Vân Chi Lâm hôn mê một ngày một đêm, khi cô tỉnh lại bên ngoài mặt trời đã xuống núi từ bao giờ.
Dù cơ thể cô đã khá hơn nhiều, nhưng đầu vẫn còn có chút choáng, cô ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
"Mình đang ở đâu đây, không phải là mình đang ở doanh trại tìm Cố Trạch Thần sao?" Cô đưa tay lên xoa xoa trán, vẫn không hiểu sao mình lại nằm đây.
"Cạch." Cánh cửa phòng được mở ra, một người lính bước vào bên trong, người này chính là tên lính nhỏ con trước đó.
"Vân tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?" Nhìn thấy Vân Chi Lâm đang ngồi trên giường hướng mắt về mình, hắn vui vẻ chạy đến hỏi han.
"V...vâng, tôi tỉnh rồi! Xin lỗi nhưng đây là đâu vậy, sao tôi lại ở đây?" Cô ngại ngùng đáp, cũng không quên hỏi xem vì sao mình xuất hiện ở nơi này.
"A, cô không nhớ gì sao? Hôm trước cô đến tìm Cố thiếu tướng của chúng tôi, sau đó có lẽ vì ở bên ngoài quá lâu, nên cô đã sốt cao không ngừng!" Hắn ta mở to mắt trả lời.
"Tôi bị sốt sao?" Vân Chi Lâm ngạc nhiên.
"Đúng vậy, chính thiếu tướng đã ôm cô vào doanh trại đấy, may mắn là giờ cô đã ổn rồi!"
"Hả, ý anh nói là Cố Trạch Thần đã bế tôi sao, anh ấy thật sự tin tôi là vị hôn thê của mình à?" Vân Chi Lâm hoảng hốt.
"Không phải sao?" Tên lính chớp mắt hỏi ngược lại cô.
"Tất nhiên là phải rồi, chỉ là bộ dáng của tôi bây giờ không tốt, cho nên..." Nói đến đây, cô liền ngập ngừng.
Tên lính dường như hiểu ra gì đó, hắn lập tức đổi chủ đề khác.
"À, cô có đói bụng không, tôi đi lấy bữa tối cho cô nhé?"
Vân Chi Lâm nghe đến đây đôi mắt sáng rỡ, vì bụng cô từ nãy đến giờ đã biểu tình.
"Tôi đói lắm, phiền anh rồi!"
"Vâng, cô chờ tôi chút nhé!" Hắn vui vẻ đáp ứng yêu cầu của cô.
"Mà anh tên là gì vậy, có thể cho tôi biết không? Chỉ là để dễ xưng hô thôi, tôi không có ý gì khác!"
"Tôi tên Triệu Kỳ Vũ!"
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh, Kỳ Vũ!"
"..."
Triệu Kỳ Vũ vừa đi không bao lâu, thì cửa phòng lại một lần nữa mở ra, một dáng người cao ráo bảnh trai bước vào trong.
Vân Chi Lâm đang nằm trên giường lập tức ngồi bật dậy.
"Sao anh đi nhanh thế, chỉ mới có vài phút!"
Nhưng khi cô xoay đầu nhìn lại, thì người ở trước mặt là Cố Trạch Thần, một thân anh mặc trang phục đen của thiếu tướng bước vào, đôi mắt mang theo sự bất cần.
"Anh, anh lại là ai vậy?" Vân Chi Lâm cho dù là kiếp trước hay kiếp này vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng trưởng thành của anh, cho nên cô không hề nhận ra người này chính là vị hôn phu mà mình đang tìm kiếm.
Cố Trạch Thần nhẹ nhếch môi mỉm cười, anh kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, giọng điềm đạm trả lời câu hỏi của cô.
"Em không biết tôi, vậy mà còn dám đi tìm tôi sao?"
Vân Chi Lâm ngơ ngác vài giây, cô chỉ đi tìm vị hôn phu của mình ai muốn tìm anh ta chứ, nhưng đầu cô lúc này liền nảy số.
"Khoan đã, anh là Cố Trạch Thần sao?"
"Đúng vậy, tôi chính là Cố Trạch Thần!" Anh gật đầu nói.
"Vậy, anh không chê tôi đúng chứ?" Vân Chi Lâm lúc này ái ngại hỏi.
"Giờ anh biết tôi trông như thế nào rồi, hôn ước anh có muốn giữ nữa hay không?"
