Editor: thao1504
Bảo bảo ở trong bụng rất an phận, đã sáu tháng mà không hề làm khó cô, chỉ trừ lúc mới có làm mẹ nó có chút ăn không ngon thì sau đó mọi chuyện đều rất tốt. Trên mặt Mạnh Tĩnh Nghiên đầy khổ sở, cũng rất chân thành.
"Mẹ, con không sao. Ba, Thành Trạm Vũ không biết con có bảo bảo, nên người cũng đừng đi nói cho hắn biết."
Mạnh Tĩnh Nghiên vuốt bụng, vô cũng tội nghiệp nhìn ba. Từ khi Mạnh Tĩnh Nghiên ra đời đến lớn lên, cô chính là tiểu công chúa trong nhà, là người nói một là không có hai. Ba ở bên ngoài đầy bản lãnh, mười mấy cái siêu thị, hơn ngàn công nhân đều trông cậy vào hắn mà ăn cơm. Nhưng mà cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép, ở trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên, hắn chính là cấp tôm tép. Một nhân vật như vậy, khi đối mặt với con gái, thì đúng là nâng trong lòng bàn tay cũng sợ té, hứng như hứng hoa. Chỉ cần con gái hắn có chút chuyện không như ý, hắn liền khẩn trương hơn ai hết.
Hoặc là nói từ trước tới giờ hắn nhìn Thành Trạm Vũ lúc nào cũng không vừa mắt? Khuê nữ của hắn chính hắn còn chứ yêu thương đủ, thì không biết từ đâu xuất hiện một tên tiểu tử thúi đến đây giành với hắn, làm sao có thể không tức giận chứ? Có thể không có cảm giác nguy hiểm sao?
Nhất là bây giờ, nhìn con gái còn lớn bụng, còn chảy nước mắt, tâm của hắn, so với chuyện ai đó đánh hắn một đấm còn khó chịu hơn! Trong nháy mắt hận ý đối với Thành Trạm Vũ đã tăng đến mức cao nhất, hận không thể kéo tên đó ra ngoài cho ngũ mã phân thây.
"*** mẹ nó, nó tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt của ta, bằng không..."
Mạnh Tĩnh Nghiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ba đồng ý không chủ động đi tìm Thành Trạm Vũ gây phiền phức là được. Mẹ Mạnh nhìn con gái đang nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, hốc mắt cũng ẩm ướt. Nhưng lúc này, bà không chỉ với thân phận nữ nhân với nhau, mà bà còn với tư cách một người mẹ, bà phải vì con gái mà chống đỡ một góc trời, làm chỗ dựa cho con gái.
"Được rồi được rồi, còn nói chuyện này để làm gì. Nghiên Nghiên, tới nói chuyện với mẹ một chút, con đi kiểm tra thì bác sĩ đã nói như thế nào?"
Là chuyện quan trọng, nên liền nói rõ ràng cho mẹ nghe. Còn lấy kết quả siêu âm ra cho ba mẹ nhìn, chỉ vào một hình tròn nhỏ nói cho hai người biết, đâu là mắt bảo bảo, đâu là miệng bảo bảo, còn nói bảo bảo rất nghịch ngợm, hay mút / hút ngón tay. Thói quen chẳng mấy tốt đẹp này, chờ bảo bảo ra đời, nhất định cô phải sửa lại thói xấu này.
Mẹ Mạnh cẩn thận và nghiêm túc nhìn kết quả kiểm ra của con gái cùng với lịch hẹn tái khám, nói tóm lại, tình trạng đứa bé rất tốt, thân thể Mạnh Tĩnh Nghiên cũng rất tốt, chỉ là do thời gian trước nghỉ ngơi không được tốt, cần bồi bổ khí huyết.
Nhìn tấm ảnh nhỏ của bảo bảo, lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng nhanh chóng thay đổi. Đây chính là tấm ảnh đầu tiên về sự sống của bảo bảo a, cô nhất định phải bỏ vào trong hộp bách bảo của mình bảo quản thật cẩn thận. Từ nhỏ đến lớn, đồ tốt cô đều để ở trong đó, mà những thứ này, chính là thứ trân quý nhất của cả đời cô.
"Nghiên Nghiên, ngày mai, ba mẹ đi với con kiểm tra lại một lần, hỏi ý kiến bác sĩ một chút, lúc nào thì thích hợp...... Sinh non."
"Cái gì?" Mạnh Tĩnh Nghiên không thể tin trợn to mắt."Mẹ! Đây là đứa bé của con, con làm sao lại không cần đứa bé chứ!"
Thấy phản ứng của Mạnh Tĩnh Nghiên quá kịch liệt, mẹ Mạnh vội vàng vuốt lưng của cô rồi trấn an nói, "Nghiên Nghiên, mẹ hiểu rõ, con rất thích đứa bé, có cảm tình đối với đứa nhỏ này. Nhưng mà, con mới bao lớn? Con vẫn chưa tới mười tám tuổi đâu, mang thai một đứa bé, sẽ khổ cực cỡ nào con có biết không?"
