Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 38-4: Đội ngũ đại biểu tiểu khu




"Nghĩ cũng lạ, hiện tại người ta mộ đạo như vậy sao?" Diệp Vân Khinh cười nói: "Anh cũng phải nghi ngờ trò chơi có phải muốn mượn tay giết bọn họ không đấy."


Hình như nếu trí tuệ nhân tạo cảm thấy có bug mà không tự xử lý được thì sẽ phái lập trình viên đi thăm dò. Thật ra nhiệm vụ của cô cũng vậy, người Diệt thế giáo không nhiều nhưng cô đã chạm mặt tới tận hai người trong phó bản nhiệm vụ. Làm nhiệm vụ bắt buộc mà không chỉ phải đối phó với đối tượng nhiệm vụ mà còn phải lục đục với đồng đội của mình nữa, thật quá thảm mà.


Tiêu Vũ Hiết thấy anh rất nhanh đã ngủ say, liền khẽ khàng đóng cửa lại. Dương Hộ đang nói chuyện với Thẩm Nhiên và bác Thẩm, hình như về chuyện quân đội phái người tới giám sát.


Lúc này, cách thời gian mặt trời bộc phát hạt năng lượng còn lại ba ngày.


"cần đợi đến lúc nào chứ?" Trong đại viện quân khu, Vương Khôi là vệ sĩ mạnh thứ hai lầm bầm nói thầm, hắn vứt ra một quân bài, tiện tạy kéo tới một người đàn bà và bấm mông cô ta, cảm nhận được xúc cảm cô giãn, biểu cảm trở nên dâm dục, đáng tiếc người đàn bà này hôm nay phải đi hầu hạ một "anh em" bất hòa với hắn. Hắn hung ác bấm một cái thật mạnh, nghe tiếng kêu lên đau đớn của cô ta thì mới vừa lòng buông tay ra.


Ba người đàn bà, mười ba nam, một người sắp xếp một đêm, phải mấy ngày mới đến phiên mình 'hưởng dụng', hắn cũng không phải chưa từng dòm ngó cô bé kia, đáng tiếc mẹ cô bé bảo vệ con rất kỹ, cứ như là nếu người khác mà chạm vào con mình thì sẽ tự tử vậy. Những gã này cũng không muốn ép người ta phải chết, tuy bọn gã đã làm không ít chuyện xấu nhưng chưa từng gây án mạng, hơn nữa lão đại cũng nhiều lần ra lệnh nên những người khác cũng chỉ có thể nén hỏa diễm trong lòng xuống.


Cô bé mười hai tuổi đó hình như cũng rõ ràng tình cảnh của mình, không dám tùy tiện đi lại, quần áo mặc trên người vừa bẩn vừa loạn. theo hắn, cô bé này lớn lên trong hoàn cảnh này thì về sau chưa chắc đã tốt đẹp.


"Khôi Ca." Một cấp dưới trước kia làm vệ sĩ gõ cửa gọi hắn: "lão đại tìm anh."


Lão đại của họ là một kẻ hung ác nên mới có thể thu phục mười cục xương cứng bọn họ. Vương Khôi vừa nghe vậy thì lập tức đứng lên, vừa đi giày vừa dặn những người còn lại trong phòng: "Tao đi một lát rồi quay lại ngay."


Trong đại viện quân khu này có ba tòa nhà với kiến trúc giống như biệt thự, hai ba tầng, có ba bốn người ở mỗi tòa nhà, lúc lão đại không giao nhiệm vụ thì đánh bài trong phòng khách. Nói nhiệm vụ, thật ra cũng chỉ là tuần tra dọn dẹp đại viện một lần, chuyển những đồ vô dụng sang chỗ khác để tránh vướng chân vướng tay. Bọn họ đã giết không ít zombie trên đường từ ký túc công ty đến đại viện này, cơ hồ mỗi người đều đã được vào trò chơi chân thật. Chúc Hàm là kẻ tàn nhẫn nhất trong bọn họ, tất cả mọi người phục hắn và nguyện ý gọi hắn một tiếng lão đại.


"Lão đại." Vương Khôi chạy tới biệt thự của lão đại, thấy Chúc Hàm đang chờ hắn trong phòng khách thì rất mực cung kính hỏi: "Anh tìm em có chuyện gì sao?"


"Mày thu thập chút đồ, mai đi thăm hỏi những người trong mấy tòa nhà kia." Chúc Hàm nói: "Trong radio đã nhắc là quân đội sắp đến, chúng ta phải chuẩn bị một chút, mày đi thăm dò với tao thật kỹ."


