Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 132: Muốn bắt được thì phải dùng độc chiêu




Nguyên nhân chủ yếu làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên quyết định phải giải quyết nhanh chuyện xảy ra với Tiêu Vũ nam ở trong lớp, chính là môn chính trị này, dài dòng lại một đầy những lý luận nói đi nói lại làm cho cả lớp rất buồn ngủ, không ít người bị các loại học triết lý luận này thôi miên. Đầu óc mệt mỏi...

Cũng giống như vậy. Mạnh Tĩnh Nghiên lúc ấy đang chống cánh tay còn mắt thì nhìn phía trước làm như đang chăm chú nghe giảng, trong đầu cũng đang miên man suy nghĩ chuyện không đâu. Đột nhiên cảm thấy tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng thế nhưng cánh tay mềm nhũn úp sấp trên bàn.

Lúc ấy biểu hiện của cô rất giống nhiều người, các bạn học cũng chỉ cho là cô ngủ thiếp đi, nhưng chỉ có Mạnh Tĩnh Nghiên hiểu bản thân mình hơn ai hết, đoạn thời gian này cô thật sự không thể tập trung được chút nào, người lúc nào cũng thất thần hay suy nghĩ lung tung, đôi khi đột nhiên liền mất đi ý thức. Chắc là do gần đây đã lâu không được nghỉ ngơi  thật tốt ăn cơm cũng không ngon dẫn đến tuột huyết áp, mới đột nhiên té xỉu như vậy.

Không cần đợi đến khi thắng Tiêu Vũ Nam, thì chính cô trước tiên đã chịu không được rồi! Nhất là ánh mắt ba mẹ nhìn cô, càng ngày lại càng lo lắng. Chỉ có ba người ăn cơm, lại làm tới bảy tám món ăn, chỉ hy vọng có món ăn làm cho cô có cảm giác thèm ăn để ăn nhiều thêm một chút.

Như vậy thì không cần nhóm người bên ngoài tác động làm cho sụp đổ, mà từ bên trong đã bắt đầu không chịu đựng được rồi.

Tháng Chín tựu trường, trường học đã đi học bình thường, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng giống như Trạm Vũ giống trước đây, hằng ngày đi sớm về khuya. Nếu muốn làm cái gì, chỉ có ngày thứ bảy mới có thể động thủ. Nhưng cô một ngày cũng chờ không được, giống như là có một ngọn lửa đang đốt ở trong tim của cô, làm cho cô tràn đầy lửa giận, lòng như lửa đốt.

Lúc nhỏ còn biết chạy chạy bộ, tập một chút yoga rèn luyện thân thể, những năm này tuổi càng lớn lại càng lười, luôn tìm cho mình lý do, tình nguyện ở nhà  xem tivi, chơi trên máy vi tính, cũng không muốn ra cửa vận động. Nếu lại chịu đựng thêm mấy ngày, không biết tiểu thân thể yếu ớt của cô có thể chịu đựng nổi hay không.

Sau khi Ba lái xe đưa cô tới trường học, Mạnh Tĩnh Nghiên xoay một vòng từ cửa sau trường học đi ra ngoài. Gọi điện thoại cho thầy giáo xin nghỉ, nói là ngã bệnh muốn xin nghỉ một ngày. Xưa nay cô là học sinh tốt, ngoan ngoãn nghe lời học giỏi, rất được giáo viên tin tưởng, hỏi quan tâm vài câu liền đồng ý cho cô nghỉ.

Móc ra một sổ tiết kiệm từ trong túi nhỏ mang theo người, trên sổ tiết kiệm có bốn số lẻ, đối với một học sinh trung học mà nói cũng coi là một khoản tiền lớn, những thứ này là những năm này cô tự mình để dành được, ba mẹ cũng không biết. Mạnh nữu nhi là một tiểu thần giữ của, chỉ có vào chứ không có ra, nhưng vì gia đình mình, tốn nhiều tiền hơn nữa cũng chịu.

