Chương 102: Nơi tránh nạn 9
Đầu ngón tay Tiêu Vũ Hiết lướt qua mật mã trên cửa, gõ từng ký tự một theo đúng mật mã cất trong ba lô, gõ đến ký tự cuối cùng, cánh cửa phát ra một tiếng răng rắc. Trong khung cảnh yên tĩnh, tiếng động này trở nên rất vang dội, theo bản năng, cô quay đầu lại nhìn xem nhóm vệ binh có động tác gì không, thấy bọn họ đều bất động bất động tại chỗ thì mới khẽ đẩy cửa ra.
Ánh sáng trước mắt rất chói lóa, trần nhà, sàn, vách tường đều là màu trắng, ngọn đèn trắng rọi xuống đại sảnh trống không một vật, cuối cùng dừng lại trước cửa một tòa nhà. Một loạt vệ binh vẫn không nhúc nhích đừng ở bên ngoài. Cô nhìn thoáng qua tiến độ nhiệm vụ của mình, thời gian còn lại là 12 giờ.
Rất hiển nhiên, đám vệ binh kia đang trông giữ một thứ gì đó rất quan trọng. Cô nhìn quanh đại sảnh một vòng, bố cục tương tự với chỗ làm việc của bọn họ, mặt tường có rất nhiều cánh cửa, không biết thông hướng nơi nào. Tiêu Vũ Hiết đẩy cửa ra, vận khinh công lên lướt về phía đại sảnh, có thể đoán bố cục của cửa ở chỗ này, phía trước cửa hông hẳn là hàng hiên hoặc thang máy.
Cô không thi triển kỹ năng gì, cứ lướt qua trước mắt vệ binh như vậy nhưng nhóm vệ binh lại nhìn mà như không thấy, vẫn đứng im tại chỗ, phảng phất như tập thể bị mù vậy.
Thật sự quá mức kỳ quái, trước khi cô chưa xuống dưới, tin tức lưu truyền ở nơi tránh nạn tức đều là tầng âm 150 trở xuống được trông giữ rất nghiêm mật, nhưng cô vạn vạn không nghĩ tới cái gọi là nghiêm mật lại là như thế này.
Tiêu Vũ Hiết đẩy cửa ra, trước mắt xuất hiện thang máy nhỏ hẹp, trên cửa thang máy viết ba chữ số rất lớn: "-200" .
Cô hiện đang ở tầng -200, tầng thuộc về nhóm nhà khoa học trong truyền thuyết, nhưng mà trước mắt cô chẳng có nhà khoa học nào cả—— bọn họ đều đi đâu ?
Cô trở lại đại sảnh màu trắng đặc biệt sáng ngời này, thử đẩy những cửa phòng khác, những cửa này đều có khóa, không thể phá được bằng sức mạnh. Tâm trí cô quay trở lại đám vệ binh kia, bọn họ đã có thể khiêng cô từ thang máy đến cửa phòng này, nói vậy trên người bọn họ nắm giữ cách nào đó để mở cửa.
Cô trở lại gian phòng mình từng đi qua, trước tiên trói lại một vệ binh bằng dây thừng trong ba lô. Trong nháy mắt khi cô chạm đến hắn, tám gã vệ binh đột nhiên hành động, giống như ai đó rót linh hồn vào thân thể trống rỗng của bọn hắn vậy.Tiêu Vũ Hiết tiên hạ thủ vi cường, trước khi bọn họ còn chưa hoàn toàn khôi phục ý thức thì đập ngất tất cả, sạch sẽ lưu loát điều tra những thứ trên người bọn họ.
Không có thứ gì cả, cô nhớ tới đội hữu phú hào từng nói về mật mã cửa, có thể dùng tròng mắt để mở, bèn kéo một vệ binh trong đó ra khỏi phòng, mở ánh mắt hắn ra, nhắm vào một cánh cửa trong đó, cửa rất nhanh bị mở ra .
Tiêu Vũ Hiết đẩy cửa ra, bên trong là một căn phòng được trang hoàng thật sự tinh xảo, trong phòng không có người ở, cô kéo vệ binh đã bị trói chặt lại vào bên trong rồi đóng cửa lại, vào trong tìm tư liệu.
Căn phòng này vốn nên là phòng của một nhà khoa học, nhưng lại chẳng có chút dấu vết sinh hoạt nào của nhà khoa học hết, trên giường bị phủ một tầng bụi thật dày, dường như nơi này vốn không có người tồn tại.
"Đây là thế nào?" Cô có chút buồn bực , "Bọn họ chưa từng tới, hay là đã biến mất ?"