Lúc trốn ra khỏi ký túc xá đến đây Chúc Hàm không mang theo radio, nhưng trong phòng chứa đồ của đại viện quân khu có một cái. Từ đó Chúc Hàm cũng biết sẽ có một 'đại biểu' được quân đội sắp xếp vào mỗi khu vực ở đế đô để phòng ngừa có kẻ đục nước béo cò hoặc âm thầm tuyên truyền giáo phái. Trên diễn đàn, hắn từng gặp không ít ông bố bà mẹ tránh được nanh vuốt của zombie, nhưng lại không thể tự kiềm chế mà bị giáo phái đồng hóa. Kẻ ngốc tại thời đại nào thì vẫn là kẻ ngốc, dù là trong tận thế cũng không thể biến thành thông minh được.


Hắn là người chơi, từ phó bản nhiệm vụ bắt buộc mà đã nghiệm ra một tin tức, zomie chỉ là thứ khai vị mà thôi, trò hay còn tại phía sau, tận thế này sẽ không bị khống chế đơn giản như vậy.


Vì thế mà đại biểu quản lý đội ngũ này cực kỳ quan trọng, người được bên trên phái tới chắc là biết không ít nội tình, hắn không quan tâm quản lý tiểu khu này thế nào. Hắn chỉ muốn biết đế đô trước mắt có vẻ gió êm bể lặng này còn có thể tiếp tục bao lâu, nhỡ đế đô bị thất thủ thì bọn hắn có thể chạy trốn tới nơi nào.


Hắn không biết rõ tư liệu về mấy người sống trong tòa nhà kia. Chỉ biết trong tòa nhà số một có một đội ngũ rất mạnh, đã quét sạch cả tòa cao ốc một lần, còn có bảy tám người muốn gia nhập nhưng bị bọn họ từ chối, chắc là bọn họ đi theo con đường tinh anh. Đội ngũ ở tòa nhà số hai có hai đội ngũ, bình thường nước giếng không phạm nước sông, ở chung không quá hòa hợp. Tòa nhà số ba thì ai lo phần người nấy, chia năm xẻ bảy.


Hắn muốn tới ba tòa nhà kia thăm hỏi, nhìn xem thực lực của đối phương thế nào, dưới tay hắn còn có mười tráng niên, dù là ở thời hòa bình cũng không cần sợ hãi.


Nếu đã là thăm hỏi thì dĩ nhiên phải phái người tới thông báo trước, hắn sai thủ hạ nhanh nhẹn nhất là lão Lục tới đó, sau hai giờ, lão Lục báo tin về.


"Lầu một có một đội ngũ sáu người, bốn nam hai nữ, một nam trông như người luyện võ, một muội tử để đầu đinh, em còn tưởng là con trai nhưng trông cũng chỉ đang ở tuổi học cấp ba thôi."


"Lầu hai, từ tầng mười trở xuống có một đội ngũ sáu người, hai vợ chồng, hai con trai và hai con dâu, trong đó hai cô con dâu mang bầu, bụng rất to. Đội ngũ từ tầng mười trở lên có năm người làm cùng văn phòng trò chơi, có một trạch nam khoảng hai ba mươi tuổi, chưa từng rèn luyện. Tòa nhà số ba thì dọa em giật cả mình, ở cổng còn có một con zombie mà chẳng đứa nào chịu xử lý, em trông từ xa thì thấy hình như con zombie này có tốc độ nhanh hơn zombie bình thường một chút, hoặc cũng có thể là em nhìn lầm."


Bào tử ký sinh xuất hiện sẽ tăng tốc độ tiến hóa của ký sinh vật, zombie bị ký sinh cũng sẽ được tiến hóa, Chúc Hàm đã biết được tin tức này qua diễn đàn. Chủ đề trên đó kêu gọi mọi người hãy giết hết zombie khi còn chưa tiến hóa, nếu không về sau sẽ phải phí sức.


Đáng tiếc, dù là niên đại gì thì bản chất của con người vẫn không hề thay đổi, chỉ biết dựa vào bên trên. Zombie tiến hóa đã có quân đội giết, radio trao hi vọng cho mọi người nhưng đồng thời cũng mài mòn tinh thần phấn đấu của bọn họ.


Dù sao thì cũng chỉ có số ít người giết zombie, một tòa nhà mười tầng, mỗi tầng bảy tám gia đình, hai ba trăm người, dù tỷ lệ một nửa thì cũng có hơn một trăm zombie, nhưng chỉ có năm sáu người ra ngoài diệt zombie... Nói thì bảo già mồm, nhưng giờ khắc này, Chúc Hàm thật sự có chút mất đi hi vọng với tương lai của nhân loại.