"Mẹ, con hiểu rất rõ, con không sợ khổ cực." 15298184
Mạnh Tĩnh Nghiên liên tiếp bảo đảm, tuy nhiên không thể chiếm được sự đồng ý của mẹ cô.
"Hiện tại con không sợ khổ cực, nhưng phải nuôi một đứa bé lớn lên cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Là ngày qua ngày, năm qua năm, cũng phải làm tròn một người mẹ hoàn hảo, một năm 365 ngày không có ngày nghỉ. Nghiên Nghiên, con còn nhỏ, còn tuổi thanh xuân, còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp chưa trải qua đâu, có đứa bé......"
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ cảm thấy có đứa bé là gánh nặng sao? Mẹ, con là gánh nặng của người sao?"
Mẹ Mạnh bị Mạnh Tĩnh Nghiên phản bác không thể nói lên lời. Một hồi lâu, khẽ thở dài, nói: "Con ngoan, mẹ cùng ba con, từ khi biết nhau đến kết hôn đến lúc có con, đều là thuận theo tự nhiên, khi đó chúng ta đều là người lớn, tư tưởng rất thành thục. Lúc con mới vừa sanh ra, ba mẹ vô cùng cao hứng, nhưng cũng luống cuống tay chân không thể tả được. Mỗi ngày ngủ không tới năm giờ, những thời gian khác đều phải ôm con, dụ dỗ con. Có một lần ba con dỗ con không được, con lại khóc rất lợi hại, ba con hận không thể cho con uống hai cân rượu trắng làm cho con uống say để cho ba con có thể ngủ một giấc thật ngon."
Trợn mắt nhìn ba một cái, cô lại yếu ớt ôm mẹ làm nũng, "Nhưng mẹ, con không bớt lo như vậy, nhưng hai người cũng không có ném con ra ngoài không thèm quan tâm tới con nha."
"Nói bậy cái gì! Có khi nào ba mẹ ném con ra chỗ khác chứ!" Lão cha liền phản bác.
"Đúng vậy nha mẹ, nào có ba mẹ nào, không cần đứa bé của chính mình được chứ?" Mạnh Tĩnh Nghiên bắt được lời của mẹ cô liền phản kích, để cô có thể lưu lại đứa bé.
"Không được, đứa nhỏ này kiên quyết không thể lưu! Gặp phải người cha như vậy, về sau cũng là nuôi một Bạch Nhãn Lang! Con gái, nghe lời mẹ nói, ngày mai ba mẹ dẫn con đi bệnh viện kiểm tra thân thể, đứa nhỏ này không thể lưu. Chờ con tốt nghiệp đại học, ba giới thiệu cho con một người tốt, con thích đứa trẻ, muốn mấy đứa bé thì sẽ có mấy đứa bé, tiền phạt ba đóng cho con! Dù chúng ta thiếu gì đi nữa, nhưng lại không thiếu tiền!"
Cha Mạnh dụ dỗ, đương nhiên là Mạnh Tĩnh Nghiên không đồng ý.
"Ba, không thể được. Sau này con sẽ không kết hôn, con chỉ muốn nuôi đứa bé này thật tốt, để cho nó theo con cả đời."
"Nghe lời, không được làm theo cảm tính. Con còn nhỏ, sau này vẫn có thể có đứa bé khác, hiện tại không thích hợp. Mang theo đứa bé, về sau sẽ không tìm được bạn trai tốt. Dáng dấp Nghiên Nghiên nhà ta vừa đẹp, học tập lại giỏi, điều kiện nhà chúng ta không tồi, về sau nam nhân không phải là một người toàn năng làm sao có thể kết hôn với Nghiên Nghiên nhà ta, ba con sẽ không đồng ý."
Giờ phút này, hai người ba Mạnh mẹ Mạnh đều rất nóng lòng. Thấy hành động điên rồ của con gái như vậy, chỉ muốn sinh đứa bé ra, hận không thể cho cô đánh mấy bạt tay cho cô tỉnh. Nhưng vừa rồi cô chỉ mới sắp ngã xuống, sắc mặt hiện tại còn trắng trắng, mặc kệ là ba hay mẹ đều đều không thể xuống tay, chỉ có thể dùng biện pháp dịu dàng một chút để giải quyết vấn đề.
Nhưng làm sao Mạnh Tĩnh Nghiên nghe vô được chứ?
"Mẹ, người đừng nói nữa, con đã sớm quyết định, đời này không kết hôn. Ba, mới vừa rồi người cũng nói, nhà chúng ta gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền. Con cũng không cần nam nhân, tự con có thể nuôi tốt đứa bé của con!"
Lời thề son sắt đầy khẳng định, vả lại ánh mắt đầy kiên định, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm. Nhưng cha Mạnh cùng mẹ Mạnh làm sao để cho con gái làm như vậy chứ? Cô còn trẻ, mang theo đứa bé, có thể nói nửa đời sau của cô sẽ bị liên lụy. Đứa bé kia, cũng là đứa bé của Mạnh gia bọn hắn, nói nhẫn tâm là không thể, nhưng so với chuyện đứa bé không ra đời, thì tương lai con gái quan trọng hơn. Có lẽ bây giờ cô không hiểu cách làm của cha mẹ, chờ mười năm sau, kết hôn Nghiên Nghiên, sau đó cùng chồng nuôi dưỡng một đứa bé khác, cô sẽ hiểu.
