Trùng Sinh Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 44: 44: Có Gì Phải Buồn Đâu Chứ





Quãng đường từ cửa hàng trở về nhà Vân Chi Lâm đã đi hàng ngày, nhưng hôm nay cô đặc biệt thấy nó xa xôi đến lạ, đi mãi chẳng đến nơi.

Trái tim cô lại không chịu yên, nó cứ đập nhanh liên tục, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lần đầu tiên trong đời Vân Chi Lâm có cảm nhận thế này, có gì đó bất ổn mà cô không thể diễn tả được.
"Bác tài, phiền bác lái xe nhanh giúp tôi!" Không thể chờ thêm, Vân Chi Lâm lên tiếng hối thúc lái xe.
"Vâng, thưa tiểu thư!"
"..."
Khi xe về đến nhà lớn Cố gia, Vân Chi Lâm vội vàng mở cửa chạy vào trong, đâu đó cô cảm nhận được sự yên lặng đến lạnh người.

Ban đầu cô rất vội vã, nhưng càng đến gần phòng khách, bước chân cô càng trở nên nặng trĩu.
Không khí hôm nay ở nhà rất kỳ lạ, không giống như thường ngày, rôm rả tiếng cười của mọi người và mẹ Cố.
Khi Vân Chi Lâm đến phòng khách, cô nhìn thấy mẹ Cố và quản gia đang ở bên trong, sắc mặt của mẹ kỳ lạ, cũng không giống mẹ của mọi khi.
Dự cảm không lành lại mãnh liệt hơn, Vân Chi Lâm một tay giữ lấy lồng ngực, cô chầm chậm đi vào, cất tiếng gọi mẹ thân thuộc.

"Mẹ!"
Mẹ Cố vừa nghe thấy giọng cô thoáng có chút giật mình, nhưng chỉ là thoáng qua vài giây thôi, sau đó liền thay đổi một biểu cảm khác.


Mà biểu cảm lạnh lùng của bà lúc ấy làm cho Vân Chi Lâm sợ hãi, cổ họng cũng đắng ngắt.
"Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?" Cô lấy hết can đảm, cất giọng run run hỏi.
Lần này mẹ Cố trực tiếp dùng ánh mắt căm ghét liếc nhìn cô, bà ấy gằn giọng.

"Cô đúng là đồ sao chổi, tôi thật sai lầm khi lúc trước đồng ý cho cô ở đây.

Tất cả đều do cô, đồ xui rủi đáng nguyền rủa!"
Vân Chi Lâm bị những lời nói của mẹ Cố làm cho sững người, hốc mắt cô cảm thấy cay xè, môi mấp máy không thể nói được lời nào.

Lời của bà ấy như những mũi tên nhọn hoắt đâm vào thẳng trái tim cô, từng chút, từng chút rỉ máu.
"Mẹ, con đã làm gì sai ạ?" Vân Chi Lâm uất ức nhưng không bật khóc, cô siết chặt hai tay cố gắng nói ra những lời trong lòng.
Mẹ Cố lúc này lại rơi nước mắt, hai tay bà ấy đang ôm cái gì đó mà Vân Chi Lâm không nhìn thấy rõ.

"Con trai của tôi, thằng bé bị cô khắc chết rồi, nó sẽ không trở về với tôi được nữa!"
"Đùng, đoàng."
Vân Chi Lâm cảm thấy như sét đánh ngang tai, đầu óc cô trống rỗng.

"Mẹ vừa nói gì vậy, Trạch Thần, sao có thể?" Cô không muốn tin vào những gì bà ấy nói.
"Cô...!đi đi, đừng bao giờ trở về Cố gia nữa, nơi này không đón chào cô nữa đâu, mau cút đi!" Mẹ Cố không trả lời, bà lên tiếng đuổi cô đi, còn ánh mắt lại nhìn quản gia ra hiệu.
Ông ấy gật đầu, sau đó từ bên cạnh kéo ra hành lý của Vân Chi Lâm, nhanh chóng đưa nó đến trước mặt cô.

"Thiếu gia không còn, cô cũng không còn là thiếu phu nhân Cố gia nữa, phiền cô rời khỏi đây!"
Vân Chi Lâm nước mắt rưng rưng, trong lòng như có ngàn vết dao cắt, ngôi nhà thứ hai mà cô gìn giữ, người thân của cô ở kiếp này, sao có thể như vậy chứ.