Tiêu Vũ Hiết thính tai mà nghe thấy tiếng bước chân, cô khẽ bước tới cạnh cánh cửa, những bước chân ngay ngắn trật tự đi ngang qua trước cửa rồi vòng lại, đi ra từ trước cửa thang máy. Toàn bộ hành trình kéo dài khoảng mười phút, xem ra là tuần tra theo lệ thường.
Đợi đến khi tiếng bước chân kia đi xa, Tiêu Vũ Hiết mới đi ra, cô đánh thức vệ binh dưới chân mình, đôi mắt sương mù của người này mở ra, thấy dây thừng trên người mình thì sửng sốt.
"Anh là ai?" Cô hỏi, "Nơi này là thế nào?"
"Cô không có quyền hạn hỏi như vậy." Vệ binh bắt đầu giãy dụa, Tiêu Vũ Hiết sạch sẽ lưu loát gõ ngất hắn một lần nữa, nhốt hắn vào vào phòng trong, còn bản thân cô thì đi tìm những vệ binh khác để hỏi.
Nhưng mà, đáp án cô nhận được đều giống nhau như đúc, cho đến khi hỏi tới một vệ binh có tiếng nói khàn khàn, hắn mới ngừng một chút rồi nói, "Thật không nghĩ tới, cô sẽ tìm được đến chỗ này."
Tựa hồ chỉ số thông minh của hắn cao hơn những người khác một ít, Tiêu Vũ Hiết nhận ra hắn chính là kẻ thu dọn bãi chiến trường vào cái ngày Trần Di biến mất.
"Cô không ở chỗ này lâu được đâu." Hắn bình tĩnh nói, "Chúng tôi đã đệ trình cảnh báo, rất nhanh sẽ có nhiều vệ binh hơn nữa lại đây bắt cô, đưa cô tới đến cô cần phải đến."
"Tôi cần phải đến nơi nào?" Thấy đối phương có thể giao tiếp được, Tiêu Vũ Hiết liền tranh thủ đào ra thêm nhiều manh mối hơn nữa từ miệng hắn.
Cằm người đàn ông này hếch lên chỗ bên cạnh băng chuyền, "Đi trùng sinh, à không, hiện tại phải nói là, đi tiêu hủy."
Hiển nhiên hắn không giống im lặng như những vệ binh khác. Ngược lại, hắn nói rất nhiều, dường như hiện tại muốn nói hết cho cả những lần không nói được trước kia nữa vậy, lại giống như đoán chắc Tiêu Vũ Hiết chết chắc rồi nên to gan vì biết nói ra hết bí mật với một cái người sắp chết cũng không sao, "Cô không nhận ra sao? Người nhất định phải trải qua sinh lão bệnh tử, vì sao lâu như vậy rồi mà nơi tránh nạn vẫn có thể duy trì số lượng nhân viên hiện tại?"
Đúng vậy, theo lời của đội hữu lao công, cô biết nơi này từng có một lần thanh trừ hoạt động của người cao tuổi với quy mô lớn. Bọn họ đưa những người cao tuổi xuống dưới tầng âm 50, nhưng những người cao đó lại không cánh mà bay, ai cũng không biết bọn họ ở đâu, tưởng như bọn họ chưa từng tới nơi này vậy. Nhưng mà, phòng ở nơi tránh nạn cũng không nhiều lắm, ít nhất, những người lao công còn phải sinh sống trong những phòng vuông nhỏ hẹp.
"Sinh lão bệnh tử, là một luân hồi, " Người đàn ông khàn khàn nói: "Ở nơi tránh nạn, đây là một vòng tuần hoàn kín, người ở nơi tránh nạn mà cô đã thấy, đều có thể sản xuất với số lượng lớn."
"Sản xuất số lượng lớn?" Tiêu Vũ Hiết gian nan lặp lại từ này, "Ý ông là gì?"
Cái gọi là sản xuất số lượng lớn, người đàn ông giải thích là, cần đưa những người "bị biến mất kia" theo băng chuyền đến một cái trại tiêu hủy, mà bởi vì thế mà sinh ra người mới, "Tôi không biết phải gọi là người nhân tạo hay là người máy, có lẽ đều có cả."
"Chuyện này sao có thể làm đến được?" Tiêu Vũ Hiết vẫn không thể tin được, "Ý tôi là, những người đó..."
"Khoa học kỹ thuật, thay đổi vận mệnh." Cười đàn ông cười nhạo, "Phàm là người nghi ngờ thân phận của mình, phàm là người điều tra đến bí mật này, đều sẽ bị đưa tới trại tiêu hủy để sinh ra người mới, nhằm này duy trì sự vận hành ở nơi tránh nạn. Những người mới không có trí nhớ này——nhưng mà cũng có ngoại lệ, ví dụ như tôi, sau khi bị thanh tẩy trí nhớ quá nhiều lần, trong mộng còn nhớ rõ một số thứ mơ mơ hồ hồ gì đó. Nhưng tôi nghĩ, ngày tôi bị tiêu hủy tiếp theo cũng sắp đến, cô cũng trốn không thoát, cho nên, để cô biết cũng không sao."
