Chương 95: Nơi tránh nạn 2
Sau khi các thành viên trong tiểu đội giới thiệu làm quen, dần hiểu tình cảnh của nhau. Phú ông mở miệng đầu tiên ở tại tầng âm mộ trăm năm mươi ba, là chỗ giai cấp thượng tầng. Cô ở tầng âm 123, xem như trung thượng tầng, còn có một người cùng "vợ và con cái" ở cùng một chỗ. Hắn thuộc giai cấp tư sản, hai người đàn ông còn lại rất không may trở thành nhân dân tầng chót ở tầng âm năm mươi.
"Tôi sắp đến thời gian làm việc." Tiêu Vũ Hiết nhìn thời gian biểu trên gương, vội thay trang phục chính thức. Khác với quần áo thuận tiện cho vận động mà cô bình thường hay mặc, âu phục váy chỉ tới đầu gối, đi lại khá là bất tiện.
Đồng hồ báo thức trên đầu giường nói cho cô biết, hiện tại là tám giờ rưỡi, cô phải làm việc lúc 9h, còn phải quen thuộc hoàn cảnh bên ngoài, thực sự không thể kéo dài thời gian nữa.
Cô nói với mọi người, bởi vì khoảng cách mọi người khá xa xôi, thêm nữa tình huống đặc biệt nên rất khó tụ lại cùng một chỗ. Năm người đều đồng ý trước tách ra điều tra, có gì phát hiện thì lập tức báo cho mọi người trong đội ngũ biết. Mặc dù Tiêu Vũ Hiết không biết lúc trước liệu từng có người chơi tới nơi này làm nhiệm vụ hay không, nhưng cô cho rằng vẫn nên đóng tốt vai diễn của mình thì hơn.
Nhưng vị đội hữu phú ông kia lại không nói lời nào, xem ra anh ta đang đắm chìm trong hương ôn nhu, không muốn tỉnh dậy nữa.
Cô soi gương chỉnh trang lại trang phục lần cuói, người phụ nữ trong gương khoảng ba mươi tuổi, giữa mi tâm có hai đường nhăn nhàn nhạt, làm tăng thêm hai phân nghiêm túc, hơn nữa cô lại búi tóc ra sau, trông càng giống thây chủ nghiệm nghiêm khắc hơn. Tiêu Vũ Hiết cầm tài liệu trên bàn ôm vào lòng, tay vặn chốt cửa khẽ mở ra.
Trước mắt là một hành lang hình cung, không nói chính xác hơn là hành lang hình tròn. Cô có thể nhìn thấy cửa sổ của gian phòng đối diện rất rõ ràng. Hành lang làm bằng sắt, dưới chân là hoa văn chống trơn trượt, ánh sáng ở đây có vẻ âm u hơn rất nhiều so với trong phòng. Dường như đèn trên hành lang chỉ dùng để chiếu sáng, ở giữa hình tròn là khoảng không, cô thoáng nhìn lên trên. Tầng tiếp theo là một bể bơi, có ba người đàn ông đang bơi lội trong sóng nước màu lam, còn có hai cô gái đang trêu đùa với họ, cô có thể nghe được những tiếng cười đùa vọng lại xa xa.
Tiêu Vũ Hiết thuận tay tắt đèn, đóng lại cửa phòng, thử dùng đồng hồ trên tay quét qua chốt cửa, nhớ kỹ số cửa phòng của mình rồi đi về phía bên trái cầu thang. Cầu thang cũng làm bằng sắt, đạp bên trên lộp bộp, ánh đèn ở đây sáng hơn một chút so với hành lang, chí ít cô có thể thấy rõ bậc thang. Khi cô lên lầu rồi rẽ thì gặp được một nữ nhân đang đi ở đối diện, mặc âu phục váy giống mình, trông khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi.
"A, là em à Tiếu Tiếu." Hình như người này biết thân phận của cô: "Sớm thế đã tới làm rồi à?"
"Vâng ạ." Cô sợ lộ ra sơ hở, chỉ trả lời một tiếng nhàn nhạt.
"Em chì là quá nghiêm túc." Người đàn bà này đi thong thả, còn trò chuyện với cô: "Khó trách bọn họ đều gọi em Tiếu Tiếu, em cười nhiều hơn nữa thì tốt rồi. Nghe chị nè, đừng có suốt ngày làm thí nghiệm như những ông lão bảy tám mươi tuổi không có tiền đồ kia, nhân lúc còn trẻ, em hãy đi thông đồng một nhà khoa học trẻ tuổi. Nếu không đến lúc em già rồi, họ đuổi em lên trên thì đúng là khóc cũng không có chỗ mà khóc."
Tiêu Vũ Hiết đành phải giả bộ như đang rửa tai lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại, mong chị ta có thể nói càng nhiều hơn, cho đến khi chị ta bỗng kêu lên một tiếng, nhận thấy thời gian không còn sớm, chị ta còn có tài liệu chưa xử lý, vội vàng cào từ rời đi.
