Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 38




Toàn thân ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, cả người tôi cứng đờ ở đó.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại hiện lên một cuộc gọi đến, hiển thị một số lạ.

Tôi giơ ngón tay cứng đờ, gần như có chút run rẩy nhấn vào nút nghe.

“Xin chào, là… Tống Cẩm Du phải không?” – Giọng đối phương có chút không chắc chắn – “Tôi là La Thư Ngữ.”

Thì ra là cô ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng, là tôi.”

"Hôm nay tôi nhìn thấy một vài bức ảnh trên mạng, là Lâm Thục Tĩnh và Trương Niệm Chi, nhưng có vài tấm trong đó Lâm Thục Tĩnh mặc bộ đồ giống cô đã mặc đến bệnh viện ngày hôm đó, tôi đang nghĩ... Liệu đó có phải là cô không?"

“Ừ, là tôi.”

Tôi cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, không rõ tại sao cô ấy lại hỏi điều này, không lẽ cô ấy đã hiểu lầm gì rồi?

“Sao vậy?”

La Thư Ngữ hơi do dự: “Trương Niệm Chi đó… tôi từng gặp rồi.”

Cô ấy vừa nói ra, tôi suýt nữa cầm không nổi điện thoại. Trương Niệm Chi… sao lại là anh ta?

“Ở đâu thế?”

“Ở bệnh viện, trong phòng bệnh của Hứa Kim Lan.” – La Thư Ngữ nói xong, vội vàng bổ sung – “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhịn không được muốn nói với cô.”

“Kỳ lạ chỗ nào?”

Tôi nhớ Lưu Tử Nghiên từng nói rằng Hứa Kim Lan và Trương Niệm Chi có mối quan hệ rất tốt, nếu vậy Trương Niệm Chi đến thăm Hứa Kim Lan cũng là điều bình thường. Có điều nghĩ lại thì La Thư Ngữ không biết chuyện này.

“Nói sao nhỉ, trên mạng có người nói khi đó Trương Niệm Chi yêu Hứa Kim Lan, cô có biết không?”

“Cũng có biết một chút.”

“Nếu người cô thích kết hôn với tình địch của cô, vậy cô có tiếp cận người mà tình địch của cô thích không?”

Lời nói của cô ấy làm tôi chợt tỉnh ngộ. Kiếp trước, nếu Tống Cẩm Du và Trương Niệm Chi thực sự cắm sừng Diêu Kế Lai, khó có thể nói rằng Trương Niệm Chi không phải là muốn trả thù Diêu Kế Lai!

Nhưng lúc Trương Niệm Chi tiếp xúc với tôi, tôi đang mượn thân phận của Lâm Thục Tĩnh mà! Chuyện này là như thế nào?

Chờ chút chờ chút, bao nhiêu người mẫu như vậy mà anh ta không chọn, lại cứ khăng khăng muốn đại diện phát ngôn của Nội y Lan, điều này không phải rất kỳ lạ sao?

Với cả… Không lẽ thật ra anh ta đã phát hiện ra tôi và Lâm Thục Tĩnh là hai người khác nhau?

Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Đầu óc tôi quay cuồng, vô số giả định lởn vởn trong đầu khiến tôi hơi choáng váng, nhưng tôi biết không thể tự làm mình hoảng sợ được.

“Anh ta có thường xuyên tới thăm Hứa Kim Lan không? Tôi nghe nói trạng thái tinh thần của Hứa Kim Lan không được tốt.” – Tôi hỏi.

“Ừm… Tôi chỉ nhìn thấy một lần nhưng nhớ rất rõ, hôm đó trạng thái của Hứa Kim Lan vốn rất tốt, nhưng lúc Trương Niệm Chi rời đi, Hứa Kim Lan lại có chút không bình thường, tôi và hộ sĩ phải vỗ về rất lâu.”

“Cô có nhớ hôm đó là ngày nào không?” – Tôi hỏi cô ấy.

La Thư Ngữ cố nhớ lại, nhưng chỉ nhớ sơ sơ, không thể xác định được thời gian chính xác.

Tôi không nói cho cô ấy biết chuyện tôi vừa nhớ ra khi nãy, chỉ an ủi cô ấy vài câu, không nhớ ra cũng không sao.

Mặc dù cô ấy phát giác được sự kỳ lạ của Trương Niệm Chi, nhưng trước mắt hình như cũng chưa tạo thành ảnh hưởng gì, vì vậy cô ấy chỉ kêu tôi đề phòng cẩn thận người này, cũng đừng bận tâm về chuyện của Trương Niệm Chi và Hứa Kim Lan nữa.

“Cảm ơn sự nhắc nhở của cô. Nếu cần thì tôi sẽ đi tìm Diêu Kế Lai hỏi xem.” – Tôi cảm ơn cô ấy rồi hỏi – “Chân của cô sao rồi?”

Cô ấy cười vui vẻ: “Đã đi làm được rồi, bước đi như bay! A đúng rồi, gần đây cô có gặp anh ấy không?”