Cô vốn muốn đi tìm thám tử tư điều tra, nhưng người dân ở đây vô cùng bát quái, chuyện này nếu bị người thứ ba biết, khó có thể bảo đảm là không tiết lộ ra ngoài. Nói thế nào Ba cũng được coi là nhân vật công chúng, mặc dù hắn chỉ là một thương nhân, tác phong sinh hoạt của chính bản thân hắn, không ảnh hưởng đến tiền đồ, nhưng để lộ chuyện này ra cho người khác biết thì cũng không tốt.

Cho nên Mạnh Tĩnh Nghiên tính sẽ chọn lựa loại hành động cực kỳ mờ ám —— cô đi Siêu thị Máy tính mua một camera  siêu nhỏ đắt tiền nhất tốt nhất.

Sau khi mua xong, nghiêm túc học cách cài đặt với nhân viên kỹ thuật, lại tốn 10 tệ mua một chậu xương rồng nhỏ chống phóng xạ, đào đất ra sau đó để camera siêu nhỏ vào, thận trọng dùng đất đắp kín. Sau khi chuẩn bị xong cầm chậu hoa lên cẩn thận nhìn một lần nữa, đúng là tiền nào của nấy, nếu không phải xnghiêm túc nhìn, tuyệt đối sẽ không phát hiện Càn Khôn nằm bên trong bồn hoa nhỏ.

Vào buổi trưa Mạnh Tĩnh Nghiên thuê xe đến siêu thị của ba, lúc này khi đến công ty tiểu bảo an kia đã biết Mạnh Tĩnh Nghiên, liền trực tiếp cho cô đi lên lầu. Mạnh Tĩnh Nghiên  gật đầu với hắn một cái, gần đây thật sự là không có tâm tình tán gẫu cùng người khác.

Lên trên lầu, giống như trong dự liệu liền nhìn thấy Tiêu Vũ Nam. Chức vụ của cô là người ở bộ phận PR, tóm lại là nhân viên thuộc về phòng làm việc này, buổi trưa có nửa giờ nghỉ ngơi, có thể lên lầu sáu của siêu thị mà ăn những món ăn trên đó. Trong phòng làm việc không có người nào, cô lại không có đi ra ngoài, ở văn phòng ăn hộp cơm mình mang theo.

Nhìn thấy mình tới, rất là nhiệt tình chào hỏi mình. Còn hỏi cô là không phải ở lại buổi trưa rồi đi học luôn hay không, buổi trưa có ăn cơm hay không muốn mời cô ăn cơm. Trên lầu mới mở tiệm cơm Tây mùi vị không tệ. Mạnh Tĩnh Nghiên liếc một cái cô, miễn cưỡng mỉm cười cự tuyệt. Nói giỡn, phá hư gia đình của người ta Tiểu Tam như ngươi cần phải trừ diệt, cùng Tiểu Tam ăn chung đồ như vậy, khó bảo toàn cô sẽ không trực tiếp dùng là dao nĩa của ăn bữa này phóng lên trên mặt Tiêu Vũ.

Mặc dù cô rất đáng ghét, nhưng ngoài mặt Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn giữ bộ dáng tươi cười, để ngừa chuyện bứt dây động rừng. Tiêu Vũ Nam để cho cô mình vào phòng làm việc của tổng giám đốc, còn cô ta trở về bàn làm việc của mình tiếp đi ăn cơm.

Vừa vào phòng của ba, đôi mắt ra đa của Mạnh tiểu nữu trước tiên liền nhìn lên trên bàn làm việc, quả nhiên phát hiện một  hộp cơm. Nếu như không nhìn lầm, thì nó rất giống với hộp cơm của Tiêu Vũ Nam, chỉ có màu sắc là khác nhau.

Ta nhổ vào! Còn làm hộp cơm tình yêu nữa! 15166412

Liền giận dữ ném hộp cơm trong thùng rác, nhe răng trợn mắt suy nghĩ một lát lại lấy nó từ trong thùng rác ra ngoài lần nữa sau đó đặt lại lên trên bàn. Làm sao có thể cho Tiêu Vũ Nam lúc thu dọn sẽ nhìn thấy bữa cơm tình yêu của mình nằm trong thùng rác chứ? Bây giờ còn hơi sớm.

