Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 26




Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp hung hăng làm một loạt động tác, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi bỏ dụng cụ trong tay xuống, còn có người mở miệng nói kiểu “Mỹ nữ đừng tức giận, chúng tôi là nhận nhầm người thôi”. Nhưng người phụ nữ xinh đẹp căn bản phớt lờ bọn họ, cười lạnh nói:

“Nhận nhầm người? Nhận nhầm thì có thể tùy tiện kéo đến khách sạn làm phiền người ta à?”

“Đừng tức giận mà mỹ nữ, chúng tôi sẽ xin lỗi cô, xin…”

“Giữ cái lời xin lỗi đó của anh để nói với cảnh sát đi!”

Mặc dù người phụ nữ đã báo cảnh sát, còn khai báo họ của mình, nhưng một số người vẫn còn lì lợm không chịu rời đi, cho đến khi một giọng nói đột ngột vang lên sau cánh cửa: “Dì nhỏ, con đói rồi.”

Một bé gái buộc tóc đuôi ngựa thò đầu ra từ sau cánh cửa.

Người phụ nữ xinh đẹp ngay lập tức chuyển sang khuôn mặt dịu dàng và nói: “Bé ngoan, dì gọi đồ ăn sáng cho con liền.”

Nói xong đẩy bé gái nhỏ vào trong phòng.

Mấy người ở cửa lúc này mới thật sự tin rằng mình tìm nhầm người, lập tức chạy về phía lối ra của hành lang. Người phụ nữ xinh đẹp hét lên từ phía sau: “Chạy cũng vô dụng, lão nương đã chụp ảnh các người rồi, đợi cảnh sát đến tìm các người đi!”

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn mọi người khuất dần ở cuối hành lang, đột nhiên ngước mắt lên nhìn về hướng tôi!

Qua khoảng nửa phút, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào phòng.

Tôi trốn sau cánh cửa, bị giật mình trước cái nhìn chằm chằm của cô ấy, mãi đến khi trở lại phòng, trái tim đập thình thịch của tôi mới dần dần bình tĩnh lại.

Mặc dù biết rằng bên kia là người mình, nhưng người đẹp đanh đá như vậy thật hiếm có, hơn nữa... Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy cô ấy trông rất quen thuộc, như thể tôi đã nhìn thấy ở đâu đó.

Quay về ngồi trên sô pha, tôi cố gắng tìm kiếm hình ảnh của người phụ nữ xinh đẹp trong tâm trí, nhưng lại không có đầu mối.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

“Alo. Dì Triệu, sao vậy ạ?”

Dì ở đầu bên kia nói: “Vừa nãy bạn nhỏ Y Hợp đến nhà.”

“Chỉ có mình thằng bé ạ?”

“Ừ, chỉ có mình thằng bé. Dì làm chút đồ ăn cho nó, đưa nó đến nhà trẻ. Dì vừa về, muốn nói cho con một tiếng.”

Trong lòng chợt nảy ra một linh cảm không tốt, nhưng tôi không dám nghĩ kĩ, chỉ đành cố nén sự lo lắng của mình và nói ngắn gọn với dì rằng tôi và Diêu Tinh Nam mấy ngày nay sẽ không về nhà, nhờ dì trông nom nhà cửa, nếu Lý Y Hợp đến thì nấu gì đó cho thằng bé, dì đồng ý ngay lập tức.

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhanh chóng bấm số của Lý Thanh Yến, nghe thông báo bên kia đã tắt máy, tôi vẫn không bỏ cuộc, gọi liên tục mấy lần, nhưng kết quả vẫn như nhau. Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, quyết định tìm số điện thoại của bệnh viện bọn họ trên mạng.

“Dì xinh đẹp!” – Diêu Tinh Nam đột nhiên chỉ vào TV hô to – “Giống mẹ!”

Tôi nhìn theo ngón tay của con bé, người trên màn hình không phải người phụ nữ ở phòng 1820 thì còn là ai nữa?

Chẳng trách tôi lại thấy cô ấy quen mắt nhưng không nghĩ ra, tôi quả thực đã gặp cô ấy, là trên quảng cáo trong trung tâm thương mại.

