm muộn gì kết quả sẽ rất đắng chát. Kiếp trước không phải là một minh chứng quá rõ ràng sao?

Coi như bị muỗi cắn vậy!

Nhưng nếu người hôn cô là kẻ khác, chưa chắc kết quả sẽ giống như Ngụy Đoạn Nghiêu.

Nhớ đến một đoạn ký ức ở kiếp trước, Lăng Ảnh trong đầu thầm thở dài, nếu như cô không quá tự ái, nếu như anh nói thật ngay từ đầu, có lẽ chuyện giữa hai người đã khác.