Động lòng không bằng hành động, vì để sớm đánh tan ảo tưởng không thực tế của Tiêu Vũ Nam, Mạnh Tĩnh Nghiên vỗ vỗ đồng thời với chậu xương rồng đang ôm trong ngực, đối với nó tràn đầy hi vọng.

Nhìn chung quanh phòng làm việc một vòng, cuối cùng quyết định đặt nó phía trên giá sách. Thứ nhất, nơi đó địa thế cao có tầm mắt, nhìn một cái không sót gì xảy ra trong phòng, một góc nhìn chết cũng không có. Thứ hai, đặt ở trên giá sách, rất cao, phải đứng trên ghế ngồi mới lấy tới. Bình thường  dọn dẹp phía trên này đều là công nhân làm vệ sinh làm, còn Tiêu Vũ Nam khi dọn dẹp, cũng chỉ là làm dáng một chút, dọn dẹp bàn đọc sách của Ba Mạnh một chút, khả năng đụng tới cây xương rồng này, chiếm khả năng rất thấp.

Cất bồn hoa xong, điều chỉnh thử góc độ một chút, Mạnh Tĩnh Nghiên mới đắc ý vỗ vỗ tay.

Hôm nay cô rất là lỗ vốn, tiền trong sổ tiết kiệm xài cũng gần hết. Không chỉ mua siêu nhỏ camera, Mạnh Tĩnh Nghiên còn đặc biệt mua một bộ màn ảnh lớn  máy thu tín hiệu, đmáy theo dõi tín hiệu nhận được máy nhận tín hiệu lên, có thể thông qua máy nhận tín hiệu quan sát được từng cử động của những người trong phòng này, hình ảnh high definition.

Nếu là ba thật...... Cô tuyệt đối sẽ không tha thứ. Từ người chuyện Lục Hoằng văn phản bội chính mình sau, cô liền đối với nam nhân mất đi lòng tin, chỉ có ba, cô tin tưởng hắn. Cảm thấy ba quả thực là nam nhân tốt trên hiếm có thế giới, mẹ gả cho hắn vô cùng hạnh phúc. Nếu như ba thật bị Tiêu Vũ Nam quyến rũ, ngay cả người cuối cùng trong lòng Mạnh Tĩnh đặt niềm tin cũng như vậy, thì thật sự cô cũng không dám tin tưởng vào tình yêu.

Mắt thấy nhanh đến một giờ người trong văn phòng đều đã trở lại, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng rời đi. Trước khi đi còn cố ý dặn dò Tiêu Vũ Nam, cô để chậu xương rồng ở trong phòng ba dùng để hút phóng xạ, không cần cô ta tưới nước, vật này không cần tưới, mỗi lần cô tới sẽ tự thân làm là được rồi.

Tiêu Vũ Nam còn khách khí với cô là sẽ giúp cô chăm sóc chậu xương rồng, liên tiếp bị cô cự tuyệt. Nói giỡn, không để cho cô đụng chậu bông kia, chính là sợ bị cô phát hiện Camera trong đó.

Buổi chiều thuê xe trở về trường học, lấy hết sách trong bàn ra chất ở trên mặt bàn chất thành một xấp thật dầy, lấy máy nhận tín hiệu đặt ở dưới sách mặt. Đoán chừng không ít học sinh cấp 3 cũng làm như vậy qua, lúc chơi điện thoại lấy sách chồng chất thành một chồng cao, thầy giáo từ trên bục giảng nhìn xuống, sẽ bị  sách lại làm cho họ không thể nhìn thấy gì, đừng nói giấu điện thoại di động ở dưới sách trước mặt... Sản phẩm điện tử, an toàn vô cùng.

Người ngồi cùng bàn Mạnh Tĩnh Nghiên thấy cô cả buổi chiều đều ở đây nhìn chằm chằm điện thoại di động, cũng không hề nghe giảng, cảm thấy rất kinh ngạc. Bình thường Mạnh Tĩnh Nghiên là học sinh tốt, đi học nghiêm túc nghe giảng, chỉ cần là thời gian lên lớp, cơ hồ sẽ không móc điện thoại ra.

