Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 7




Tôi đến nhà trẻ lần nữa. Đi đến phòng làm việc, Lý Thanh Yến đã sớm đợi ở đó, tôi gật đầu với đối phương coi như là chào hỏi.

Tiếp đó, ánh mắt của tôi rơi trên người Lý Y Hợp đầu tiên, một cách không kìm chế: mũ đã cởi ra, khẩu trang cũng không đeo, đầu và mặt không sao, quần áo cũng ổn, đầu gối… trên đầu gối dán một miếng băng cá nhân!

Trong phút chốc, tôi vô cùng tức giận; ném ánh mắt về phía Diêu Tinh Nam, chỉ thấy mắt con bé đỏ ửng và sưng lên, nước mắt rưng rưng. Nhìn thấy nước mắt của con bé, cơn giận của tôi đã giảm đi một nửa.

“Thật ngại quá, cô giáo cho tôi hỏi hai đứa nó sao vậy?” – Tôi đè nén sự bực tức, hỏi.

“Là như thế này, vừa nãy trong lúc đang giải lao, không biết vì lý do gì mà bạn nhỏ Diêu Tinh Nam đẩy bạn nhỏ Lý Y Hợp vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, khiến bạn nhỏ Lý Y Hợp bị té, đầu gối đập xuống nền nhà, nhưng mà…”

Cô giáo dừng một chút, ánh mắt giống như vô tình liếc qua Diêu Tinh Nam. Diêu Tinh Nam vội vàng trốn sau chân tôi.

“Bạn nhỏ Diêu Tinh Nam lại nói bạn nhỏ Lý Y Hợp hất nước vào bạn ấy, vì tránh đi nên không cẩn thận đụng trúng Lý Y Hợp.”

Nghe những gì cô giáo nói, tôi bất giác nhìn Lý Y Hợp nhiều hơn, trong lòng lo lắng không thôi: “Vậy ngoài đầu gối thì thằng bé có bị thương chỗ nào nữa không ạ? Có bị trật khớp không?”

Lý Y Hợp đón ánh mắt của tôi, lắc đầu bình thản.

“Có bị đụng trúng chỗ nào nữa không? Đầu gối dán một miếng băng cá nhân có ổn không? Có cần đi bệnh viện chụp X-quang xem có bị thương không không?”

Tôi vội vàng ngẩng đầu hỏi Lý Thanh Yến. Lý Thanh Yến vốn dĩ cũng chú ý Lý Y Hợp, bị tôi hỏi như vậy, trong chốc lát trở nên hơi xấu hổ, vội vàng xua tay:

“Không cần không cần, trẻ con nô đùa là chuyện thường, chỉ là bị sứt miếng da…”

“Như vậy sao được? Sứt miếng da cũng rất nguy hiểm, lỡ như bị uốn ván…”

Lúc nói chuyện, thỉnh thoảng tôi lại nhìn Lý Y Hợp, hận không thể ôm thằng bé đi bệnh viện ngay bây giờ, Diêu Tinh Nam yếu ớt kêu mấy tiếng “mẹ ơi” ở phía sau, tôi đều không để ý tới.

“Khụ khụ, mẹ Tinh Nam này…” – Cô giáo hắng giọng, cắt ngang hàng loạt câu hỏi của tôi – “Vấn đề bây giờ là, với tư cách là giáo viên của nhà trẻ, chúng tôi khẳng định sẽ bảo đảm sự an toàn của các bé; nhưng bây giờ cần phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai bạn nhỏ, để tránh sau này phát sinh những chuyện như thế này, chị nói có đúng không?”

“Đúng đúng đúng, cô giáo nói rất đúng. Tinh Nam, mau xin lỗi Lý Y Hợp nào!” – Tôi kéo Diêu Tinh Nam đang trốn ra, nghiêm khắc bảo con bé.

“Không phải đâu mẹ ơi!” – Diêu Tinh Nam giống như đã chịu đựng oan ức rất lớn, nước mắt to như hạt đậu đã lăn dài trên mặt.