Giờ cô rời khỏi đây thì biết đi đâu, liệu còn chỗ nào chứa chấp cô nữa hay không.
Rõ ràng Diệp Ân đã nói với cô rằng Cố Trạch Thần vẫn đang yên ổn, vậy bây giờ anh thế nào, thật sự đã chết rồi sao.
Vân Chi Lâm không đành lòng rời đi như thế, cô đưa tay lau nước mắt, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống đất.

"Phịch."
"Mẹ, con sớm đã xem Cố gia là gia đình của mình, cho dù anh Trạch Thần không còn nữa, thì con vẫn luôn là con dâu của mẹ, xin đừng đuổi con đi!" Giọng của cô nghẹn lại, đôi mắt đã đỏ hoe.


Mẹ Cố lúc này vội quay mặt đi, bà ấy nghiêm giọng.

"Nhưng tôi không muốn xem cô là con dâu nữa, mau đi khỏi đây cho tôi!"
"Mẹ, xin mẹ đừng không cần con, hãy cho con ở đây chăm sóc cho mẹ!" Vân Chi Lâm đến gần bà ấy, cô nức nở nắm lấy cánh tay bà cầu xin.
"Quản gia!" Mẹ Cố không hề tỏ ra chút thương xót nào, bà ấy lớn tiếng gọi người đến.
Quản gia lúc này tiến đến, ông ấy bắt lấy Vân Chi Lâm rồi dùng sức kéo cô đi.

"Tiểu thư, xin đừng làm tôi khó xử!"
"Không, đừng mà, bỏ tôi ra!" Vân Chi Lâm ra sức giãy giụa nhưng sức lực của cô hoàn toàn không thể đấu lại quản gia.

"Mẹ ơi!"
"Tiểu thư, thứ lỗi cho tôi!"
Khi Vân Chi Lâm hoàn hồn trở lại, cô đã bị người ném ra khỏi cửa Cố gia, cùng với đồng hành lý của cô.

Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt mà cô không biết nên tiếp nhận thế nào, cả thế giới lại như sụp đổ thêm lần nữa.
Vân Chi Lâm đã cố thay đổi cuộc đời của mình, nhưng kết cục cô vẫn là bị đuổi đi không thương tiếc.

Cô không cam tâm, rốt cuộc cô đã sai ở chỗ nào chứ.

Hay là...số phận của cô vĩnh viễn không thể có một gia đình hạnh phúc.
Ban đêm trời trở lạnh hơn, Vân Chi Lâm ngồi co rút trước cửa Cố gia, cho đến khi đèn ở bên trong tắt hết, chỉ còn cô và màn đêm tịch mịch.


Cô đã suy nghĩ rất nhiều, nước mắt cũng đã khô cạn.
Vân Chi Lâm khẽ bật cười quỷ dị, hoá ra mọi thứ tốt đẹp đều chỉ là một giấc mơ, đến lúc cô nên tỉnh lại rồi.

Cô từ từ đứng dậy, đưa tay cầm lấy túi hành lý, chậm rãi từng bước rời khỏi Cố gia.
Từ giờ Vân Chi Lâm không còn người thân nào cả, cô sẽ mạnh mẽ để sống tiếp, nhất định phải sống thật tốt.
...
Bị đuổi khỏi Cố gia, Vân Chi Lâm đã đến cửa hàng của mình để ở tạm, nơi này không đầy đủ tiện nghi nhưng tốt hơn là ngủ ngoài đường.
Tính ra cô hiện tại cũng cảm thấy tốt hơn ở kiếp trước nhiều, ít ra cô không còn ở chuồng ngựa, mà cô cũng đã có một cửa hàng để có thể nuôi sống bản thân.
Vân Chi Lâm trải một tấm chăn dưới sàn, rồi cô nằm tạm bợ ở đấy, do không ngủ được nên cô cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, cũng không biết cô đang có suy nghĩ gì.
"Cũng không tệ nhỉ, mình vẫn có thể sống tốt hơn ở kiếp trước, không cần lo lắng thiếu ăn thiếu mặc.

Dù sao mình cũng định sẽ rời đi mà, có gì phải buồn đâu chứ?"
Đôi mắt cô vô hồn và trống rỗng, trái tim chằng chịt vết thương không thể xoá nhoà.
Giờ phút này Vân Chi Lâm nhớ về Cố Trạch Thần, nhớ những hành động ân cần và những lời hứa ngọt ngào anh dành cho cô, mà khi đó cô không biết trân trọng.
"Nói dối!"