Ân cần khuyên nhủ cô mấy câu phải học tập tốt, không cần mê muội mất cả ý chí các loại.

Cô nào biết Mạnh Tĩnh Nghiên là ở vì duy trì thể hiện mình theo tuổi nên mới cố gắng làm vậy, chỉ là lời nói của cô bé cũng làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy ấm áp trong lòng, ngoài miệng đồng ý với cô sẽ không làm trễ nãi học tập, nhất định nghiêm túc nghe giảng. Nhưng đến  lúc hành động lại phản ảnh, như cũ là làm theo ý mình, nên chuồn mất còn là chuồn mất.

Ở trong lòng Mạnh Tiểu Nữu, học tập, thứ nhất là vì che giấu tai mắt người, không muốn quá đặc biệt làm cho người ta nhìn ra mình khác thường, thứ hai cũng không muốn uổng phí thời gian sống, tìm cho mình chút việc để làm. Nhưng là, giữa học tập và gia đình bên nào khinh nào trọng, trong lòng cô rất rõ ràng. Học tập khá hơn nữa thì làm thế nào đây, cuối cùng chỉ có hạnh phúc gia đình  mỹ mãn, đó mới là tài phú cả đời.

Vì vậy người nào đó trừ ăn cơm ở nhà, cùng buổi tối khi ba có ở nhà, máy thu tín hiệu không rời tay chút nào. Cô cũng không muốn mình kích động như vậy, nhưng không biết rõ giữa ba cùng Tiêu Vũ Nam có vấn đề gì, cô ăn không ngon ngủ không yên, ngồi ở nhà hẻo dõi muốn bốc hoả. Hết cách rồi, đây chính là phương thức giải quyết nhanh nhất rồi.

Nhưng cô có lòng muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, Ba Mạnh cũng không phối hợp. Đối với con gái cưng vừa ói tinh thần vừa bất ổn, hắn cũng  bị gấp gáp theo, nhưng không biết bực bội ở chỗ nào, nên hắn không phối hợp tốt với con gái bảo bối của hắn.

Hai mắt của Mạnh Tĩnh Nghiên chằm chằm đầy mệt mỏi, ba ngày rồi, trừ Tiêu Vũ Nam mỗi ngày đúng giờ vào phòng làm việc để hộp cơm trên bàn sách, thu hộp cơm, những người khác một người cũng không có. Làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên bực bội vò đầu bứt tai, nếu là ba không tới, cô thì phải gọi điện thoại dùng biện pháp gì để dẫn hắn tới.

Giống như ông trời nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên quá đáng thương, rốt cuộc cũng không có ý định hành hạ cô nữa. Ngày thứ tư lúc đơn vị xảy ra một sự cố không lớn không nhỏ, lầu sáu tầng bán thức ăn có vị khách hàng ăn cơm tối ăn ngộ độc thức ăn nhập viện, kiên trì muốn tìm người đứng đầu siêu thị, ý  muốn bồi. Ba Mạnh thân là người đứng đầu, việc nhân đức không nhường ai.

Vừa sáng sớm, liền triệu tập toàn thể nhân viên quản lý đi họp, sau đó vội vàng vào phòng làm việc phê duyệt tài liệu. Trong lúc Mạnh Tĩnh Nghiên trừng lớn cặp mắt, thân thể bó chặt, cô biết, một lần ba tới không dễ dàng, lấy tính tình của Tiêu Vũ Nam, nhất định sẽ nắm bắt cơ hội lần này cùng ba làm quen. Giữa hai người bọn họ có tình ý gì hay không, vào hôm nay mà có thể thấy rõ!

Cả người Mạnh Tĩnh Nghiên thẳng tắp, khẩn trương lại và nghiêm túc nhìn chăm chú vào máy thu tín hiệu, siết chặt hai nắm tay, rốt cuộc sẽ biết được kết cục!