Người đàn ông lúc này quay đầu lại nhìn tên lính kia, vẻ mặt của anh ta thoáng chút không hài lòng.
Dáng người cao to, khuôn mặt góc cạnh có vài vết sẹo lớn, mái tóc rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt, trông anh ta không giống người dễ nói chuyện chút nào.
"Ngài Louis, tôi thật sự không muốn làm phiền ngài đâu, nhưng chúng tôi bắt buộc phải kiểm tra!" Tên lính kia thấy sắc mặt anh lạnh lùng, hắn liền hạ giọng nói chuyện.
"Kiểm tra thì cũng được thôi, nhưng giờ bên trong phòng của tôi có rất nhiều tài liệu mật với ngài Tống, nếu như mất mát thứ gì anh sẽ chịu trách nhiệm chứ?" Người đàn ông được gọi với cái tên Louis kia trầm thấp giọng lên tiếng, âm thanh nghe có phần ma mị đáng sợ.
"Cái này..." Tên lính gãi gãi đầu, có điên hắn mới đồng ý chuyện này, vì sơ hở là mất mạng như chơi.
"Bốp." Đột nhiên một người phía sau tiến lên đánh mạnh vào đầu tên lính, rồi lớn giọng quát tháo.
"Bị điên sao, có biết đây là ai không, mà lại dám bất kính như thế hả?"
Tiếp đến hắn ta lại xoay qua nhìn Louis, hắn nở nụ cười giả lả.
"Thưa ngài, thật xin lỗi vì đã làm phiền, chúng tôi sẽ sang chỗ khác tìm kiếm, dù gì thì ở nước X này ai lại dám trốn trong phòng ngài chứ!"
Người ấy nghiêng đầu tỏ ra thản nhiên.
"Vậy tôi xin phép vào nghỉ ngơi trước!"
"Vâng, ngài cứ thong thả!"
"Rầm." Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt gã chỉ huy, không hề nể mặt mũi hắn tí nào.
"..."
Bên trong căn phòng, Vân Chi Lâm vì vết thương do đạn bắn mà trở nên kiệt sức, cô ngồi yên một chỗ nhưng không ngừng thở dốc.
Đôi mắt trở nên đờ đẫn, đầu cũng cảm thấy choáng váng, cô hình như sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
"Hộc." Ngay lúc này Vân Chi Lâm lại đang ở trong hang ổ kẻ địch, cô không thể buông xuôi.
Nhìn người đàn ông kia tiến đến gần, Vân Cho Lâm dùng hết sức bình sinh còn lại rút khẩu súng trong người ra, cô hướng họng súng đen ngòm về phía người đó.
"Không, không được đến gần tôi, tránh xa ra! Anh còn tiến thêm một bước, tôi sẽ bắn ngay lập tức!" Dù đang trong tình thế hiểm nghèo, cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhe nanh múa vuốt với anh ta.
Nhưng khi mắt chạm mắt với người đàn ông đó, Vân Chi Lâm lại cảm nhận được sự quen thuộc đã biến mất từ lâu.
Ánh mắt anh ta nhìn cô cũng khác lạ, đó là sự dịu dàng và ấm áp, mang theo cảm xúc từ kinh ngạc đến đau lòng.
Trái tim Vân Chi Lâm lại đập mãnh liệt, cánh tay đang cầm súng cũng run rẩy, bờ môi mấp máy muốn nói nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh.
Người được gọi là Louis bắt đầu bước nhanh về phía cô, anh ta không thể chờ đợi nhiều hơn nữa, bất chợt lại ngồi xổm xuống ôm lấy cô thật chặt.
Vân Chi Lâm từ lo lắng đến bất ngờ, ngay khi tiếp nhận cái ôm của anh ta, những câu hỏi trong lòng cô cuối cùng đã có được lời giải đáp.
Không hiểu tại sao, nước mắt cô không ngừng rơi xuống, ướt đẫm vai áo của anh.
Hai năm dài đằng đẵng tìm kiếm trong vô vọng, thì đến bây giờ cô cũng đã tìm thấy anh rồi, trái tim bé nhỏ của cô như muốn vỡ oà cảm xúc.
Đáng lý ra cô phải vui mừng mỉm cười chứ, tại sao cô lại khóc.
Bàn tay Vân Chi Lâm run run, cô vô thức ôm lấy người trước mặt, tưởng chừng xa lạ nhưng cảm giác lại vô cùng thân thuộc.