Tim tôi hẫng một nhịp, trả lời cũng chậm hơn: “Tối qua lúc đón Lý Y Hợp có gặp, nhưng chưa chào hỏi gì anh ấy đã đi mất rồi.”

“Cô… Cô không nghĩ sẽ nói chuyện này cho anh ấy biết à?”

Tôi ngẩn người, thành thật trả lời: “Không.”

Sau một hồi im lặng tôi mới phản ứng được, cô ấy hỏi như vậy có lẽ là muốn tôi kể với Lý Thanh Yến những điều mà tôi đã nói với cô ấy, như vậy Lý Thanh Yến đối với tôi…

“Đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ nói cho anh ấy.” – Tôi nhẹ giọng nói một tiếng.

***

Ngày hôm sau, tôi đến nhà trẻ đón Diêu Tinh Nam, Lý Y Hợp nhỏ cùng tôi và Tinh Nam về nhà, ăn xong cơm tối, rồi chơi trò chơi, nhưng vẫn chưa có tin gì của Lý Thanh Yến.

Thấy mí mắt của Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam sắp dính lại với nhau, tôi dứt khoát lần lượt tắm cho hai đứa rồi bảo chúng ngủ trước.

Ngồi bên giường của Diêu Tinh Nam, nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn đang bình yên ngủ say, tôi thở dài một hơi rồi lại bắt đầu ngẩn người.

Cuộc đời của bọn họ, có phải sẽ vì lựa chọn của tôi mà không lặp lại bi kịch của kiếp trước?

Nếu có thể như thế, cho dù bây giờ tôi mất đi tất cả những thứ đang có, cũng đâu còn gì đáng tiếc nữa?

Tôi là người đã bước qua tuổi 60, cuộc sống bây giờ của tôi… nếu nhất định phải cho nó một ý nghĩa gì đó, vậy thì hai người họ chính là ý nghĩa lớn nhất rồi.

Không phải sao?

Tiếng gõ cửa nhẹ kéo tôi trở lại từ cõi mộng, tôi nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nhìn qua mắt mèo, là Lý Thanh Yến, tôi nhẹ nhàng mở cửa.

“Tan làm rồi?”

“Ừ. Y Hợp đâu?”

“Ngủ rồi, đang ở phòng Tinh Nam, tôi đi ôm…” – Vừa định nói tôi đi ôm Lý Y Hợp, tôi chợt nghĩ đến cảnh tượng ở nhà anh ấy đêm đó, vội vàng sửa lại – “Anh vào ôm thằng bé ra đi.”

“Có thể ở lại một chút không?” – Giọng Lý Thanh Yến hơi khàn – “Anh muốn uống ly nước.”

Không biết vì sao, tôi hơi hoảng loạn, thậm chí có chút luống cuống khi anh ấy vào phòng.

Rót một ly nước ấm để trước mặt anh ấy, tôi có chút do dự, mãi mới từ từ ngồi đối diện anh ấy.

Bầu không khí này, hai người gặp nhau mà không nói gì thì có vẻ hơi mập mờ, nhưng tôi nhất thời không nhớ ra phải nói gì.

“La Thư Ngữ xuất viện rồi.” – Anh ấy uống một hơi hết nửa ly nước, không đầu không đuôi nói một câu.

“Tôi biết.” – Tôi vội vàng tiếp lời – “Hôm nay chúng tôi có gọi điện thoại.”

Lại là một hồi im lặng, tôi ho nhẹ, ngập ngừng mở miệng: “Anh và cô La là…”

Anh ấy cắt ngang lời của tôi: “Anh và cô ấy cái gì cũng không phải.”

Nửa câu sau của tôi bị kẹt ngay cửa miệng, không biết nên tiếp lời như thế nào.

“Thời gian này anh đã nghĩ rất nhiều.” – Anh ấy uống hết ly nước – “Ngày anh đuổi theo cô ấy, không chú ý có một chiếc xe đang lao tới, là cô ấy nhào qua đẩy anh ra.”

“Lúc đó, nếu nói không cảm động là giả.”

"Thời gian chăm sóc cô ấy trong bệnh viện, anh đã cố gắng khiến bản thân dùng ánh mắt của một người đàn ông đối đãi một người phụ nữ để yêu mến cô ấy, nhưng cuối cùng anh phát hiện, anh có thể chăm sóc cô ấy như một người anh, một người bạn, duy chỉ không thể chăm sóc cô ấy như một người bạn trai."

“Nghĩ đến điều này, anh lại cảm thấy bản thân hơi buồn cười.”

Nói xong, khóe miệng anh thật sự có chút giật giật. Tôi bị khuấy động bởi nụ cười đó của anh ấy, hơi ngẩn người.

"Anh không thể làm trái ý mình để thích cô ấy, anh vừa nghĩ như vậy, vừa chắc chắn trái tim mình đã dành cho em; nhưng trong quá trình này anh mới nhận ra rằng, anh lại chưa làm được một điều gì cho em."

