Chương 82: Cuối địa đạo.
Nếu như thế giới này vốn chính là một trò chơi?
Đôi lúc nửa đêm tỉnh giấc, Diệp Vân Khinh đã từng suy đoán như vậy. Thế giới này có gì đó không thích hợp, từ khi ba tháng khô hạn liên tiếp, đến ba tháng mưa to, dưới sự áp bách của động thực vật và thiên nhiên, nhân loại dường như không còn lực hoàn thủ. Anh ta chưa từng nghe được tin chính phủ triển khai hoạt động khai phá vũ khí lớn, đạn đạo. Điều này không quá hợp lý.
"Nếu chúng ta đang ở trong trò chơi." Diệp Vân Khinh rõ ràng thời gian suy nghĩ của mình quá dài, thấy giáo sư sắp có vẻ mất đi hứng thú, anh ta kịp thời hỏi: "Tại sao chúng ta lại không có ấn tượng gì? Mục đích của trò chơi này là gì?"
Cùng lúc đó, Tiêu Vũ Hiết đang từ tầng 4 dưới mặt đất cẩn thận xuất phát, chân cô vừa chạm đất đã phát hiện, đế giày dính nước, cô trực tiếp thay một đôi giày dự bị, dọc theo cầu thang tiếp tục xuống dưới.
Bên cạnh ba tầng dưới cầu thang rải rác đá vụn, cô vòng qua chúng, đeo kính mắt hồng ngoại cẩn thận nhìn vào bên trong. Bảy tám phần của đại sảnh nằm mấy chục người, cô đoán những người này là thân thể dự bị của giáo sư, liền không đi quản.
"Vấn đề cậu hỏi." Triệu giáo sư có chút tán thành, thân thể Sở Ca gật đầu, thấy màn này, Diệp Vân Khinh bất giác nhìn về Dư Tịch đang đứng sau đám người.
Sắc mặt cô ta lạnh lùng, dường như thân thể bị người thao túng kia không phải là bạn trai cô ta vậy.
"Ta cũng từng nghĩ tới." dưới ánh lửa thiêu đốt tổ ong, Triệu giáo sư không chú ý tới vẻ mặt bọn họ; "Cậu nhắc tới hai vấn đề này, vấn đề thứ nhất, tại sao chúng ta không có ký ức? Điều này rất dễ giải thích." Xúc tu của nó rút ra từ thân thể Sở Ca và đồng đội anh ta, khiến thân mình Sở Ca phát ra âm thanh: "Cẩn...thận...giáo.." Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, giáo sư liền cấp tốc đưa xúc tu vào trong thân thể Sở Ca, nắm cỗ thân thể này trong tay: "Một thí nghiệm nhỏ của ta."
"Ông có thể đọc được trí nhớ anh ta sao?" Diệp Vân Khinh không thể tin hỏi.
Sở Ca từ từ gật đầu, tiếp lại lắc đầu, Diệp Vân Khinh lập tức nhắc Dương Hộ giám sát chặt chẽ Dư Tịch. Tiêu Vũ Hiết thì đã lặng lẽ trượt tới tầng bốn dưới mặt đất.
Có kỹ năng tiềm hành và ẩn hình, còn có khinh công của cô và nội lực, chỉ cần cô muốn vào nơi nào thì liền có thể vô thanh vô tức tiến vào. Dù trong đại sảnh lầu 4 trồng từng dãy hoa trắng nhỏ cảnh giới, nhưng cô vẫn lấy bộ cung tên từ trong ba lô ra, nhân lúc trên lầu không có động tĩnh gì, lập tức bắn vào hai bên bức tường, để lấy chỗ đứng.
"Cậu hẳn phải biết, ký ức người cất giữ trong đại não, tôi không cần giải thích nhiều hơn những thuật ngữ chuyên nghiệp, cậu chỉ cần biết kết luận của ta." Ông ta chậm rãi nói; "Có đại não, liền có thể thu được ký ức, mặc dù ta còn không thể bóp méo ký ức hoặc chuyển dời, nhưng ta nghĩ nếu khoa học kỹ thuật có thể tiến thêm một bước, có lẽ có thể cất giữ trí nhớ của chúng ta trong một tiệm sách riêng, điều này cũng không phải là không thể."
Tiêu Vũ Hiết linh hoạt rơi vào mũi tên trên vách tường, thân thể nhẹ như một sợi lông chim.
"Như vậy, tại sao bọn họ lại chế tạo ra thế giới này? Tại sao muốn để chúng ta sinh tồn, đấu tranh, thậm chí là tử vong ở đây?" Triệu giáo sư hỏi dẫn dắt, mà Diệp Vân Khinh cũng sờ cằm suy nghĩ, nhưng đối phương cũng không cho anh ta quá nhiều thời gian: "Dù ta không biết đáp án của ta có chính xác không, nhưng ta cảm thấy- là vì đào thải, ai có thể sống đến cuối cùng, người đó là người thắng."