“Con còn nói à!” – Giọng tôi bỗng trở nên sắc bén – “Đầu gối của Lý Y Hợp bị thương rồi, nếu bị thương nghiêm trọng, mẹ…”

“Khụ, cô Tống, cô Tống này!” – Lý Thanh Yến ở bên cạnh không thể xem tiếp, mở miệng cắt ngang lời trách cứ của tôi – “Chỉ là trẻ con có mâu thuẫn, nói rõ là được rồi, đừng dọa con bé…”

Bị anh nói như vậy tôi mới ý thức được Diêu Tinh Nam đang khóc đến đau lòng, một tay con bé ôm chặt chân tôi, tay kia không ngừng lau nước mắt:

“Mẹ, mẹ ơi, không phải lỗi của con, là cậu ta hất nước vào con, không phải con cố ý đâu mẹ… oaaaa”

Tôi có chút lo lắng nhìn Lý Y Hợp, thằng nhỏ lúc này mới mở miệng nói.

“Con không sao đâu dì. Bạn ấy không phải cố ý đâu ạ.”

Tôi ngơ ngác, gật nhẹ đầu, giọng điệu hòa hoãn hơn: “Tinh Nam, mặc dù Lý Y Hợp nói không phải là con cố ý, nhưng bạn ấy bị thương là do con, con phải xin lỗi Lý Y Hợp, biết không?”

Tiếng khóc thút thít của Diêu Tinh Nam dừng lại, con bé ngẩng đầu nhìn tôi, thấy biểu cảm kiên quyết của tôi đành gật đầu một cách không tình nguyện. Tôi cúi người kéo con bé ra khỏi chân tôi, nó vẫn nhất quyết giữ chặt một tay của tôi, lúc này mới quay qua nói nhỏ với Lý Y Hợp:

“Xin lỗi.”

“Không sao.” – Lý Y Hợp điềm tĩnh trả lời.

“Chú của bạn Lý Y Hợp, anh còn có yêu cầu gì cần chúng tôi giải quyết nữa không ạ?

“Không có, tôi không có yêu cầu gì, còn con thì sao Y Hợp?” – Anh ấy nhìn Lý Y Hợp.

Lý Y Hợp lắc đầu.

“Vậy được, nếu đã như thế…” – Thấy sự tình đã được giải quyết ổn thỏa, cô giáo thở nhẹ một hơi – “Hai bạn nhỏ trở về phòng học đi thôi. Anh Lý, vất vả cho anh phải chạy tới đây một chuyến rồi, lần sau nếu có việc gì chúng tôi sẽ liên hệ ạ.”

Lý Thanh Yến gật đầu, nói vài câu khách sáo rồi nhanh chóng đi theo hai đứa nhỏ rời khỏi phòng làm việc.

“Mẹ Tinh Nam này.” – Thấy phòng làm việc đã hết người, cô giáo mới mở miệng gọi tôi, tôi vội vàng gật đầu đáp lời – “Là như thế này, tuy phụ huynh của đối phương không truy cứu nhưng tôi vẫn muốn nói với chị một chuyện. Về việc xích mích của các em ấy, mặc dù bạn nhỏ Tinh Nam nói bởi vì Y Hợp hất nước vào người mình, con bé tránh đi nên không cẩn thận đụng phải đối phương, nhưng sự thật là…”

Cô ấy dừng lại một chút, mắt hơi liếc nhìn tôi, hình như đang cân nhắc câu từ: “Tôi nói chị đừng giận nhé.”

Tôi gật đầu.

“Thật ra bạn nhỏ Lý Y Hợp không có hất nước lên con bé, là con bé nhân lúc đối phương không chú ý liền đẩy cậu bé từ phía sau. Dì phụ trách vệ sinh ở nhà trẻ trùng hợp nhìn thấy tất cả nên nói cho chúng tôi biết.”

