Editor: Á bì
Từ tiểu học lên trung học rồi lại lên cao đẳng, mười hai năm, tới lúc thi cao đẳng kết thúc tất cả học sinh đều như con ngựa thoát cương, sau khi hoàn thành xong việc thi thì chẳng nghĩ thêm được gì nữa, chuyện nghiêm chỉnh mỗi ngày bọn họ nghĩ tới chỉ có chuyện làm sao ăn chơi thôi.
Giờ phút này chắc ba mẹ cũng có thể hiểu con họ ở trường cũng chẳng dễ dàng gì, về mặc phương diện tiền bạc cũng có phần phóng khoáng hơn, mấy đứa nhỏ muốn đi chơi, phần nhiều cũng sẽ tiêu pha không ít, nên cũng cho con cái mình thêm chút tiền.
Có thời gian, trong tay lại có tiền bạc, lại vừa mới được "phóng xuất", một bầy học sinh được giải phóng nên chơi rất điên cuồng. Bình thường Thành Trạm Vũ rất ít nói, bình thường chỉ ở chung với vài người bạn và cũng ít về nhà.
Mạnh Tĩnh Nghiên thật sự rất ghen tỵ, sau khi Thành Trạm Vũ tốt nghiệp, thì tới phiên cô phải chịu sự giày vò của cấp ba. Anh ấy có thể mỗi ngày đi ra ngoài ăn chơi, sống sung sướng, cô thì phải đi sớm về khuya. Đừng nói đến chuyện nghỉ hè cũng bị cưỡng ép chỉ còn lại mười ngày, ngay cả thời gian tan học cũng được sửa lại. Buổi tối còn thêm tận hai tiếng tự học, cô giáo thì cứ nhìn chằm chằm vào phòng học.
Thứ bảy cũng cho thêm một khoá vào ban ngày, một tuần bảy ngày, chỉ có chủ nhật là có thể nghỉ ngơi, nhưng cũng làm bài không ngừng nghỉ. Nhất là những đứa học văn chắc là đều có thể lĩnh hội được chuyện vừa đến ngày nghỉ đều sẽ có mười trang bài tập được phát xuống để hưởng thụ.
Hơn nữa mỗi cô hoặc thầy giáo đều cho rằng mình cho bài không nhiều, lúc nào cũng là thời gian nghỉ ngơi, chẳng lẽ họ không cảm thấy hai tiếng để làm bài tập là không hợp lý sao? Chắc là vì đau lòng cho bọn họ, nên mới cho bài ít thế.
Nhưng mà một lớp tiêu mấy hai tiếng, năm lớp thì chẳng phải tiêu năm tới mười tiếng sao, chờ tới lúc làm xong hết mấy bài đó, thì ngày nghỉ cũng đã trôi qua, thật ra so với chuyện lên lớp đi học cũng chẳng khác gì nhau, làm cho học sinh kêu khổ thấu trời. Đáng sợ nhất là chuyện làm chậm nên bài tập làm chưa xong, sáng thứ hai còn phải dậy sớm để làm tiếp.
Các yêu cầu của cô giáo cũng ngày càng nghiêm khắc hơn, mới vừa đưa xuống quy định mới của giờ tự học, nói rằng "không cần ngẩng đầu". Ý muốn nói rằng học sinh chỉ cần cúi đầu học, mặc kệ trong phòng học phát ra âm thanh gì, hoặc là cô giáo có đi đến bên cạnh cũng không được ngẩng đầu. Nếu các người nghĩ cô giáo không ở đó, dám ngẩng đầu lên thì sẽ bị phạt làm thêm một trang bài tập.
Lúc đầu Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ nghĩ cô giáo muốn dù doạ thôi, học sinh cũng chỉ nên nghe một chút mà thôi, dù sao trên có chính sách thì dưới có đối sách mà. Thời gian chưa tới ba ngày, Mạnh Tĩnh Nghiên hoàn toàn nghĩ thông suốt, cô giáo đã luyện được một thân toàn kinh công, Lăng Ba Vi Bộ cùng với Lô Hoả Thuần Thanh, thường thường tới giờ tự học, cô đều đi không có tiếng động tới lớp kiểm tra mọi người. Ai dám ngẩng đầu nhìn cô, bị phạt làm thêm bài không thương lượng gì hết.
