Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 107: Sầu vân thảm đạm




Editor: Á bì

Gần đây tâm tình của người nhà họ Mạnh có chút suy sụp, nguyên nhân là vì bệnh viện truyền đến một tin buồn, báo cáo kết quả kiểm tra sức khoẻ của bà ngoại Mạnh xảy ra chút vấn đề, trong thân thể bà có một cái u. Nhưng chỉ là u lành, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ là được.

Giải phẫu này không có mạo hiểm nhiều, nhưng người già lại không muốn bị khai đao, cảm thấy làm giải phẫu thì chính là bệnh nặng, sợ một bó tuổi của bà không chịu nổi ở trên bàn mổ. Bà già rồi muốn nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên vào đại học, kết hôn, còn muốn nhìn chắt ngoại của bà nữa.

Bà ngoại Mạnh không chịu làm phẫu thuật, người trong nhà đã nói nhiều lắm rồi mà không lay chuyển được bà. Bác sĩ có cho bà thuốc, nói là để phòng cái u phát tán nhanh. Nhưng lại không thể trị tận gốc, muốn khôi phục lại sức khoẻ như xưa thì phải làm giải phẫu.

Bà cố chấp không đổi, nhưng lần này làm cho mấy người phía dưới buồn tới hỏng luôn.

Kiếp trước bà ngoại Mạnh qua đời lúc Mạnh Tĩnh Nghiên học trung học, mặc dù kiếp này dương thọ của bà được kéo dài, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy vẫn chưa đủ, hi vọng người bà mà cô yêu thương có thể sống lâu trăm tuổi. Nắm chắc mười phút giữa giờ tan học và giờ tự học để làm xong hết tất cả bài tập về nhà, buổi tuối lúc tan học, liền trực tiếp đi tới nhà bà ngoại. Bà yêu thương cô nhất, người khác nói không nghe, nhưng lời cô nói thì lại nghe được vài câu, đeo bám dai dẳng thì cuối cùng cũng thuyết phục được bà.

Mấy năm nay bà đều đến nhà trẻ để phụ giúp, thường ở cùng một chỗ với mấy bạn nhỏ, trong lòng vui vẻ, nên thân thể cũng rất khoẻ mạnh, mấy người hàng xóm thấy cũng không thể không bật ngón cái lên. May mắn là ba Mạnh cứ đúng ngày là đặt hẹn kiểm tra sức khoẻ cho mẹ vợ một năm hai lần, khi phát hiện thì vẫn còn kịp, bằng không ai có thể nghĩ tới trong thân thể đi như bay của bà có cái u chứ? Đợi đến khi phát hiện thì lúc đó chắc đã muộn.

"Bà ngoại, con về rồi ạ!"

"Ôi chao, bảo bối ngoan, mau đi rửa tay đi! Hôm nay có làm coca chân gà mà cháu thích nhất đấy!" Bà ngoại cười tít mắt ló đầu từ trong bếp ra, nói với cháu ngoại và Thành Trạm Vũ.

Mười năm, Thành Trạm Vũ và Mạnh Tĩnh Nghiên đã quá quen thuộc, tới nhà bà ngoại thì tất nhiên không thể thiếu anh được. Nhưng bà ngoại là một bà lão độc thân, phòng ở trong nhà cũng chỉ có một cái phòng nhỏ, không có chỗ cho anh ở, buổi tối Mạnh Tĩnh Nghiên và bà ngoại ở cùng một phòng, anh lại phải tự mình chuẩn bị chỗ ngủ cho mình.

Sau khi nhà họ Mạnh sống được sung túc hơn, mẹ Mạnh và mấy anh chị em có hùng tiền lại mua cho bà ngoại một căn nhà lớn. Nhưng phòng quá lớn lại làm cho nó có vẻ trống trải và không được thoải mái, bà ngoại vẫn muốn ở lại căn nhà cũ hơn.

Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa rửa tay, đã chạy tới bàn cơm hít hương thơm của cơm, thoả mãn, híp mắt, "Bà ngoại, thật là thơm!"

"Con mèo nhỏ tham ăn!" Bà ngoại Mạnh cười mắng, "Mau đi rửa tay đi, rửa tay là có thể ăn rồi."