Lúc này, thân thể ấm áp của đàn bà có thể xoa dịu cảm giác tuyệt vọng trong lòng hắn, hắn không phải gay, bảo hắn ôm đàn ông ngủ thì quá miễn cưỡng rồi. Trời tối yên tĩnh, có một người đàn bà ở bên ạnh so với thuốc chống trầm cảm gì đều dùng tốt, dù sao, có người thì còn có hi vọng.


Hôm sau, Chúc Hàm mặc 'trang phục thật đẹp', xỏ nội giáp và trang phục mạo hiểm giả vào rồi dẫn theo hai tiểu đệ tới thăm hỏi những đội ngũ ở phụ cần. Tiểu khu này là khu vực an toàn, có nghĩa là trên đường cái cơ hồ không nhìn thấy zombie nhưng vẫn có uy hiếp tiềm ẩn, tỷ như cống thoát nước, trong phòng trọ, Zombie chạy tới từ nơi khác... Cho nên khi ra khỏi cửa vẫn cần cẩn thận.


Ba người chầm chậm tới gần tòa nhà số một, bình thường chỉ đi mất sáu bảy phút nhưng bọn họ phải đi trong vòng tận hai mươi phút. Đến khi tới gần cổng tòa nhà thì có một nam một nữ vẫy tay với họ.


Chính là Thẩm Nhiên và Tiêu Vũ Hiết.


Thẩm Nhiên là đội phó trong tiểu đội, khi Diệp Vân Khinh không ra mặt được thì dứt khoát nhận nhiệm vụ tiếp khách này. Tiêu Vũ Hiết là người có chiến lực mạnh nhất trong đội, bề ngoài la lỵ của cô rất có tính mê hoặc, cô tới để bảo vệ Thẩm Nhiên và cũng để để phòng bất trắc.


"Xin chào." Thẩm Nhiên rất phong độ gật đầu với ba người rồi tự giới thiệu: "Tôi là Thẩm Nhiên, mục sư, đây và Vũ Hiết, chiến sĩ."


Nhận thấy tên Tiêu Tiêu này quá nổi danh trên bảng xếp hạng nên trong đội ngũ đều gọi cô là Vũ Hiết, để giả trư ăn cọp ấy mà.


Thấy hai người giới thiệu nghề nghiệp của mình, Chúc Hàm sững sờ, cười ha ha nói: "Đến mà không trả lễ thì không hay, tôi là Chúc Hàm, cũng là chiến sĩ, hôm nào có thể luận bàn một chút, đây là Nhị đệ của tôi, Vương Khôi, chiến sĩ, Lục đệ, Lục Lộ, đạo tặc."


Bầu không khí vô cùng hài hòa hữu hảo, Thẩm Nhiên vừa đi vừa nói: "Tôi có một yêu cầu quá đáng." Anh ta muốn để Vũ Hiết cùng bọn họ cùng đi thăm hỏi đội ngũ khác trong tòa nhà số hai.


Lần viếng thăm này, Vương Khôi và Lục Lộ rất an phận xử lý tốt ánh mắt của mình, dù rằng trong lòng bọn họ, Tiêu Vũ Hiết xinh xắn này là nô lệ của cái đội ngũ này nhưng bọn họ không nghĩ tới, Thẩm Nhiên lại sẽ phái Vũ Hiết đi thăm hỏi hai tòa nhà còn lại. Dù rằng bọn họ đi cũng là chấp nhận mạo hiểm rất lớn, không lường được lòng người, nếu đối phương có ác ý trong lòng thì khi tiến vào địa bàn của họ rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nếu không phải hai người Thẩm Nhiên chờ ở cổng, còn giới thiệu nghề nghiệp và thân phận của mình, có lẽ bọn họ còn phải cân nhắc bố trí phòng vệ đầy đủ rồi mới theo đối phương đi.


"Được!" Chúc Hàm là một kẻ độc đoán điển hình, nếu nể mặt hắn thì hắn sẽ không làm khó bạn, thấy Thẩm Nhiên tin tưởng mình thế thì hắn vỗ ngực đảm bảo: "Cậu đã tin tưởng tôi thế thì tôi sẽ không để cô bé này phải mất một sợi lông chân." Nói đến đây thì hắn ta trừng mắt nhìn kẻ không an phận Vương Khôi: "Bọn mày đã nghe rõ chưa?"


"Vâng vâng vâng." Dù Vương Khôi cũng thích làm một số chuyện vui sướng với đàn bà nhưng hắn cũng là kẻ có mắt nhìn, Chúc Hàm là lão đại của mình, đã nhiều lần ra lệnh và dặn dò như thế thì hắn đương nhiên sẽ không phụ sự tin tưởng đó.