Diệp Vân Khinh bừng tỉnh đại ngộ: "Vì thế, ông biến thân thể của bản thân thành thế này, là muốn sống đến cuối cùng?" Anh ta nhìn về thân thể mấy người Sở Ca: "Ông biến những áo khoác trắng kia thành bộ dáng đó, cũng vì để bọn họ sống được đến cuối cùng?"
Dưới sự điều khiển của Triệu giáo sư, Sở Ca lộ ra nụ cười: "Nếu đây là một trò chơi, thân thể cũng không phải là quan trọng nhất, mà là ký ức, tư duy, đại não của người, không đúng sao? Ta cho bọn họ sống sót bằng phương thức như vậy, không cần ăn uống, không cần sợ hãi những sinh vật khác. Dưới sự điều khiển của ta, bầy ong sẽ bảo vệ tốt bọn chúng, chỉ cần duy trì hình thái này, cho đến cuối tận thế. Cậu không cảm thấy đây là một ý tưởng cực tốt sao?"
Tiêu Vũ Hiết linh hoạt leo lên trần nhà, tra xét hành lang, phòng thủ nơi này khá nghiêm mật, mỗi bước có một áo khoác trắng chờ ở đó, mà cánh cửa nơi áo khoác trắng tụ tập nhiều nhất, cô có thể nhìn thấy chữ biểu hiện trên bảng tên phòng: "Kho tiêu bản."
Cô tới gần cánh cửa này, cảm giác được bên trong truyền ra từng đợt hơi lạnh. Nơi này là nơi duy nhất có điện, xem ra vì bảo vệ nơi này mà Triệu giáo sư không tiếc khiến cho cả sở nghiên cứu lâm vào hắc ám.
"Tôi tìm được một kho ướp lạnh." Tiêu Vũ Hiết nhìn về phía cánh cửa được mã hóa này: "Tôi nghĩ có thứ rất quan trọng ở trong đó, cửa còn có mật mã, nhưng mà..." Cô đánh giá vách tường và trần nhà gian phòng này: "Tôi hẳn là có thể dùng kiếm phá vỡ vách tường."
"Có lẽ là đầu óc Triệu giáo sư." Diệp Vân Khinh nhanh chóng khẳng định suy đoán của cô: "Chuyện cho tới nước này, chúng ta cũng không có cách nào tốt hơn, em vào đó, nơi này anh sẽ giữ vững."
Tiêu Vũ Hiết bỗng cảm giác được áp lực nặng nề, cô ngưng trọng gật đầu một cái, dù cô biết anh ta căn bản không nhìn thấy.
"Thế nào?" Bên kia, Triệu giáo sư cũng sắp hết kiên nhẫn, dưới sự tấn công không ngừng của những bộ rễ, pháp thuật lĩnh vực rốt cục cũng có dấu hiệu vỡ vụn: "Nếu cậu nguyện ý gia nhập ta, ta sẽ vô cùng hoan nghênh, cậu nên cảm thấy vinh hạnh."
"Lúc ông biến Sở Ca thành con rối như vậy, có từng hỏi ý kiến anh ta sao?" Diệp Vân Khinh tỉnh táo thậm chí có chút lãnh khốc, đánh nát huyễn tưởng tươi đẹp của Triệu giáo sư: "Trước khi biến những nhân viên nghiên cứu thành bộ dáng này, ông có từng hỏi ý kiến họ không?"
"Tôi nghĩ, chắc là không chứ." Anh ta nói; "Nếu bọn họ cam tâm tình nguyện bị ông làm như thế, sẽ không viết nguy hiểm trên báo cáo thí nghiệm đâu. Sở Ca cũng sẽ không thử cảnh cáo chúng tôi, khi mà dẫn dụ chúng tôi tới. Thậm chí ngay cả bản thân ông cũng do dự, nghi ngờ phán đoán của ông liệu có đúng không. Cái gọi là đào thải, là trò chơi, liệu có thật không. Ông căn bản không tin vào những lời vừa nãy của mình, có lẽ ông cũng từng có ý nghĩ như vậy... Nhưng mà, lòng người sẽ thay đổi." Diệp Vân Khinh chỉ vào tổ ong cơ hồ bị đốt không còn kia; "Thừa nhận đi, tôi tận mắt trông thấy những áo khoác trắng kia hướng tới chúng tôi tự tìm cái chết dưới sự điều khiển của ông. Chỉ vì để dùng châm độc của ong mật giết chết người của chúng tôi, ông căn bản không muốn để bọn họ sống sót đến cuối cùng."
Khi Triệu giáo sư sững sờ bởi lời nói của anh ta, dưới mặt đất đột nhiên phát ra tiếng vang ầm ầm. Dư Tịch biến sắc, thống khổ ngồi xổm trên mặt đất, từ trong thân thể cô ta bay ra một đám ong mật.
