Thẩm Tây Quyết mang thi thể đi nhưng không có một người nào dám lên trước ngăn cản.
Mọi người nhìn thấy thi thể thì hoảng sợ không thôi, chỉ có người đàn ông kia, thần sắc lạnh lùng, không sợ chút nào.
Trong khoảnh khắc đó, Nam Tịch đã lấy lại ý thức, đôi mắt cô đỏ bừng, nhìn anh rời đi, không suy nghĩ nhiều liền đi theo! Thẩm Tây Quyết mang theo cô trở về căn biệt thự mà lúc kết hôn hai người đã ở.
Nhưng điều khác biệt so với quang cảnh nửa năm trước là lúc này, biệt thự không có một ai.
Từ khi hai người ly hôn, người giúp việc đều bị đuổi đi.
Nơi này đã có một khoảng thời gian dài không có ai lui tới, nên sớm đã rơi đầy tro bụi.
Nam Tịch trở về đây lần nữa, trong lòng không khỏi chua xót.
Cô đã từng muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng giờ phút này nó lại là ký ức đáng giá duy nhất của cô.
Trong phòng tắm truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Nam Tịch đừng sợ, chúng ta về nhà rồi!"Thanh âm này, cách cô gần như vậy, nhưng sao cô lại cảm thấy nó xa xôi đến thế.
Như lúc này đây, khi Thẩm Tây Quyết đang ở trước mặt, ôm lấy thi thể lạnh buốt của cô, nhưng cô vẫn không thể nào chạm vào anh.
Trong bồn tắm đổ đầy nước, cô nhìn thấy người đàn ông hết sức dịu dàng, cầm lấy khăn sạch mà lau đi từng dấu vết trên mặt cô, tẩy sạch những vết ô uế trên người.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ dung nhan như ban đầu, Thẩm Tây Quyết cười.
Đôi môi rơi vào giữa hai chân mày của cô, một nụ hôn rất dịu dàng.
Mà Nam Tịch đứng ở một bên, không ngừng che miệng khóc.
Vì cái gì, vì cái gì mà trước kia cô không nhìn thấy Thẩm Tây Quyết yêu mình như vậy?Một năm kia gả cho Thẩm Tây Quyết, Nam Tịch thực sự rất sợ người đàn ông này, cũng chán ghét anh cường thủ đoạt hào (*), để cô mất đi cơ hội ở bên cạnh người mình yêu.
(*) Cường thủ đoạt hào: Là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.