Trong chỗ tránh nạn là có thang máy, nhưng thang máy chỉ cung cấp sử dụng cho các giai cấp trung thượng tầng. Hơn nữa, mỗi cách mười tầng mới có một thang máy. Tiêu Vũ Hiết không thể không leo từ tầng 123 lên đến 120 tầng mới có thể xếp hàng chờ thang máy.
Đội ngũ rất dài, cũng may thang máy đủ rộng. Hơn nữa mỗi cách mười tầng có một cái, cũng không phải chờ quá lâu. Nhân lúc này, cô phát tán cảm giác, chuyên tâm lắng nghe những người khác.
Từ tài liệu trong lòng, cô biết nhiệm vụ của mình cũng không nặng nhọc gì. Trên thực tế, thân là người ngoài biên chế, cô chỉ cần làm trợ thủ cho người thí nghiệm, đưa công cụ ..., mấy ngày nay là chỉnh lý hồ sơ ghi chép thí nghiệm, ngay cả công cụ cũng chẳng cần đưa, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng hồ sơ là được. Như thế cũng giảm bớt cơ hội trò chuyện với người khác, nhưng mà điều này cũng dẫn đến việc cô có rất ít điều kiện để hiểu biết tình huống khác, có thể bắt lấy thời cơ rất ít.
"Chờ đến tan tầm thì cùng ăn một bữa ngon đi." Một giọng nữ nũng nịu nói: "Mỗi ngày uống bình dinh dưỡng, dạ dày em đau lắm."
Đúng vậy, bình dinh dưỡng đã được nghiên cứu ra rồi, dù những người chơi có không gian dị độ không dùng đến, nhưng từ loại vật này có thể thấy được: Đám người ở chỗ tránh nạn này cũng không biết đến sự tồn tại của không gian dị độ, bọn họ thậm chí chưa từng tự tay giết zombie.
Tựa như đóa hoa trong nhà ấm, được nuôi dưỡng mềm yếu.
Bình dinh dưỡng là đồng tiên trong chỗ tránh nạn, nói chính xác hơn là đồng tiền của cư dân cấp thấp từ tầng âm một trăm trở lên. Bọn họ cần dùng lao động để đổi bình dinh dưỡng để cung cấp nhu cầu ẩm thực cơ bản nhất. Còn những nhân sĩ cấp trung thượng sử dụng chính là...
"Trừ một điểm tích lũy." Người đàn ông mặc đồ lao động ở bên cạnh thang máy dùng máy quét mã máy móc quét cho những người đang xếp hàng. Động tác hắn rất thuần thục, hình như đã làm trăm ngàn lần rồi, mà những người đang xếp hàng thì trò chuyện, không hề liếc nhìn hắn chút nào, dường như hắn chỉ là một khối đá không thể hấp dẫn sự chú ý của bất cứ người nào, càng đừng nói là nhận được lời cám ơn.
Điểm tích lỹ, đây mới chính là tiền của bọn họ.
Điểm tích lũy có thể đổi tới bất cứ thứ gì: Quyền sử dụng bể bơi, đồ ăn được nấu nướng tỉ mỉ, phim truyền hình và phim điện ảnh, quyền hạn được chọn tầng từ một trăm trở xuống... Điểm tích lũy càng cao liền có thể ở tầng càng thấp, tầng càng thấp thì cũng càng nhiều phúc lợi. Nhưng mỗi tháng điểm tích lũy cũng sẽ bị trừ đi, không đủ sẽ phải lên tầng cao hơn. Đây cũng là lý do vị đại tỷ kia hi vọng cô có thể sớm ngày lập gia đình. Tiền thuê nhà do hai người gánh vác dù sao cũng tốt hơn là một người.
Tiêu Vũ Hiết tiến vào thang máy. Đây là một chiếc thang máy bình thường, nút số 150 đã sáng, cô làm việc ở tầng 170, nhưng thang máy này chỉ tới tầng 150. Bọn họ cần phải kiểm tra rất kỹ càng mới có thể được vào tầng 150 trở xuống.
Lại là xếp hàng dài dằng dặc, Tiêu Vũ Hiết an phận thông qua được hai cửa ải, thậm chí còn giao tài liệu cho nhân viên kiểm an để họ kiểm tra mình. Khi cô lên được đến tầng 150, thời gian đã là 8h50'.
Thang máy từ tầng âm 150 trở xuống đều là mỗi tầng ngừng mà không phải là mỗi mười tầng. Trong thang máy cũng rộng rãi sáng sủa hơn rất nhiều. Cửa thang máy chất liệu gỗ còn có mùi thơm thoang thoảng, giống như trầm hương... có lẽ thật sự là trầm hương.