Dương Hộ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hắn dùng một bộ quần áo cũ bao lại những con ong mật này, ném dưới đất giẫm đạp. Diệp Vân Khinh kịp thời niệm chú ngữ, lúc mà sợi rễ của Triệu giáo sư còn chưa vươn ra đã kịp thời tăng thêm một tầng hộ thuẫn cho mọi người. Cảm ơn trời đất, điểm hộ thuẫn của anh ta tới tận 5 lận.
Dưới tầng bốn, Diệp Vân Khinh trông thấy những hoa trắng nhỏ trong đại sảnh liều mạng vươn xúc tu chui về phía kho lạnh. Sau đó bỗng rụt trở lại như gặp phải thiên địch. Phía cuối đó, Tiêu Vũ Hiết một tay kẹp một đứa bé, một tay mang theo một cái hòm đông lạnh nho nhỏ. Hòm đông lạnh vốn mở, có ba sợi rễ vừa to vừa dài được vươn ra, trên đó chia ra vô số xúc tu, bị cô chặt đứt tận gốc, chỉ để lại nửa cái duy trì liên hệ giữa đại não của giáo sư và những hoa trắng nhỏ kia.
"Đây là cháu trai của Triệu giáo sư." Tiêu Vũ Hiết đưa đứa bé này cho Diệp Vân Khinh. Cô nhận ra thân phận của nó: "Nó bị lây nhiễm, giấu trong một chiếc hòm lạnh."
"Bên trong." Cô nhấp môi: "Còn có vắc xin ký sinh." Triệu giáo sư đã nghiên cứu ra nó rồi.
"Xem ra, vắc xin của ông ta không có tác dụng với cháu mình." Diệp Vân Khinh thở dài: "Vốn có thể trở thành chúa cứu thế, lại cứ muốn làm nhiệm vụ phản diện."
Tiêu Vũ Hiết không rõ ý trong lời nói anh ta, nhưng cô may chóng kể lại tình trạng thân thể mình: "Sức chịu đựng của em gần hết rồi." Cô đưa hòm lạnh cho Dương Hộ: "UỐng xong lộ thuốc chịu đựng, em còn có..." Cô không nói đến nội lực: "thể chống đỡ được, nhưng mà, tiếp đó..." Cô mỉm cười; "Công việc giải quyết hậu quả, phải giao cho các anh rồi."
Diệp Vân Khinh gật đầu, đưa tay kéo Tiêu Vũ Hiết, để cô dựa đầu vào vai mình: "Vất vả."
"Làm gì với cái này bây giờ?" Thẩm Nhiễm giơ lên chiếc hòm lạnh mà Diệp Vân Khinh đưa cho.
"Hỏi xem ông ta còn có nguyện vọng gì, sau đó, giết đi." Anh ta nói.
Việc đã đến nước này, Triệu giáo sư cũng đành chấp nhận, chỉ là ông ta còn có một thỉnh cầu: "Hi vọng cháu tôi, còn có nhân viên nghiên cứu khác có thể yên lặng tiếp tục nằm ở chỗ này. Như thế, có lẽ sau khi kết thúc, bọn họ còn có thể sống sót."
Tiêu Vũ Hiết nghe những lời này từ miệng Sở Ca, bỗng nhớ lại kiếp trước, thời hậu mạt thế xuất hiện sinh vật có trí khôn. Nó có thể điều khiển những động thực vật khác, có thể ký sinh trên thân người chơi, thậm chí có thể chế tạo cạm bẫy dẫn dụ người chơi. Vì tiêu diệt nó, trò chơi vận dụng 200 người đứng đầu bảng xếp hạng, cuối cùng mới có thể giết chết nó.
Cách làm của sinh vật có trí khôn kia, rất giống vị Triệu giáo sư này nhé, chỉ là hiện tại tính toán mới tới thời kỳ mạt thế, nó vẫn chưa thể trưởng thành đến mức đó.
Diệp Vân Khinh đang định nói gì, Thẩm Nhiễm ôm đứa bé bỗng kéo tay áo anh ta, nói; "Đứa bé này, đã chết."
"Cái gì?"
"Nó đã chết." Thẩm Nhiễm kiên nhẫn giải thích: "Vừa rồi em dùng quyển trục giám định của trò chơi , nó là trạng thái tử vong."
Diệp Vân Khinh sững sờ tại chỗ, thân thể anh ta khẽ run rẩy, vừa muốn cười vừa muốn khóc.
"Tôi đồng ý với ông." Anh ta hít một hơi thật sâu, khẽ nói với đại não trong hòm: "Tôi sẽ yên lặng để bọn họ ở lại đây."
Xúc tu rời khỏi thân thể Sở Ca, anh ta nhắm mắt lại, cắm dao găm vào trong đại não.
Trong không khí phảng phất nghe được tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy của Sở Ca...
"Có lẽ, là tôi sai rồi."