Bà ngoại đã cầm muôi mấy chục năm, nhưng cũng chỉ nấu được mấy món ăn gia đình truyền thống, nhưng còn món mới coca chân gà này, thì là do cháu ngoại quá thích, nên bà đặc biệt đi học riêng. Bà không thích ăn chân gà quá ngọt này, lúc mới học bà có nếm thử nhưng nếm xong thì mặt mày cau lại, mỗi lần làm ra, một miếng bà cũng chẳng ăn. Thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ăn như hổ đói, bà liền cảm thấy vui vẻ.

Sống hai đời, nghi thức trên bàn ăn Mạnh Tĩnh Nghiên luôn hiểu rõ. Nhưng ở nhà bà ngoại, Mạnh Tĩnh Nghiên không quản mấy cái này, vừa rửa tay xong liền cầm lấy chân gà ở trong mâm lên. Lộ ra bộ dáng mèo nhỏ thèm ăn, làm cho mặt mày bà ngoại cười đầy nếp nhăm có thể nhét được cây tăm. Cô càng ăn ngấu nghiến bà ngoại càng cao hứng.

Mấy ngày nay ăn không khống chế, giờ lên tận mấy cân, mặt cũng đầy thịt.

Cô sai Thành Trạm Vũ đi mua cho cô thuốc tiêu hoá, Thành Trạm Vũ không đi, nói cô béo lên mới đẹp. Trước đây quá gầy, ôm rất cấn.

Ai để cho anh ôm chứ? Ngại cô ốm thì đừng ôm nữa! Miệng nói một đằng, nhưng chân vẫn đi, thật là giả dối! Nhưng mà nghĩ lại, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại âm thầm vui vẻ, muốn cô tự xuống lầu đi mua thuốc tiêu hoá, chắc chắn cô sẽ không đi. Giờ đi vài bước đã không có sức, còn sức đâu mà xuống lầu đi mua thuốc chứ?

Vì thế cô nhóc vô lương tâm giở trò làm nũng bà ngoại, "Bà ngoại, đều tại bà đó, biến cháu thành heo rồi!"

Bà ngoại nghe xong lời của cô liền cười, "Heo rất tốt mà, ăn rồi ngủ, rất có phúc mà."

"Haiz, về sau cháu không gả được ra ngoài thì sao, vậy bà ngoại phải chịu trách nhiệm nuôi cháu cả đời đó."

"Được được, bà ngoại nuôi cháu cả đời. Thấy cái rương kia không, bên trong để bộ đồ cưới của bà ngoại đấy,  đều là của bảo bối ngoan của ta đấy." Hàng tháng bà đều có tiền lương hưu để dưỡng lão còn thêm tiền sinh hoạt phí mà con cháu cho, mỗi tháng nhận được cũng không ít. Nhưng lại tiết kiệm, mùa hè muốn mua một cây kem cũng cảm thấy tiếc, nhưng lại dành toàn bộ số tiền cho cháu trai cháu gái, ngay cả cháu ngoại gái cũng có phần. Trong đó phần dành cho Mạnh Tĩnh Nghiên là nhiều nhất, có thể thấy bà ngoại thương cô bao nhiêu.

Hốc mắt cô bạn Mạnh đỏ lên, "Bà ngoại, đồ cưới của cháu đã có ba mẹ chuẩn bị rồi, bà đừng có chuẩn bị cho cháu nữa. Tiền này nha, nếu dùng cho cháu thì giảm quá nhiều rồi. Ngoại cứ nhìn đi, hồi cháu mới sinh ra ba cháu một tháng lương chỉ có sáu bảy chục đồng, giờ thì cao hơn rồi. Ngoại nhìn thử đi, giờ lấy một phần tiền ngoại có thể mua được gì ạ?"

Mặc dù có thể nói như vậy, nhưng rõ ràng bà ngoại Mạnh không đồng ý, tiền nhiều tiền ít thì cũng là tâm ý của bà, không cho cháu ngoại gái chút đồ cưới, trong lòng bà cảm thấy không thoải mái. Ba mẹ nó có chuẩn bị bao nhiêu thì là của ba mẹ nó, không giống nhau.