Mới cấp ba thôi nha, mới vừa bắt đầu đều đã lập uy với tất cả học sinh. Thật khẩn trương! Rất áp lực! Vô cùng đau khổ!
Nhưng mà cũng có biện phát, hàng năm toàn Trung Quốc đều có rất nhiều người tranh nhau đi cây cầu Độc Mộc vào cao đẳng này. Bộ Giáo Dục cũng có nói tính chất đào tạo cũng xảy ra chút biến hoá, bây giờ hình thức giáo dục cũng không phải không có thay đổi, đào tạo dự thi, muốn lên đại học, hoàn toàn đều dựa vào thành tích của bài thi vào cao đẳng.
Cuộc sống đó, nếu đã không thể phấn đầu thêm nữa thì cứ nằm xuống bắt đầu hưởng thụ đi.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng tự an ủi bản thân mình, bên cạnh cũng có người có tương lai cực kỳ tươi sáng để so sánh, cô đang nói tới thời gian gần đây, Thành Trạm Vũ có thể ngủ tới khi tự tỉnh dậy, cơm chẳng cần ăn, nước chẳng cần uống đã chạy ra ngoài chơi với bạn học rồi.
Có khi tối trở về rất khuya, chín giờ cô tan học về nhà, nhưng đôi khi vẫn chưa thấy Thành Trạm Vũ về. Lúc trở về thì toàn thân đều là mùi rượu, không biết đã đi đâu vui chơi.
Thật sự quá bất công! Thật sự làm cho người ta rất tức giận!
Vì thế cô bạn nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy không vui, tính tình cô liền bạo phát, cô muốn trừng phạt Thành Trạm Vũ.
Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, Thành Trạm Vũ đáng thương đã ăn nhờ ở đậu, mà giờ còn phải sống một cuộc sống luôn lo đề phòng và chịu áp bức.
Buổi sáng mẹ Mạnh liền lên phòng vén chăn của con gái, sau khi kêu Mạnh Tĩnh Nghiên dậy, mắt của Mạnh Tĩnh Nghiên đều mở không ra, mắt nhắm mắt mở thiếu điều muốn đụng vào cửa phòng của Thành Trạm Vũ, nên cũng muốn đi đánh thức Thành Trạm Vũ dậy luôn.
Cô vất vả khó khăn như vậy, tuyệt đối không thể để cho Thành Trạm Vũ được sống quá tốt đẹp.
Chờ tới lúc rửa mặt xong ngồi lên bàn cơm, thì đã thấy Thành Trạm Vũ chuẩn bị chỉnh tề ngồi bên cạnh cô dùng cơm, Mạnh Tĩnh Nghiên liền cười như tên trộm, cảm thấy rất vui vẻ.
Người đứng ở đầu cầu ngắm phong cảnh, nhưng họ cũng có thể trở thành phong cảnh cho người khác ngắm. Cô đang đắc ý về chuyện mỗi buổi sáng đều có thể tra tấn Thành Trạm Vũ, chính là lôi kéo anh cùng nhau chịu tội mỗi buổi sáng, nhưng không ngờ rằng Thành Trạm Vũ lại hưởng thụ loại "tra tấn" này.
Sáng sớm lúc đang còn nửa tỉnh nửa mê, tự nhiên liền có ôn hương nhuyễn ngọc phục vụ anh "rời giường". Mới mở mắt ra thì liền thấy được người mình thích, đây chẳng phải là cuộc sống anh vẫn hằng mong muốn sao?
Mặc dù thực tế có chút chênh lệch với cảnh anh mong ở tương lai, nhưng vừa thấy bộ dạng mắt mơ mơ màng màng mới rời giường đáng yêu của cô, ánh mắt anh đều bao vây tính tình bướng bỉnh của cô khi hành hạ anh, cả trái đều vì cô mà hoá thành nước.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô nhóc kia liền đi học, anh thì trở về phòng ngủ bù, thật sự cũng chẳng chậm trễ chuyện gì cả. Ăn xong bữa sáng có thể nuôi dạ dày, sau khi rửa ruột có một khoảng thời gian anh cảm thấy dạ dày không được thoải mái, trong khoảng thời gian ở nhà họ Mạnh được ăn ngon nghỉ ngơi tốt, dần dần tật xấu của anh cũng tốt hơn.