Mọi người lần lượt đi vào chờ đợi, phần lớn tầng bị ấn cũng là 160, 170... Thang máy trượt xuống dưới, không lâu lắm, một tiếng "đinh" vang lên, thang máy dừng ở tầng 165.
Cô cầm tài liệu đi ra thang máy, đồng hành còn có hai nam sĩ mặc tây trang cùng một nữ sĩ mặc váy. Cảnh tượng trước mắt lại không giống, giữa hành lang vòng tròn là đại sảnh, trong đại sảnh trưng bày rất nhiều bảng hiệu công việc, mà gian phòng cạnh hành lang thì là phòng thí nghiệm, phòng hồ sơ...
"Tiếu Tiếu, cháu tới rồi à." Cô vừa vào đại sảnh đã có một ông lão khoảng bảy tám chục tuổi ra chào đón, bắt tay cô. Tiêu Vũ Hiết xém chút hất tay ông ta ra theo phản xạ: "Nhiệm vụ hôm nay của cháu vẫn là chỉnh lý hồ sơ."
"Vâng." Cô thuận theo trả lời, đi theo ông lão vào gian phòng gắn bảng hiệu phòng hồ sơ. Nơi này có rất nhiều giá sách, các túi hồ sơ trên giá sách chất thành từng đống đầy tràn, trong không khí tràn ngập hương vị cổ xưa.
Giữa các giá sách có một chiếc bàn và hai chiếc ghế. Ông lão ngồi xuống, đẩy máy quay đĩa trên ghế, một khúc dương cầm cổ điển vang lên. Khi cô đang nghi hoặc thì ông lão đột nhiên hạ giọng hỏi: "Ta bảo cháu tra thứ đó, cháu tra được thế nào rồi?"
Tiêu Vũ Hiết nhất thời ngây ra, cô bất giác lắc đầu, vội gọi Diệp Vân Khinh hỗ trợ.
"Vẫn không có tiến triển gì sao?" Ông lão cau mày, lúc này cô mới nhìn thấy tướng mạo ông ta. Mặt mũi hiền lành, thân thiện: "Cũng đúng, bọn họ phòng thủ chặt thế cơ mà."
"Ông ta bảo em tra thứ gì đó à?" Diệp Vân Khinh trả lời lại rất mau: "Có lẽ đây chính là điểm đột phá của nhiệm vụ, phòng thủ chặt? Nhất định giấu ở tầng âm 150 trở xuống rồi."
Cô mấp máy môi, lộ ra thần sắc bất lực, đưa mắt nhìn lão nhân thở dài, khẽ run rẩy rời đi phòng hồ sơ.
Ông ta muốn tra thứ gì?
Tiêu Vũ Hiết vốn tưởng đây là một bí mật ngầm, dù sao nhất cử nhất động của ông lão đểu có vẻ rất cẩn thận, nhưng không nghĩ tới là, ông ta vừa rời khỏi, đã có đồng sự tiến lên chê cười.
"Có phải ông ta lại bảo em nghe ngóng tin tức tầng âm 200 trong truyền thuyết?" Người đàn bà vừa tìm cô nói chuyện ở đầu cầu thang cười nhao: "Ông ta vẫn còn chưa hết hi vọng à?"
Nơi này còn có tầng âm 200 sao? Tiêu Vũ Hiết vốn định hỏi vậy, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: "Đúng vậy, sao lại có tầng âm 200 chứ chị nhỉ?"
"Cũng không nhất định." Chị ta hứng lên, thần bí nói: "Em có biết người sáng lập chỗ tránh nạn này là ai không?"
Tiêu Vũ Hiết dù lúc này có biết thì cũng phải tỏ ra bộ dáng ngây thơ vô tội để dẫn ra câu chuyện tiếp theo.
Chị ta nhắc tới "phát hiện quan trọng", "con đường sáng tạo chỗ tránh nạn" một cách đơn giản, sau đó mới nói thầm với cô: "Những nhà khoa học sáng tạo chỗ tránh nạn này, ông ta nghi ngờ họ giấu ở tầng âm 200 trở xuống. Đáng tiếc, tầng càng thấp thì càng bảo vệ nghiêm mật, không có lý do chính đáng thfi không thể xuống dưới dò xét, cho nên liền nghĩ tới chúng ta, dù sao chúng ta cũng là nữ nha. Không thể cạy ra miệng đàn ông..." Chị ta hất tóc lên: "Chưa biết chừng nữ nhân là được nha."
Tiêu Vũ Hiết im lặng.
Khi cô chỉnh lý hồ sơ của một ngày, còn chưa cẩn thận phân tích, liền nghe được đồng đội lo lắng nói: "Tôi phát hiện một bí mật lớn."
"Cái gì?"
"Tôi cảm giác... Bọn họ hình như muốn tạo phản..." Người nói chuyện chính là đội viên ở tầng năm mươi trở lên.