"Hơn nữa, không biết chừng nào cháu mới cưới chồng rồi chuyển ra ngoài, đồ cưới của bà, không biết phải để đó đến năm nào tháng nào."

Bà ngoại nắm tay Mạnh Tĩnh Nghiên, khẽ vuốt mu bàn tay cô, "Thật ra Trạm Vũ là đứa bé tốt, người ta cũng đã đợi cháu nhiều năm rồi, chúng ta không thể nuốt lời được!"

Cái gì thế?

Cô đáp ứng Thành Trạm Vũ lúc nào chứ?

Mặt Mạnh Tĩnh Nghiên có chút đỏ, sau lần Thành Trạm Vũ phải vào bệnh viện, tâm tình của cô quả thật có chút biến hoá, ý thức của bản thân đối với Thành Trạm Vũ, tồn tại một chút cảm giác không rõ ràng. Nhưng khó là cô lại không tin tưởng đàn ông được, cho nên vẫn luôn cự tuyệt anh.

Nhưng bà ngoại vẫn luôn phối hai người thành một đôi, giờ nói ra làm cho cô ngượng ngùng đây mà!

Nhất là Thành Trạm Vũ vẫn còn ở đây! Nhưng cô và bà ngoại đang ở trong phòng, đang cùng bà ngoại xem ti vi và tán gẫu, Thành Trạm Vũ lại đang ở trong bếp rửa chén mà thôi.

"Bà ngoại là người từng trải, ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, nhìn người là chuẩn nhất, thằng nhóc này đối với cháu tốt, đừng có không biết quý như vậy, làm cho tâm người ta lạnh đi, có biết không?"

Tiểu Mạnh dẩu môi lên, không thuận theo nói, "Bà ngoại, bà xúi cháu yêu sớm nha! Quay đầu lại cháu bái bà làm sư phụ! Còn có bà ăn muối nhiều hơn cháu ăn cơm, đó là bởi vì miệng bà quá nặng, đánh chết muối luôn! Bác sĩ nói, ăn mặn quá không tốt cho sức khoẻ!"

Bà ngoại Mạnh hé miệng cười vui vẻ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, "Đúng là nhiều lý do mà! Bảo bối ngoan của ta, mau lớn nhanh lên, bà ngoại còn muốn thấy cháu lên đại học, không biết có chờ được tới ngày đó không."

"Bà ngoại, bà nói đi đâu vậy! Chỉ cần làm xong phẫu thuật, bà lại có thể đi như bay đi chợ đi công viên mà, bác sĩ nói bà sẽ sống lâu trăm tuổi, đừng nói là lên đại học, cháu còn muốn bà thấy con cháu ra đời nữa đó! Ba mẹ cháu đều rất bận, không có thời gian trông đứa nhỏ cho cháu, cháu thì lại chẳng hiểu cái gì cả, bà ngoại, cháu chỉ có thể trông chờ vào bà thôi! Nhanh làm phẫu thuật, càng sớm càng tốt, đừng làm tụi cháu lo lắng nữa!"

"Vừa rồi thì nói ta xúi cháu yêu sớm, giờ lại nói tới chuyện ta giúp cháu trông con sao? Nghĩ cũng xa quá đó? Cái con bé này!" Suýt chút nữa là quên.

Mặc kệ Mạnh Tĩnh Nghiên nói như thế nào, bà ngoại đều tránh nói tới chuyện làm giải phẩu. Tuổi bà càng lớn lại càng không thích đi bệnh viện, cuối cùng thì vẫn sợ là vào được nhưng không ra được.

Ở nhà bà ngoại một tuần, nhưng chẳng có chút tiến triển nào. Người một nhà mặt ủ mày ê, cuối cùng mẹ Mạnh hạ lệnh, bảo cô cứ ăn ngủ như bình thường. Khuya thì về nhà ngủ, không đi tới nhà bà ngoại nữa, muốn để dì nhỏ ôm đứa nhỏ lên sân khấu.