"Lâm Lâm, anh cứ tưởng mình đã mất em rồi! Tạ ơn trời đất, em vẫn ở đây!" Giọng nói nhẹ nhàng này vừa cất lên, khẳng định chắc chắn người này chính là Cố Trạch Thần bằng xương bằng thịt.
Vân Chi Lâm ngẩng đầu nhìn kỹ lại người đang ngồi ở trước mặt cô, rõ ràng là khuôn mặt xa lạ nhưng lại cho cô một cảm giác gần gũi.
Cô không biết tại sao anh có hình dáng này, nhưng cô chắc chắn một điều anh chính là Cố Trạch Thần.
Giọng nói dịu dàng, cử chỉ quen thuộc và ấm áp đó, cô không thể nào nhận lầm người.
"Là anh có đúng không? Thật may mắn, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi!"
Cố Trạch Thần không thể che giấu nổi cảm xúc trong lòng, anh cúi người hôn lên trán cô, giọng đầy tự trách.
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Nhưng hiện tại em đừng nói gì cả, vết thương của em vẫn đang chảy máu, em đừng cử động!"
Vân Chi Lâm lúc này đã cạn kiệt sức lực, tầm mắt cô cứ thế mờ dần.
"Hình như anh nói đúng, em...bây giờ...thấy mệt quá!" Vừa dứt lời cô cũng mất đi ý thức, đầu cứ thế gục vào lòng anh.
"Lâm Lâm, cố gắng lên, anh sẽ đưa em rời khỏi đây!" Cố Trạch Thần hít một hơi sâu, anh dùng áo khoác quấn lấy cơ thể nhỏ bé của Vân Chi Lâm, cũng như giúp cô xử lý tạm vết thương.
"Cạch." Lần nữa cửa phòng đột ngột mở ra, bên ngoài một thanh niên hớt hải chạy vào.
"Thiếu...à không phải, ngài Louis, có chuyện gì đang xảy ra vậy?" Người này suýt thì buột miệng nói ra thân phận của anh, may mắn là đã kịp thời dừng lại.
"Triệu Kỳ Vũ, mau ra ngoài tìm cách thu hút sự chú ý của bọn chúng, tôi cần phải ra khỏi đây nhanh nhất có thể!" Cố Trạch Thần gấp gáp ra lệnh cho hắn.
"Vâng, tôi đi ngay!" Triệu Kỳ Vũ liền gật đầu, trước khi rời khỏi để hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng kịp nhận ra sự hiện diện của Vân Chi Lâm.
Do tình huống nguy hiểm, nên hắn cũng không tiện hỏi thăm.
...
Một vài phút sau đó.
"Cháy, cháy nhà rồi, người đâu mau đến dập lửa đi!"
"Mọi người chạy đi, nguy hiểm lắm!"
"Đáng sợ quá, sao đột nhiên lại cháy chứ?"
Bên ngoài bắt đầu có những tiếng la hét hốt hoảng, mùi cháy khét cũng bắt đầu lan toả khắp nơi, hiển nhiên đây là thành quả của Triệu Kỳ Vũ.
Cố Trạch Thần chỉ chờ có như thế, anh ngay tức khắc mở cửa phòng, ôm Vân Chi Lâm chạy ra ngoài.
Hiện giờ tình hình đang hỗn loạn, cho nên sẽ không có ai để ý đến anh.
Cánh tay anh ôm cô rất chặt, sợ một phút lơ là có thể đánh mất cô một lần nữa, anh không muốn điều đó xảy ra.
Ngoài cửa, Triệu Kỳ Vũ cũng đã chuẩn bị xe sẵn, trông thấy Cố Trạch Thần, hắn liền lên tiếng gọi.
"Ngài Louis, xe ở đây!"
Anh nhanh chóng bế Vân Chi Lâm lên xe, sau khi hai người đã ngồi ngay ngắn, anh liền thúc giục hắn ta khởi động xe.
"Mau đi nhanh!"
"..."
Sau khi đã cách xa nhà họ Tống rồi, Triệu Kỳ Vũ mới dám lên tiếng hỏi han.
"Thiếu tướng, là Vân tiểu thư sao?"
"Ừm." Cố Trạch Thần nhẹ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vân Chi Lâm.
Triệu Kỳ Vũ kinh ngạc đến to tròn mắt, khi nãy hắn chỉ nhìn thoáng qua nên không dám khẳng định, vậy mà thật sự là Vân Chi Lâm.
"Thật tốt quá, ơn trời vì Vân tiểu thư vẫn bình an!".