"Đương nhiên là phải giữ rồi, em như thế này thì có vấn đề gì chứ, không phải rất xinh đẹp hay sao? Người nên lo lắng là tôi đây, tôi chính là lớn hơn em tám tuổi, như vậy không phải là trâu già gặm cỏ non hay sao?" Cố Trạch Thần điềm tĩnh hơn bao giờ hết.
Vân Chi Lâm vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ Cố Trạch Thần lại là người dễ tính như vậy, cô còn cảm thấy nghi ngờ anh có chủ ý xấu với mình.
"Nếu như anh đã không chê, vậy có thể cho tôi ở lại đây hay không?" Vấn đề bây giờ là phải nương nhờ Cố Trạch Thần, cô nói.
"Tôi đã không còn chỗ để đi rồi, ở đây tôi có thể làm việc, tuyệt đối không gây ra bất lợi cho anh đâu!"
"Không được!" Cố Trạch Thần lập tức từ chối.
"Anh sao mà lời nói trước sau không có giống nhau vậy?" Vân Chi Lâm tức giận.
"Sao lại không giống nhau chứ? Em hiện tại là vị hôn thê của tôi, sao có thể ở đây mà làm việc! Nơi này chỉ toàn đàn ông, nói chung là không thể!" Cố Trạch Thần cẩn thận giải thích lý do cho cô hiểu.
Vân Chi Lâm rũ đầu thấp, cô quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn anh thêm nữa.
"Nếu anh không cho tôi ở lại, vậy thì hôn ước này cứ hủy bỏ đi.
Bởi vì một khi tôi rời khỏi đây, sẽ không thể sống sót mà quay lại làm vợ của anh nữa đâu!"
Cố Trạch Thần khẽ híp mắt lại.
"Ý của em là sao?"
Vân Chi Lâm yên lặng không nói gì, môi mím chặt, cơ thể không ngừng run lên.
Cố Trạch Thần đứng lên, anh đến bên giường ngủ, rồi ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng.
"Không cho em ở lại đây ý tôi cũng đâu phải là muốn xua đuổi em đi! Ba ngày sau tôi sẽ đưa em về Cố gia, ở đó không ai có thể ức hiếp hay hại em được!"
"Em có tin tôi không? Bởi vì em là hôn thê của tôi, vì vậy tôi sẽ bảo vệ em!"
Vân Chi Lâm ở trong lòng anh khẽ mỉm cười, hoá ra biểu cảm từ nãy đến giờ chỉ là diễn trước mặt anh mà thôi.
"Anh nói thật chứ?"
"Cố Trạch Thần tôi trước nay chưa từng lừa ai bao giờ, đối với em lại càng không!" Anh kiên định đáp.
"Anh cũng không muốn biết tôi đã trải qua chuyện gì sao?" Cô lại nói.
"Không cần, nếu em đã không nói thì tôi cũng không ép, tôi sẽ chờ đến khi em nguyện ý kể cho tôi nghe!" Anh vỗ về nhẹ lên lưng cô.
"Cạch." Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì Triệu Kỳ Vũ cũng mở cửa đi vào, hắn đã mang bữa tối đến cho Vân Chi Lâm.
"Thiếu tướng cũng đang ở đây sao? Tôi mang thức ăn đến cho Vân tiểu thư, cô ấy đã một ngày chưa ăn gì rồi!"
Hai người lúc này mới vội giật mình mà buông nhau ra.
Cố Trạch Thần khẽ ho khan vài tiếng, anh đứng lên muốn rời đi.
"Tạm thời em cứ ở phòng của tôi nghỉ ngơi đi, giờ tôi có việc phải ra ngoài rồi!"
"Vâng, cảm ơn anh!" Vân Chi Lâm cũng ngại ngùng cúi đầu đáp.
Mà Triệu Kỳ Vũ cũng biết mình vừa vào phá chuyện tốt của thiếu tướng, trong lòng có hơi dằn vặt.
Sau đó hắn mang khay thức ăn đặt bên cạnh giường Vân Chi Lâm.
"Vân tiểu thư, cô mau ăn đi cho nóng, để nguội sẽ không ngon nữa! Mà thức ăn trong quân doanh cũng không phải đặc sản gì, hy vọng nó sẽ hợp khẩu vị của cô!" Triệu Kỳ Vũ luyên thuyên nói.
"Vâng, tôi sẽ ăn thật ngon miệng!" Vân Chi Lâm bình thường cũng không được ăn ngon thế này đâu, đối với cô như thế này đã là quá tốt rồi..