“Mặc dù bạn nhỏ Diêu Tinh Nam khóc rất đáng thương, có thể quả thực có việc gì đó mà chúng tôi không biết, nhưng con bé cố ý đẩy Lý Y Hợp là sự thật.”

Lúc cô giáo nói những lời này hình như sợ tôi không tin, sẽ trách bọn họ không nên đổ oan cho Diêu Tinh Nam. Nhưng cô ấy không biết, những lời cô ấy nói tôi đều quá tin là đằng khác. Vì đây cũng rất là Diêu Tinh Nam rồi!

Tôi chỉ hận không thể kéo tay cô ấy giao lưu một chút về những hành vi trà xanh năm đó của Diêu Tinh Nam, đắng lòng kể về lịch sử đẫm máu và nước mắt vì trà xanh của tôi.

Nhưng mà tôi nhịn được, dù gì thân phận hiện tại của tôi cũng là mẹ của Diêu Tinh Nam, việc khẩn cấp trước mắt là nghe xem cô giáo nói cái gì.

“Tôi hiểu ý của cô giáo, về nhà nhất định tôi sẽ nghiêm khắc phê bình con bé!” – Tôi hứa một cách nghiêm túc.

“Vâng, tôi tin chị có thể làm được.” – Cô giáo hình như bị dáng vẻ tức giận của tôi làm cho kinh ngạc, có chút lo lắng nói – “Có điều dù gì con bé cũng còn nhỏ, đôi khi có thể không biết tính nghiêm trọng của những việc mình đã làm; hơn nữa, sự việc sáng nay chúng ta cũng nhìn thấy rồi, biết đâu bạn nhỏ Tinh Nam cho rằng Lý Y Hợp là một quân địch, việc này cũng có khả năng. Việc chị cần làm chủ yếu vẫn là làm công tác tư tưởng, khai thông đầu óc, đừng để trẻ có những suy nghĩ và hành động không tốt, chị nói có đúng không?”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc.

Trước khi tôi rời đi, cô giáo đưa cho tôi một tờ giấy mỏng, nói với tôi rằng nội dung trong đó chủ yếu là cách các bà mẹ giao tiếp với con cái của họ.

Tôi mở ra, chỉ thấy trên đó viết tám chữ rất to: “Tôi và mẹ là bạn tốt của nhau.”

Nghĩ đến việc làm bạn với Diêu Tinh Nam, tôi không nhịn được rùng mình một cái.

Rời khỏi khu dạy học của nhà trẻ, tôi đi đến cửa lớn liền thấy Lý Thanh Yến đứng ở phía xa.

“Tôi còn tưởng cô bị cô giáo nhốt lại rồi chứ, đang đứng tìm phương án để cứu cô đây!”

Tôi phì cười, nhịn không được nói: “Áo của anh sao vẫn còn mặc ngược thế?”

Giống như lần trước, anh lại gãi đầu, nói một cách ngượng ngùng: “Tôi về nhà liền ngủ tiếp luôn, quên mất mặc ngược lại.”

“Chuyện ngày hôm nay… Thật sự xin lỗi, quay về tôi nhất định sẽ dạy dỗ Diêu Tinh Nam.”

“Không không, đừng, làm gì có chuyện trẻ con không mâu thuẫn đâu, chỉ là ngã một chút, không cần phải hỏi tội như vậy.”

Tôi cười cười, nói một tiếng cảm ơn.

Cả hai đứng ngây ra hồi lâu, tôi cảm thấy hơi ngại, chỉ đành phá vỡ sự trầm mặc.

“Tôi còn phải đi siêu thị mua nguyên liệu cho bữa tối, tôi xin phép đi trước đây.”

“Hả…” – Lý Thanh Yến lại gãi đầu – “Tôi, tôi cũng muốn đi mua thức ăn.”

Nói xong, không đợi tôi nói gì đã đi lên cùng.