Tiêu Vũ Hiết đã có thể loáng thoáng nghe được tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài đại sảnh. Dựa vào tiếng động này, cô đoán ít nhất có ba mươi người, cô cần tranh thủ thời gian đặt câu hỏi, "Cái gọi là tiêu hủy là chỉ?"
"Bảo tồn ý thức, rót vào trong cơ thể những người khác, tiêu hủy thân thể, " Người đàn ông ngoan ngoãn trả lời, "Đó là tất cả trình tự, nhưng gần đây bộ trình tự này dường như bị lỗi, có bảy tám người lúc bị tiêu hủy ý thức lại không đi ra, đây là tử vong thật sự. Nói thật, tôi cũng thật chờ mong ngày này có thể nhanh đến."
Tiếng bước chân kia đã đi vào đại sảnh, cô không tiếp tục hỏi được nữa, kéo cửa phòng ra, vệ binh còn chưa đi đến trước cửa phòng đã nâng súng ống lên, từ miệng súng bắn ra một chùm rồi lại một chùm laser. Hai chân Tiêu Vũ Hiết đạp lấy đà, du tẩu ở trên tường giống như thằn lằn vậy, nhưng mà chùm laser kia vẫn theo sát cô không bỏ.
Cô nhanh chóng dời về phía cửa sau, thình lình một nắm tóc ở không trung bị laser đốt trọi, chân Tiêu Vũ Hiết quét nửa vòng, trực tiếp từ phía sau quét ngã một đám vệ binh đóng tại cửa sau ngã xuống đất, vận chuyển nội lực vung trường kiếm lên chọc vào khe cửa, một kiếm chém đứt khóa, đẩy cửa mà vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô chấn động.
Cô vốn tưởng rằng, hai trăm tầng kiến trúc ở dưới đất đã đủ sâu rồi, nhưng mà không nghĩ tới là, khi cô đẩy cửa ra, bên trong ——ồ không, bên ngoài kiến trúc lại to lớn như thế. Dưới vô số ngọn đèn trắng lấp lánh, chỗ cô đang ở- tầng âm 200 ở nơi tránh nạn, chỉ có thể được coi là một gian phòng nho nhỏ.
"Hình như em đang... ở bên trong thuyền cứu nạn Noah." Cô nhìn ngọn đèn lộng lẫy, quảng trường rộng rãi và một dãy nhà cao tầng có thể chọc thủng mặt đất phía trên, ngây người ra nói với Diệp Vân Khinh trong kênh bạn tốt: "Em cảm giác nơi này có thể ở hơn mười triệu người."
Diệp Vân Khinh nghe cô hình dung, trong đầu hiện lên bốn chữ —— phi thuyền vũ trụ.
"Hiện nay nhân loại tạo ra được phi thuyền vũ trụ như vậy sao?" Anh không khỏi có chút nghi hoặc, "Hay là... Nó kỳ thực là kết quả khoa học kỹ thuật của tinh cầu khác?"
Nhưng Tiêu Vũ Hiết cũng không có thời gian nói với anh nhiều hơn, dường như phát hiện sự tồn tại của cô, trên quảng trường, những đội vệ binh nối tiếp nhau mà tiến tới chỗ cô đang đứng, cô phải vừa lăn vừa bò mới có thể tránh né được súng laser trong tay họ.
"Không biết ai đang khống chế bọn họ." Cô thầm nghĩ trong lòng, nhảy xuống quảng trường, dùng khinh công nhanh như chớp chui vào một cánh cửa đang mở ra.
Nơi này thật sự quá lớn, Tiêu Vũ Hiết căn bản không thể tìm được người khống chế bọn họ. Cô thấy cánh cửa này kết nối với một hành lang thật dài, hai bên hành lang là các phòng, quanh co lòng vòng giống như mê cung vậy.
Khi cô đang bôn tẩu trên hành lang thì bỗng nghe thấy một giọng nữ điện tử vang lên từ chỗ nào đó, "Tìm được một kẻ xâm nhập, tìm được một kẻ xâm nhập."
Cùng lúc đó, một điểm đỏ như bóng với hình di chuyển theo cô, mà lúc này cách thời gian cô thoát ly nhiệm vụ vẫn còn hơn mười giờ. Cứ tiếp tục trốn tránh như vậy, thể lực của cô căn bản không thể chống đỡ được đến hơn mười giờ.