Thành Trạm Vũ rất vui và cao hứng, mặt khổ qua cũng là chỉ diễn cho Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn. Anh là con của diễn viên, không thì làm sao có thể làm cho cô nhóc kia được vừa lòng? Thậm chí anh còn có chút mừng thầm, có lẽ bản thân Nghiên Nghiên còn chưa có phát hiện, càng "tra tấn" anh, cô lại càng thân thiết với anh hơn.
Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, cô dám mắt nhắm mắt mở, mặt đồ ngủ đi vào phòng của người ta, nghĩ mọi biện phát để nháo anh ta rời giường hay không?
Đáp án chắc chắn là không. Da mặt của cô nhóc kia rất mỏng, chắc đã sớm bị doạ sợ chạy mất.
Đương nhiên đó cũng chỉ là so sánh, là giả thiết, nếu thật sự có người đàn ông đó, với lòng dạ hẹp hòi như Thành Trạm Vũ, anh ta có thể hạ anh sao? Chắc chắn xé nát anh ta!
Tại cô nhóc kia không nhận ra đấy thôi, cô đã sớm xem anh như một phần ở trong nhà, nên tất cả động tác của cồ đều có vẻ tự nhiên và hài hoà. Hi vọng cuộc sống như vậy cứ tiếp tục kéo dài, thật là tốt...Nếu chỉ có hai người là anh và Nghiên Nghiên thì càng tốt hơn.
Mẹ Mạnh đối với anh tốt vô cùng, nhưng nói theo một cách khác, bà cũng chính là bóng đèn bự của anh và Mạnh Tĩnh Nghiên!
Thành Trạm Vũ à Thành Trạm Vũ, qua cầu liền rút ván à, bộ anh không nhớ trước kia anh đã trông mong mẹ Mạnh giữ anh ở lại trong nhà để cho anh sớm ngày chung đụng với Mạnh Tĩnh Nghiên và hoàn toàn không ngại có hai người lớn gây trở ngại ở đây hay sao? Bây giờ ánh mắt nhìn con cừu nhà người ta xanh như vậy, hận không thể ngậm nó về lại hang sói.
Chủ nhật Mạnh Tĩnh Nghiên được nghỉ học, Thành Trạm Vũ bảo muốn đi ăn cơm chia tay với bạn bè, và muốn Mạnh Tĩnh Nghiên đi cùng với anh.
Các bạn học đều cảm thấy rất tốt, bữa cơm chia tay này có người muốn dẫn theo người nhà thì dẫn theo, ngoại trừ Nghiên Nghiên, thì ai là người nhà của anh nữa. Anh cũng không muốn nói dối với Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng chỉ che giấu một phần mà thôi.
Cô gái nhỏ nhà họ Mạnh mới đầu cũng không muốn đi, khó khắn lắm mới có một ngày không cần dậy sớm, ngủ thẳng tới trưa thì làm bài tập, làm hết tất cả bài tập thì một ngày trôi qua như vậy đó. Nếu cùng ra ngoài với Thành Trạm Vũ thì có thể phải cả đêm mới về, còn bài vở nữa, chậc chậc, học sinh năm ba như cô thật sự là chịu không nổi đâu.
Nhìn về phía Thành Trạm Vũ thì ánh mắt của cô lại càng hâm mộ và ghen ghét, như một người đang ở thiên đường, một người ở địa ngục vậy đó!
Cô bé kia còn đang cáu kỉnh, Thành Trạm Vũ cũng không giận, mặc kệ Mạnh Tĩnh Nghiên có bộ dáng gì anh đều yêu thích cả, nhìn thấy cô dẩu môi và mắt trợn ngược lên, cũng là một loại hưởng thụ đó.
Bác Lỗ Tấn đã từng nói qua, không phải bạo phát trong im lặng, thì chính là chết trong im lặng. Thằng nhãi Thành Trạm Vũ này chẳng bao giờ sợ chết, anh ta thấy mọi thứ của Mạnh Tĩnh Nghiên đều tốt, dù là trợn mắt anh cũng thấy cô làm thật sự rất có phong tình. Sáng nay số lần cướp chăn càng tăng, đều bị cô nhóc đó ép buộc hết, thật sự là không có biện pháp nha!