Nhìn dáng vẻ con gái khóc lóc rối rít, trái tim cha Mạnh như bóp nát, "Vô luận như thế nào, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý lưu đứa bé này lại."
Nói xong, liền xoay người đi vào trong phòng ngủ. Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn về phía mẹ nhờ giúp đỡ, nhưng đương nhiên mẹ cô cũng không đồng ý quyết định của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng cô. Mạnh Tĩnh Nghiên liền cảm thấy mình thật là vô dụng, khẽ vuốt bụng mình, bảo bảo, hiện tại chỉ có con, mới là động lực duy nhất làm cho mẹ có thể chống đỡ.
Nếu như Thành Trạm Vũ vẫn còn ở đây......
Không, thà là hắn không có ở đây! Để cho cô một mình đối mặt! Nếu như vấn đề này không giải quyết được, thì sau này cô làm sao có thể bảo vệ đứa bé?
Mẹ Mạnh đỡ Mạnh Tĩnh Nghiên trở về phòng, để cho cô yên lặng nằm trên giường, cho cô suy nghĩ thật kỹ. Hai mẹ con người nào cũng cho là mình phải, không người nào nói được người nào. Đang mang thai bảo bảo, một người phải ăn cơm của hai người, ngủ của phần hai người, trò chuyện một chút, Mạnh Tĩnh Nghiên liền ngủ thiếp đi.
Gương mặt trẻ tuổi, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hai mắt mở ra giống như biết nói, giọng khi nói ra, làm cho người ta không thể rời ánh mắt đi.
Con gái ưu tú như vậy, vốn nên có hạnh phúc hơn so với ai khác, tương lai lúc nào cũng thuận lợin. Nhưng bây giờ, trong lòng đứa nhỏ này như đang có một cây gai đang sinh trưởng, không nhổ, sẽ trở thành tai hoạ ngầm, không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu nhổ đi, nhất định là chảy máu tràn lang, khổ sở không chịu nổi.
Đều là do bà, do bà là người mẹ không làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Nếu không phải do bà, nếu không phải do bà cho Thành Trạm Vũ vào đây ở, hai đứa bé cũng sẽ không......
Vuốt ve gương mặt điềm tĩnh của Mạnh Tĩnh Nghiên, mẹ Mạnh che miệng, yên lặng rớt nước mắt.
Ở Mạnh gia xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy thì Thành Trạm Vũ vẫn như cũ đang ở nơi rất xa cách đây vạn dậm. Lễ mừng năm mới, hắn thậm chí không trở về thành phố A. Nếu như không thể nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên, thì ở nơi nào, đối với hắn cũng đều giống nhau. Lễ mừng năm mới, cùng với 364 ngày khác cũng không khác nhau gì cả. Chỉ là đêm ba mươi, hắn đi siêu thị tiệm ăn nhanh mua một túi sủi cảo đông lạnh 3 nhân.
Nghiên Nghiên thích nhất cái này, mỗi lần có thể ăn hai mươi mấy cái.
Thời gian nửa năm, cuộc sống của hắn chỉ dựa vào những hồi ức này. Nếu như ngay cả chuyện nhớ lại cũng bị mất đi, vậy hắn thật sự trở thành một cái xác không hồn.
"Thành Trạm Vũ?" Thành Trạm Vũ quay đầu lại, nam sinh đang ở tại cửa ra vào đang gọi lập tức nhịn không được nói lời thô tục, "Ta x! Ngươi thật là! Thanh niên mà có cuộc sống như vậy sao?"
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Bảo ngươi đến nhà tớ mừng lễ năm mới ngươi cũng không đi, sáng sớm hôm nay mẹ ta gói sủi cảo, kêu tớ đưa đến cho cậu ăn thử một chút."
"Ta ăn." Chỉ chỉ bánh sủi cảo đông lạnh chất thành một đống để trên bàn.
"x! Bánh sủi cảo đông lạnh ăn liền mua trong siêu thị có thể so với mẹ tớ làm sao? Nhanh lên một chút, nhân lúc còn nóng ăn hết, còn dư lại khi về mẹ tớ lại mắng tớ."
Không nói gì, Thành Trạm Vũ liền nở nụ cười. Sợ rằng thu hoạch lớn nhất của nửa năm này, chính là quen được bằng hữu tốt thôi. Người thì rất tốt, chỉ là miệng có nói có chút thúi. Cầm đũa lên, yên lặng gắp bánh sủi cảo vào trong miệng, chợt tim bị một hồi đau đớn, chau mày. 12bku.
"Mẹ nó, nét mặt của ngươi như vậy là sao chứ, mẹ ta làm sủi cảo ăn không ngon sao?"
Lắc đầu một cái, ánh mắt u oán nhìn ngoài cửa sổ, "Không biết, gần đây trong lòng luôn không thoải mái, không biết có xảy ra chuyện không tốt không."
Trần Duy trong lòng thầm mắng: mẹ nó!Lại giả bộ như thanh niên ngành Văn nghệ!