Cần nghĩ ra cách gì đó, Tiêu Vũ Hiết thử đi đẩy ra cánh cửa giống như cửa trượt ở trên hành lang, cô có thể kéo nó về phía bên trái rất dễ dàng. Cô chui vào trong phòng, thiếu chút nữa bị dọa phải nhảy dựng lên bởi thi thể đập vào mặt.
Nói là một cái phòng, thật ra càng giống lỗ tổ ong hơn, một người ngâm mình bên trong chất lỏng màu lục, hắn nhắm mắt lại, một ống dẫn kết nối nửa miếng mặt nạ trong suốt đắp trên mũi và trên môi hắn, không gian bên trong quá nhỏ hẹp, cô căn bản không thể trốn vào được.
"Đây là thân thể dự phòng của bọn họ sao?" Tiêu Vũ Hiết nghĩ như vậy , tránh thoát những điểm đỏ nhỏ, lại kéo ra một cửa phòng khác, lần này người ngâm mình trong chất lỏng màu lục là một người phụ nữ.
Cô không ngừng mà kéo các cửa phòng trên hành lang ra, thân thể nhân loại xuất hiện tại trước mắt cô từng người từng người một, đồng thời, có tiếng bước chân đi thành hàng của vệ binh bên ngoài hành lang.
Cô đang định rời khỏi đó, bỗng trông thấy nhóm vệ binh giơ súng laser lên, nhưng không có điểm đỏ xuất hiện nữa, dáng vẻ họ như ném chuột sợ vỡ đồ vậy. Tiêu Vũ Hiết sáng mắt lên, ra khỏi lỗ tổ ong, để lộ thân mình trên hành lang. Nhóm vệ binh lập tức giơ súng lên, nhưng khi cô nhanh chóng trở lại trong lỗ tổ ong, bọn họ lại trù trừ bỏ xuống.
Xem ra, bọn họ không muốn bắn vỡ những thân thể được ngâm mình trong chất lỏng màu lục này. Điều cố kị này của họ giúp Tiêu Vũ Hiết có một cơ hội tuyệt hảo để thoát đi, tuy rằng cô không biết mình có thể trốn đi nơi nào.
Nếu là có thể ở trong này ngồi yên đủ mười giờ cho đến khi nhiệm vụ bắt buộc kết thúc thì cũng là một phương pháp giải quyết tốt. Nhưng theo thời gian trôi đi, vệ binh càng ngày càng nhiều, chắn chắn không thể trốn tránh giống như bây giờ, nếu để họ bao vây thì đến lúc đó, dù còn muốn chạy cũng không xong.
Dưới ánh mắt của những vệ binh, Tiêu Vũ Hiết di chuyển qua những lỗ tổ ong, rất nhanh cắt đuôi bọn họ đi đến cuối hành lang. Cô đẩy cửa ra, trước mắt lại là một đoạn hành lang giống y hệt cái trước. Khác với tưởng tượng của cô, trong lỗ tổ ong cũng để những thân thể ngâm mình trong dung dịch lục sắc như trước.
Cô càng không ngừng đi về phía trước, đập vào mắt cô, ngoài thân thể con người thì còn có những động thực vật khác. Cả khu vực này tưởng chừng như phòng tiêu bản ở địa cầu vậy, xác thực có chút giống với câu chuyện về thuyền cứu nạn Noah.
Nhưng mà , nơi này không có một người sống.
Cô không biết vệ binh là loại tồn tại như thế nào, lúc bọn họ không có ý thức thì tựa như nhóm áo dài trắng trong sở nghiên cứu vậy, khi có ý thức lại thật là một con người chân chính, nhưng... Ở trong lòng Tiêu Vũ Hiết, bọn họ đích xác không thể được coi là người sống.
Cô không biết bản thân mình đã chạy bao lâu, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát ngay ở bên trong lỗ tổ cong, âm thanh điện tử cùng với những điểm đỏ nhỏ vẫn theo cô hành động. Ngay lúc đầu cô còn đề cao cảnh giác, nhưng về sau thấy không có nguy hiểm gì, bèn không quản chúng nữa.
Liên tục chạy năm tiếng, rốt cục cô cũng chạy ra khỏi khu vực này——nhưng chỉ là một tầng này mà thôi, lầu trên lầu dưới không biết có bao nhiêu tầng, cũng không biết có bao nhiêu kho tương tự như vậy. Cô vốn muốn chơi trốn tìm với nhóm vệ binh ở bên trong, nhưng mà thấy nhóm vệ binh này không thể đuổi kịp cô trong thời gian ngắn được, bèn nảy ra suy nghĩ đi nơi khác tìm tòi. Khi rốt cục cô cũng đẩy ra cánh cửa cuối cùng, thứ hiện ra trước mắt cô không phải là hành lang, mà là một quảng trường rộng rãi khác.