Tầm mắt nâng lên, anh ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Thế mà anh lại chưa làm được điều gì cho em…”

Tôi muốn khuyên anh ấy đừng khắt khe với bản thân, nhưng liệu nói như vậy có phải là một sự khích lệ đối với anh ấy không?

"Nghĩ tới nghĩ lui, lý do anh chưa thể làm điều gì cho em là bởi vì anh không biết rốt cuộc em nghĩ gì về anh, không biết em và Diêu Kế Lai rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào, không biết em có lo lắng cho Tinh Nam hay không… Anh không biết, liệu anh liều lĩnh làm gì đó thì có đem đến phiền phức cho em hay không.”

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ có thể dời mắt lên vai anh, thấy đôi vai ấy hơi chùng xuống, lòng tôi cũng chùng xuống theo.

“Anh không có cha mẹ, lớn lên ở cô nhi viện. Lúc nhỏ bị bệnh, nhìn những đứa trẻ có ba mẹ dẫn đi khám bệnh, anh cảm thấy bọn họ thật sự hạnh phúc, cho nên sau khi trưởng thành anh đã chọn vào làm việc ở bệnh viện nhi. Mặc dù thu nhập bây giờ không tính là quá cao, nhưng sau này sẽ tăng lên. Ngôi nhà đang ở hiện tại thật ra là ba mẹ Y Hợp để lại cho thằng bé, còn anh cũng đang tiết kiệm tiền mua nhà.”

“Còn về Y Hợp, sau khi ba mẹ thằng bé qua đời, anh đã hứa với ông bà ngoại thằng bé rằng sẽ xem thằng bé như con ruột mà nuôi nấng, vì vậy thằng bé cũng xem như là con của anh.”

“Đây chính là toàn bộ tình hình của anh. Anh đem toàn bộ mọi thứ của anh nói cho em, chỉ muốn có một câu trả lời của em...”

“Anh có thể làm gì cho em không?”

Lời nói của anh ấy bình bình đạm đạm, như thể anh ấy đang đọc một đơn thuốc vậy.

Anh ấy đọc đơn thuốc xong, còn hỏi tôi có đúng bệnh hay chưa.

Tôi sững sờ nhìn anh ấy, trái tim bỗng trở nên trống rỗng, trong sự trống trải vang lên tiếng vọng cực lớn: Đối với anh, tôi rốt cuộc là bệnh nhân hay là bác sĩ?

“Thanh Yến.”

Tôi thấp giọng gọi, chỉ thấy ánh mắt người đàn ông trước mặt như dòng nước, vừa trầm tĩnh vừa dịu dàng nhìn tôi.

“Anh không cần phải làm gì cho tôi.”

Cuối cùng tôi vẫn nói ra câu này, đi đôi với nó, tôi thấy ánh sáng trong mắt anh ấy mờ đi…

“Nếu thật sự có một việc muốn anh làm, xin anh…”

“Nhất định phải tiếp tục sống hạnh phúc.”

Dường như có điều gì đó lóe lên trong mắt anh, anh ấy không hiểu tôi đang nói gì, không biết những gì tôi đã trải qua trong kiếp trước, không biết anh ấy sẽ đi đến kết cục gì, anh ấy không biết gì cả!

Tôi rất muốn nói với anh rằng, hơn ai hết tôi hy vọng anh có thể sống vui vẻ và hạnh phúc đến suốt cuộc đời; nhưng tôi hiểu, khi nói ra câu này, nghe bên tai anh chẳng qua chỉ là một câu từ chối lạnh lùng mà thôi.

Tôi nên nói cho anh ấy sao?

Nói như thế nào?

Nếu một người biết trước cuộc đời của mình sẽ kết thúc trong thê thảm và cô đơn, thì điều đó có thể ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống của họ?

Tôi có chút nghi ngờ, có chút lo lắng, cũng có chút chua sót nhìn anh ấy.

Anh ấy sẽ lựa chọn như thế nào?

Là mặc cho số phận, hay là…

“Thanh Yến, anh nghe tôi nói, tôi không phải là Tống…”

“Cộc cộc cộc!” – Một loạt tiếng gõ cửa gấp rút vang lên.

“Ai?”

Tôi giật mình, có chút không phản ứng kịp, nhưng Lý Thanh Yến đã nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa.

“Là tôi.” – Giọng nói ngoài cửa trầm thấp không rõ, hình như cố ý nén xuống.

Tôi theo sau Lý Thanh Yến, anh ấy liếc nhìn qua mắt mèo và nhỏ giọng xác nhận với tôi: “Diêu Kế Lai. Mở cửa không?”

Tôi gật đầu.

Lý Thanh Yến hơi nhướng mày, không nói thêm lời nào, mở cửa.

Diêu Kế Lai toàn thân đồ đen đứng ngoài cửa, hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”