Đùa một hồi, cô thật sự đã tức giận, Thành Trạm Vũ vội vàng di chuyển bản thân - chỉ cần Nghiên Nghiên chịu đi tham gia tiệc của bạn học, anh đều nguyện ý làm hết tất cả bài tập của cô.
Đừng thấy số lượng bài tập ngữ văn, tiếng anh, và sử địa nhiều, nhưng với trí nhớ siêu phạm của Mạnh Tĩnh Nghiên thì đó cũng chỉ là bữa sáng mà thôi. Nhưng còn bài tập toán, dù chỉ có hai ba trang mà thôi, nhưng thường thì cũng chiếm gần hai ba tiếng đồng hồ mới làm xong.
Đã có người tự chủ động muốn làm dùm, lại được ăn ngon chơi tốt, nếu từ chối thì cũng chỉ có kẻ ngốc. Cô gái nhỏ nhà họ Mạnh liền đổi giận thành vui, vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Thành Trạm Vũ. Tâm tư của phụ nữ là thứ khó đoán, bởi vì họ là loài biến đổi nhanh nhất trên thế giới.
Sợ anh quỵt nợ, nên bài tập cần phải được làm xong trước khi đi ra khỏi cửa. Chẳng lẽ Thành Trạm Vũ lại là loại người như vậy sao? Lừa bịp ai cũng chắc chắn sẽ không lừa bịp cô, tiểu tổ tông của anh!
Cứ như vậy, khi Mạnh Tĩnh Nghiên trang điểm ăn diện, Thành Trạm Vũ liền ngồi xuống bàn trà trong phòng khách làm lao công, làm bài tập thay cho cô bé kia mà không cần trả phí. Làm trẻ con thật sự rất mệt nhọc đó! Vừa làm bài tập mà còn phải làm cho thật kỹ nữa chứ.
Người nào đó thì chẳng cảm thấy đau lòng chút nào, mà còn vui vẻ trên nỗi đau của người khác nữa. Nhìn Thành Trạm Vũ làm bài tập, cô cũng lười biếng chẳng muốn làm gì cả, ngột ngạt mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng được phun ra. Vui vẻ vào phòng thay quần áo, xong thì đi ra ngoài kiểm tra xem Thành Trạm Vũ có lười biếng hay không.
Ưm, không lười biếng, mà còn tính toán rất tốt nữa.
Nhìn thấy quần áo trên người cũng không phải là đẹp lắm, liền chạy vào phòng lần nữa thay bộ mới!
Ở trước mặt của Thành Trạm Vũ, Mạnh Tĩnh Nghiên mãi mãi như một đứa trẻ chẳng bao giờ chịu lớn vậy, vẫn giống như đứa nhỏ ba tuổi năm đó. Quần áo đổi từng bộ từng bộ, lén kiểm tra xem Thành Trạm Vũ có lười biếng hay không ít nhất không dưới mười lần. Với tính nhạy bén của anh, bộ Thành Trạm Vũ không phát hiện Mạnh Tĩnh Nghiên đang làm gì hay sao?
Chẳng qua đang lừa cô chút thôi, cầm bút vẽ tranh loạn xạ trên giấy, thực ra mấy bài tập đó anh đã sớm làm xong, nhưng lại không đành lòng phá vỡ tâm tình đang dâng cao của Mạnh Tĩnh Nghiên.
May là Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không có để anh đợi quá lâu, sau khi thay xong năm sáu bộ, cuối cùng cũng đã chọn được một bộ mà cô rất hài lòng, đẩy cửa phòng ra hét to với Thành Trạm Vũ, "Còn chưa làm xong sao? Còn lại bao nhiêu bài nữa? Anh làm chậm quá đấy! Cũng sắp tới giờ tới gặp bạn anh rồi, có phải sẽ tới trễ hay không? Nếu không chúng ta đi ra ngoài trước, tối về lại làm tiếp."
Cô gái nhỏ trang điểm có chút trưởng thành và thanh tao đã bị Thành Trạm Vũ đùa tới mức gần hỏng, làm cho anh nhìn cô thiếu chút là không chuyển mắt được, trong lòng đột nhiên có chút hối hận, không nên đồng ý với đám bạn là sẽ dẫn theo người nhà, bảo bối nhà anh chắc chắn sẽ gây hoạ mất!