Cố Trạch Thần trên người vẫn còn mặc quân phục, hình như anh vừa làm gì đó cho nên quần áo có hơi nhăn nhúm một chút.
Mặc dù như thế, nhưng vẻ ngoài bắt mắt của anh có thể cứu vớt tất cả, bởi vì đâu ai muốn chú ý tới cái gì khác khi nhìn vào khuôn mặt của anh.
Mà Vân Chi Lâm vẫn ngây ngốc ngồi đó chờ đợi câu trả lời từ anh.
"Sao anh lại không trả lời?"
Cố Trạch Thần lúc này mới giãn cơ mặt ra, anh cười.
"Đã lâu rồi không nhìn thấy nàng dâu nhỏ, cho nên anh phải cẩn thận ngắm em kỹ một chút!" Giọng nói trêu chọc xen lẫn chút dịu dàng.
Vân Chi Lâm bị anh trêu đến đỏ bừng cả mặt, vì để chữa ngượng cô liền nhanh chóng đổi đề tài.
"Nghe nói là anh đã chọn bộ trang sức này cho em, cảm ơn anh!" Giọng cô lúng túng, trông cực kỳ đáng yêu.
"Để chọn được bộ trang sức này anh phải tốn rất nhiều công sức, nàng dâu nhỏ của anh chỉ muốn cảm ơn suôn thế này thôi sao?" Cố Trạch Thần đưa tay chống cằm, anh nghiêng đầu đáp lại cô.
Vân Chi Lâm bối rối nắm lấy vạt áo, cô thẹn thùng.
"Thế anh muốn như thế nào, hay là em tặng cho anh một bộ tây trang?"
Giống như chỉ chờ có như thế, Cố Trạch Thần ranh mãnh cong khoé môi lên, anh áp sát đến gần khuôn mặt Vân Chi Lâm, mặt dày nói.
"Hôn một cái được không?"
Tây trang hay tiền bạc thì Cố Trạch Thần không thiếu, những thứ đó với anh cũng quá tầm thường rồi, anh cần thứ gì đó đặc biệt hơn.
Khỏi cần phải nói cũng biết khuôn mặt của Vân Chi Lâm đã đỏ bừng như một quả cà chua, cô cảm thấy đỉnh đầu như có khói bốc lên, nhất thời chưa biết trả lời anh thế nào.
"Anh...anh..."
"Không trả lời được thì anh xem như em đã đồng ý rồi đấy!" Cố Trạch Thần lúc này đã vứt sạch mặt mũi, anh mạnh dạn nâng cằm Vân Chi Lâm lên cao, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Vân Chi Lâm bất ngờ tròn mắt nhìn anh chằm chằm, hành động đường đột của anh làm cho cô không kịp phản ứng, cơ thể bất động như tượng gỗ.
"Ưm."
Nhưng chỉ một giây sau đó, Cố Trạch Thần đã chủ động rời khỏi môi cô, anh nuối tiếc dùng ngón tay thon dài xoa xoa cánh môi mềm mại kia.
"A, thật mong là em mau chóng trưởng thành!"
Vân Chi Lâm lúc này khẽ chớp chớp mắt, cô chợt nhận ra trên xe ngoài hai người ra thì vẫn còn tài xế, cô lập tức duỗi thẳng tay đẩy mạnh anh ra.
"Anh, anh biến th/ái!"
"Phì, sao anh lại biến th/ái rồi? Anh là chồng tương lai của em mà, hôn một cái cũng không được sao? Anh đã nhẹ nhàng lắm rồi, chỉ là hôn nhẹ lên môi thôi đấy!" Cố Trạch Thần ngã người ra sau, anh phì cười đáp lời cô.
"Không được, em chỉ mới mười sáu tuổi!" Vân Chi Lâm phồng má lên, cô gằn giọng.
"Vậy là chờ em đủ mười tám tuổi thì có thể đúng không? Chậc, là anh quá vội vàng rồi, xin lỗi cô bé nha!" Cố Trạch Thần điềm đạm xoa đầu cô như một đứa trẻ, lời nói của anh thì đầy ẩn ý.
"Anh ức hiếp người quá đáng!" Vân Chi Lâm thẹn quá hóa giận, cô đấm mạnh vào ngực anh.
Cố Trạch Thần lại rất vui vẻ, anh cười rất nhiều, sau đó liền giữ lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô lại.
"Anh sai rồi, bé mèo có thể thu móng vuốt lại hay không? Cơ thể anh cứng cáp lắm, em sẽ bị đau tay đó!"