Trên đường đi, anh ấy luôn nói “Trẻ con bây giờ đúng là quý báu, va chạm nhẹ một chút thôi mà giáo viên liền giống như gặp quân địch vậy”, còn nói cái gì mà “Chúng ta ngày bé khỏe mạnh chắc nịch, trừ khi ngã bể đầu chảy máu, nếu không giáo viên cũng sẽ xem như chẳng có việc gì cả!”

Nói xong, anh ấy còn hỏi tôi: “Cô giáo của cô lúc nhỏ cũng cẩn thận từng li từng tí như này sao?”

Tôi nhìn anh ấy, nói trong lòng, đúng là cẩn thận từng li từng tí như vậy.

Anh ấy làm sao biết được, tôi ba tuổi của kiếp này cũng vừa mới vào mẫu giáo.

Thấy tôi không nói chuyện, anh ấy cũng chẳng phiền, tự mình nói rằng mặc dù chăm sóc trẻ con mệt nhưng cũng có gì đó rất thú vị, hoàn toàn không chú ý đến tâm hồn của tôi đã bay đi đâu rồi.

Những ngày này không phải là tôi chưa nghĩ đến vấn đề này. Tôi của lúc này đang ở đâu nhỉ?

Ba và mẹ, bọn họ lúc trẻ… bây giờ sống như thế nào?

Nhưng cho dù tôi có cố hồi tưởng lại như thế nào cũng không nhớ nổi lúc ba tuổi nhà của mình rốt cuộc ở đâu, số điện thoại của nhà là bao nhiêu.

Lúc học đại học tôi mới đến thành phố này, còn trước đó tôi chưa bao giờ đặt chân đến đây.

Những kí ức trước đó không biết vì sao lại rất mơ hồ, tôi hoàn toàn không nhớ rõ được.

Sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, tôi chỉ nhớ tôi có một người ba rất cao lớn đẹp trai, một người mẹ dịu dàng hào phóng, nhưng mà, bây giờ bọn họ đang ở đâu?

Tôi còn có thể gặp lại họ không?

Trong siêu thị, Lý Thanh Yến đi phía sau tôi, tùy ý cầm gì đó vứt vào xe đẩy, khiến người khác không thể nhìn ra bữa tối của anh ấy thực sự là gì.

“Mua một bịch bánh quy mà cô xem nghiêm túc như vậy sao?” – Thấy tôi cầm ba hộp bánh quy khác nhau lên xem xét thành phần, anh ấy đứng ở bên cười nói.

“Ừ, tôi muốn tìm loại không có đậu phộng.” – Tôi trả thờ ơ trả lời, sau một hồi so sánh, tôi bỏ hai hộp về lại kệ.

Đi đến khu thực phẩm đông lạnh, tôi cầm mấy hộp há cảo lên, Lý Thanh Yến cách đó không xa thì cầm mấy gói mì ăn liền bỏ vào xe đẩy.

“Mua xong chưa?” – Anh ấy đi qua hỏi.

“Ừm, cần cái này.” – Tôi lấy mấy gói há cảo từ trong tủ đông ra.

“Đều là tôm lột à?” – Anh ấy tò mò.

“Ừ.”

Lúc tính tiền, tôi xếp thành hai túi; tôi phân loại đồ xong xuôi, Lý Thanh Yến cũng từ từ xếp đồ của anh ấy vào một túi, anh ấy khăng khăng muốn xách một túi giúp tôi, tôi nghĩ một chút, thuận tiện đưa tặng anh ấy một túi.

Lúc tạm biệt, anh ấy đưa túi đồ đó trả lại tôi, tôi cười với anh ấy: “Đây là mua cho Lý Y Hợp, coi như thay Diêu Tinh Nam xin lỗi thằng bé đi.”

Anh ấy giơ túi lên rồi nhìn vào bên trong, lẩm bẩm: “Đều là những thứ thằng nhỏ thích ăn.”

Nói xong lộ ra biểu cảm không thể tin được: “Cô hình như rất hiểu Lý Y Hợp!”

Tôi ngây người một lát, nói khẽ: “Vậy sao?”

“Chồng tôi cũng thích ăn những thứ này.”