Bản thân cô sức mạnh thế mà không có biện pháp, giờ dì nhỏ lại ra tay, cũng không thể để hai người cùng ép một. Mạnh Tĩnh Nghiên lo cho bà ngoại, lên lớp cũng thường thất thần, bị cô giáo phạt đứng nhiều lần.

Vội vàng thứ bảy và chủ nhật cũng không về nhà, trực tiếp chạy tới nhà bà ngoại. Ban ngày dì nhỏ đi làm, đứa nhỏ thì để một mình bà ngoại giữ, có chút khó khăn, cô cần phải đi giúp. Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ trước khi đi tới nhà bà ngoại và cô em gái nhỏ thì cần mua chút gì đó, nên liền ngồi xe tới siêu thị.

Phải nói tới em gái nhỏ được dì nhỏ chăm sóc, bộ dáng trắng nõn, khi mang thai dì nhỏ ăn không ít nho, một đôi mắt to long lanh, nhìn thấy làm người ta rất vui. Tiểu oa oa này ở nhà họ Mạnh cũng rất được sủng ái, nhất là Mạnh Tĩnh Nghiên, cô đã dùng không biết bao nhiêu tiền ở trên người của cô bé. Nhìn cô em gái nhỏ chưa lúc nào mà trong tay không có gì, lúc nào xung quanh cô nhóc cũng luôn có mấy món đồ chơi của chị gái mua cho, quần áo nhỏ, có thể chứa đầy một cái rương lớn.

Đồ vật trong khu mua sắm cho trẻ em đều rất đáng yêu, giày nhỏ này, tất nhỏ này, thật sự là cầm lên rồi thì không muốn bỏ xuống nữa.

"Tiêu Vũ Nam, đến đây giúp với?"

Mạnh Tĩnh Nghiên nghe thấy một cái tên rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn thì gặp được người quen, không kìm chế được kinh ngạc thốt lên, "Tiêu Vũ Nam, sao cậu lại ở chỗ này?"

Tiêu Vũ Nam ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, "Xin lỗi, cô biết tôi sao?"

Vừa muốn nói gì đó lại nuốt xuống. Tiêu Vũ Nam là bạn học tiểu học ở kiếp trước của cô, chín mươi phần trăm bạn nam trong lớp đều rất thích cô ấy, ở trong lớp rất có tiếng nói, nói một không ai dám nói hai, nói muốn cô lập ai thì sẽ cô lập người đó, tuyệt đối sẽ không cùng chơi với người đó bao giờ. Rớt cả mồ hôi, cô cũng kích động quá rồi, làm sao lại quên mất đó là chuyện của kiếp trước rồi, giờ Tiêu Vũ Nam cũng đâu có biết cô đâu?

"Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người."

Tiêu Vũ Nam lắc đầu, người bên kia lại đang thúc giục cô, nên cô liền đi tới đó giúp. Cô cảm thấy Mạnh Tĩnh Nghiên rất kỳ quái, có thể kêu được tên của cô, lại gọi kinh ngạc như vậy, nhưng lại nói là nhầm người.

Trên người cô ấy rõ ràng đang mặc trang phục của nhân viên siêu thị, hẳn là nhân viên của siêu thị?

Chính là lúc đang suy nghĩ, quản lý của siêu thị lại đi về phía cô chào hỏi, "Nghiên Nghiên, em biết Tiêu Vũ Nam à?"

"Hình như là bạn học tiểu học của em, gặp qua một hai lần, không biết sao cảm thấy quen quá." Lựa chọn trả lời nhưng không nói hết lời thật.

"À, như vậy sao, không tốt nghiệp trung học nên sẽ không nhớ được. Bộ dáng rất xinh xắn, trong siêu thị có rất nhiều đồng nghiệp nam thích cô ấy. Nghe đâu cô ấy chuẩn bị từ chức rồi, thôi mặc kệ đi."

Mạnh Tĩnh Nghiên gật đầu, người kiêu ngạo thì vẫn chính là người kiêu ngạo, kiếp trước hay kiếp này thì vẫn là sát thủ đàn ông! Người ta dù làm quản lý vẫn có thể đoán, làm tiêu thụ, làm nhân viên xếp hàng, thật sự là đang mai một nhân tài!