Nhưng Cố phu nhân dường như không có ý định bỏ qua cho cô ta, bà ấy không thể để cho uy nghiêm của Cố gia bị sỉ nhục như vậy.
Vân Chi Lâm là con dâu do bà ấy lựa chọn, tuyệt đối không cho phép người khác lăng mạ cô vì bất cứ lý do gì.
Lại nói Đồng Tư Ái này chỉ là con gái của một tiểu thương nhỏ ở Thành Đông, cô ta có cái quyền gì mà dám động vào người nhà họ Cố.
Bà ấy có thể hiền lành, nhưng không có nghĩa là mặc kệ cho người khác muốn nói gì thì nói người nhà của mình.
"Làm sao, ban nãy bản lĩnh của cô không phải rất lớn à, hiện tại sao lại im lặng rồi?" Cố phu nhân tiếp tục nói.
Vân Chi Lâm ở bên cạnh có hơi kinh ngạc, cô không nghĩ là Cố phu nhân còn có một mặt này, quả nhiên người phụ nữ của Cố gia không thể chọc vào được.
"Tư Ái, xin lỗi đi, nếu không Đồng gia của cậu sẽ không ổn đâu!" Một người bạn đi cùng của Đồng Tư Ái xuất hiện, cô ta lên tiếng khuyên nhủ.
Đồng Tư Ái nghiến răng nghiến lợi, cô ta không tin bản thân phải xin lỗi một người như Vân Chi Lâm, bởi vì phải hạ mình với Cố gia đã là điều vô cùng mất mặt rồi.
"Tôi thành thật xin lỗi cô, là tôi có mắt như mù, cho nên mới ngu ngốc mà nói những từ ngữ xằng bậy, mong cô hãy bỏ qua!" Đến cuối cùng, Đồng Tư Ái vì gia đình vẫn là phải muối mặt hướng Vân Chi Lâm xin lỗi.
Vốn chẳng phải người sai, nhưng vì bản tính ngông cuồng ngạo mạn đã khiến cô ta phải ê chề trước mặt mọi người ở đây.
"Lâm Lâm, con thấy thế nào?" Cố phu nhân quay sang nhìn Vân Chi Lâm hỏi, bà ấy muốn biết cô có hài lòng hay không.
"Không đâu ạ, bao nhiêu đây vẫn chưa là gì với những gì cô ta đã mắng con!" Cô thay đổi sắc mặt lắc đầu, rồi bất chợt tiến đến một bước vung tay về phía Đồng Tư Ái.
"Bốp."
Một cái tát như trời giáng lên gò má cô ta, khiến cô ta bất ngờ và kinh hãi đến không thể thốt nên lời.
"Trước đây, nếu cô xúc phạm tôi thì tôi còn có thể bỏ qua.
Nhưng hiện tại tôi chính là con dâu tương lai của Cố gia, tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân làm mất đi uy nghiêm vốn có của gia tộc này!" Vân Chi Lâm nhấn mạnh từng câu từng chữ lên tiếng.
"Cái tát này cô hãy xem như là bài học cho bản thân đi, lần sau ra ngoài đừng vạ miệng như thế nữa!"
Đứng trước những lời nói như chém đinh chặt thép của Vân Chi Lâm, Đồng Tư Ái chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn, vì cô ta có muốn cũng không thể làm gì khác được.
Luận về uy quyền, Cố gia ở Đông Thành này cũng xếp hạng thứ nhất, giàu có thì không cần phải nói, chỉ dựa vào gia tộc nhỏ như cô ta thì sao dám làm Cố gia phật lòng.
"Lâm Lâm, về thôi con!" Chuyện cũng đã giải quyết xong, Cố phu nhân nói.
"Vâng, chúng ta đi thôi mẹ!" Vân Chi Lâm lại một lần thay đổi sắc mặt, cô vui vẻ khoác tay Cố phu nhân rời đi.
Đồng Tư Ái lúc này căm hờn nhìn theo sau hai người, cô ta trước nay chưa từng chịu nhục nhã thế này, những thứ này cô ta thề sẽ trả đủ.
...
Thoáng cái đã qua mùa đông, Vân Chi Lâm ở lại Cố gia đã hơn ba tháng, mà phía Vân Du Nhã cô vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì cả.
Cô nghĩ có thể Vân gia vẫn chưa biết cô đến đây, mà cũng có thể là bọn họ đang lên kế hoạch gì đó.