Vân Chi Lâm thở mạnh.
"Em không sợ đau!"
"Nhưng mà anh sợ em đau!" Cố Trạch Thần dịu dàng nói, rồi anh lại bất ngờ hôn lên bàn tay của cô.
"Anh, anh đúng là đáng ghét!" Cô tức muốn nổ phổi gầm lên.
"Chụt." Cố Trạch Thần đáp lại cơn thịnh nộ của cô bằng một nụ hôn lên trán.
"Em còn nói thêm một câu thì anh lại hôn thêm một cái! Ngoan nào, bây giờ chúng ta phải đến buổi tiệc rồi!"
Vân Chi Lâm lúc này mới nguôi giận, cô không muốn bản thân nhếch nhác khi đến một nơi sang trọng, cho nên mới bỏ qua cho anh lần này.
Cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, cơ thể cũng không còn bài xích với anh.
Vân Chi Lâm lúc này mới cảm nhận được một chút đau ở trán, khi nãy thắng gấp đầu cô đập vào ghế trước nên trán đã ửng đỏ.
Cô đưa tay lên xoa xoa chỗ đau, trong lòng không ngừng mắng người.
Cố Trạch Thần cưng chiều nhìn cô, anh nói.
"Chậc, lần này trở về chắc là phải trừ lương tài xế rồi!" Sau đó bàn tay ấm áp cũng đặt lên trán cô xoa nhẹ.
Vân Chi Lâm ngại ngùng không nói gì, tuy nhiên với cô mà nói được cưng chiều thế này cũng không phải chuyện gì xấu.
...
Đồng hồ điểm bảy giờ tối, xe của Cố Trạch Thần và Vân Chi Lâm đã đỗ trước cửa nhà Hứa gia.
Anh lịch lãm bước xuống xe mở cửa, nhẹ nhàng đỡ cô xuống.
Vân Chi Lâm có một chút trầm trồ nhìn xung quanh, nơi này có kiến trúc hoài cổ làm cho cô cảm thấy hứng thú.
Kiếp trước cô chỉ có thể ở chuồng ngựa, làm gì biết được thế giới bên ngoài lại có những nơi như thế này chứ, giờ cũng được xem là mở mang tầm mắt rồi.
"Còn ngơ ngác ở đó làm gì, anh đưa em vào trong, mau đi thôi!" Cố Trạch Thần thấy cô cứ ngơ ngẩn nhìn ngó, anh liền dịu dàng nắm lấy tay cô đi vào bên trong.
Ánh đèn bên trong chói mắt, xung quanh còn có tiếng nhạc du dương, mùi hương của hoa hồng thơm thoang thoảng, không khí nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Vân Chi Lâm đây là lần đầu tiên đến một buổi tiệc như thế này, dù là ở kiếp này hay là kiếp trước.
Nhìn những vị khách thuộc tầng lớp thượng lưu đang giao lưu trò chuyện, cô rụt rè bám lấy cánh tay Cố Trạch Thần.
Ở đây toàn là người có địa vị, cô không sợ bản thân làm gì đó xấu mặt mình, cô chỉ sợ liên lụy đến Cố gia và vị hôn phu.
"Làm sao vậy, mèo nhỏ lúc nãy còn rất hung dữ giơ móng vuốt với anh, bây giờ sao lại nhút nhát thế này!" Cố Trạch Thần nhận ra tâm tình của cô không đúng cho lắm, anh cẩn thận ghé sát tai cô hỏi.
"Bọn họ ai cũng là nhân vật lớn, em chỉ sợ động đến ai đó không thể động vào! Tóm lại em vẫn nên khép nép một chút, tránh sơ xuất mà làm cho anh mất mặt!" Vân Chi Lâm khẽ nhón chân lên, cô thì thầm trả lời anh.
Cố Trạch Thần nghe xong lại bật cười không nói thêm gì, anh đột nhiên đưa tay đẩy Vân Chi Lâm về phía trước.
Từ phía sau chỉnh lại dáng đứng của cô, một tay còn lại nhẹ nâng cằm cô lên cao.
"Anh chỉ nói một lần thôi, em phải nhớ cho kỹ, vợ tương lai của Cố Trạch Thần anh không cần phải khép nép với bất kỳ ai! Em cũng giống như họ, phải ngẩng cao đầu mà đi, cho dù em có làm trời đất sụp đổ, anh cũng có thể thay em chống đỡ!".