Mùa xuân năm nay đến rất nhanh, không khí bên ngoài cũng dễ chịu hơn nhiều, hoa cỏ thì đua nhau khoe sắc động lòng người.
Vân Chi Lâm một thân váy trắng thuần khiết đứng dưới tán cây hoa anh đào, cô đưa tay lên khẽ hứng những cánh hoa nhỏ bị gió thổi rơi xuống.
Mùi hương dịu nhẹ len lỏi vào không khí, làm cho cô không muốn trốn ở trong phòng một chút nào.
Nghĩ đến đây thì cô cũng nhận ra là đã ba tháng rồi chưa gặp qua Cố Trạch Thần, có lẽ anh rất bận nên không thể quay về Cố gia.
Mọi thứ ở nhà anh đều rất tốt, ai cũng quý mến cô kể cả kẻ hầu người hạ trong nhà, duy chỉ có Cố lão phu nhân thì vẫn hay mặt nặng mày nhẹ.
Nhưng đối với cô thì chuyện này cũng không quá bận tâm, vấn đề bây giờ của cô chính là Vân gia và hai mẹ con Vân Du Nhã.
Tài năng thiết kế trong vòng ba tháng qua của cô đã lên tay rất nhiều, hiện tại trong phòng có không ít bản vẽ thiết kế, giờ thì chỉ cần cho gia công là xong.
Sống lại một đời, Vân Chi Lâm biết rõ đường đi nước bước của Vân Trường Thạch.
Mùa hè này ông ta sẽ cho ra mắt các mẫu quần áo mới, mà cô chính là muốn lợi dụng việc này để hạ thấp uy tín của Vân gia.
Những mẫu thiết kế của Vân gia đời trước Vân Chi Lâm nhớ như in, giờ cô chỉ cần sửa lại một vài chi tiết cho phù hợp, rồi nhanh chóng đẩy ra thị trường trước là xong rồi.
"Lâm Lâm, công xưởng sản xuất quần áo đang dần ở công đoạn hoàn thiện rồi, không lâu nữa sẽ có thể đưa vào hoạt động!" Cố phu nhân từ trong nhà bước ra, bà ấy đứng bên cạnh cô nói.
"Vâng, chiều nay con cũng muốn sang đó xem thử thế nào!" Vân Chi Lâm cười đáp.
Cô còn không nghĩ đến Cố lão gia lại làm việc nhanh như vậy, chỉ vì muốn cho cô có cơ hội quay lại trả thù Vân gia.
Từ trên xuống dưới, ai nấy ở Cố gia đều đối xử với cô rất tốt, làm cô cảm thấy có lỗi vô cùng khi lợi dụng họ.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi, hy vọng sau này cô có thể dùng tài năng của bản thân báo đáp họ.
"Dạo này Trạch Thần bận rộn nên không thể về Đông Thành, mẹ dự định sang tuần sẽ đi thăm thằng bé, con có muốn đi cùng không?" Cố phu nhân chợt nhớ ra ý định của mình, bà ấy nói.
"Được ạ, dù sao con cũng không bận việc gì!" Vân Chi Lâm đồng ý, cô cũng muốn nói lời cảm ơn với anh, vì đã đưa cô đến Cố gia.
Cố phu nhân.
"Ừm, vậy không làm phiền con nữa, mẹ vào nhà đây!"
"Vâng, mẹ đi cẩn thận!"
"..."
Cố phu nhân đi rồi, ngoài vườn chỉ còn lại một mình Vân Chi Lâm, cô vẫn đứng yên nhìn ngắm những cánh hoa đang nhẹ rơi trong gió.
"Cũng không thể cảm ơn tay không được, tặng cái gì cho anh ta được đây?" Cô thấp giọng nói nhỏ.
Cố Trạch Thần vừa giúp cô rất nhiều chuyện, lại còn mua trang sức đắt tiền cho cô, ít nhất cô cũng cần phải có quà cảm ơn cho anh.
Vân Chi Lâm cảm thấy có vài phần bất lực, cô không biết tặng anh cái gì thì tốt, mà những thứ quá mắc đương nhiên là cô không có tiền để mua rồi.
"Một chiếc áo khoác thì thế nào nhỉ?" Trong đầu Vân Chi Lâm đột nhiên loé lên một suy nghĩ..