Lời nói của Diêu Tinh Nam cũng nhắc tôi, cô gái nhỏ mát xa cho tôi lúc đó cũng đã nói điều này. Chỉ là từ khi xuyên thành Tống Cẩm Du, tôi đều cố gắng ít soi gương, Tống Cẩm Du đẹp thật, nhưng... tôi vẫn bối rối khi nhìn gương mặt không thuộc về mình này trong gương.

Những gì đang chiếu trên TV lúc này chính là nhãn hiệu Nội y Lan. Trên TV, cô ấy gợi cảm, quyến rũ nhưng không thô tục, đôi mắt và thân hình của cô ấy, chính là sức sống và sự công khai của phụ nữ trẻ tuổi, một phong cách quảng cáo không tùy tiện của thế tục đối với sức quyến rũ của người phụ nữ.

Nghĩ đến hôm nay nhìn thấy sự đanh đá của cô nàng qua mắt mèo, tôi liền bật cười, hóa ra đó là tính cách thật của cô ấy.

Quảng cáo nhanh chóng trôi qua, tôi định thần lại, nhập tên bệnh viện vào điện thoại, nghĩ một chút, rồi lại xóa từng cái một, nhập vào những chữ khác:

[Người phát ngôn Nội y Lan]

Nhìn thấy tên của cô gái xinh đẹp phòng 1820, tôi lại nhịn không được bật cười, Lâm Thục Tĩnh.

***

Diêu Tinh Nam là một đứa bé rất yên tĩnh, tôi nhận thấy một lần nữa.

Làm thế nào mà sau này con bé lại trở thành một người cố chấp, ngang ngược, tính cách méo mó?

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ con bé nằm yên tĩnh vẽ tranh trên thảm, hay nằm trên giường như một thiên thần nhỏ, tôi không khỏi nghĩ, rốt cuộc thì Tống Cẩm Du đã làm gì với con bé?

Tôi cố gắng tìm kiếm câu trả lời sâu trong ký ức của mình, nhưng không biết là do quá lâu hay là quá khứ quá nặng nề, bất cứ khi nào tôi cảm thấy mình như sắp nhớ lại điều gì đó thì cảm giác đó lại trở thành phù du, luôn không bắt được.

Tôi an ủi bản thân, ít nhất bây giờ có thể nắm chắc được.

Có một số lợi ích khi sống ở khách sạn, biệt lập với thế giới, đó là ngoài việc xem phim hoạt hình với Diêu Tinh Nam, chơi đồ chơi một lúc, tôi có rất nhiều thời gian để làm công việc của mình.

Chỉ khổ cho thư ký Cao bị các yêu cầu mua hàng của tôi giày vò. Bởi vì những thứ cần thiết khá đặc biệt, Diêu Kế Lai đã giao phần việc này cho anh ấy.

Sau khi thư ký Cao mua những thứ theo yêu cầu của tôi, anh ấy giao chúng cho nhân viên khách sạn chịu trách nhiệm về phòng của tôi, nhân viên khách sạn sẽ mang chúng lên, rất nhanh phòng của tôi đã chất đầy các loại ma nơ canh và số lượng lớn vải vóc, phụ liệu,...

Cứ như vậy trôi qua hai ngày, Lý Y Hợp vẫn đến nhà tôi ăn sáng, dì Triệu nói rằng trông thằng bé vẫn như trước, chỉ là lần nào thằng bé cũng hỏi tôi và Diêu Tinh Nam khi nào mới về.

Các bài đăng trên mạng về Diêu Kế Lai và Lưu Tử Nghiên lúc có lúc không, nhưng không có gì mới. Các loại tin tức muôn hình muôn vẻ nảy ra trên internet mỗi ngày, một tin cũ dù hot, chỉ cần không ai kiên trì theo dõi và không ai cố gắng khuấy động nó, đại khái nó sẽ sớm biến mất khỏi mắt công chúng.

Diêu Kế Lai cẩn thận yêu cầu chúng tôi không được rời khỏi phòng, công việc của tôi sắp kết thúc, dứt khoát đồng ý yên lặng hai ngày.

Ngay khi tâm trạng đã dần thả lỏng, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Lưu Tử Nghiên.

Vừa bắt đầu, Lưu Tử Nghiên chỉ nói Diêu Tông Thịnh đã hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm, sau đó quan sát hai ngày là được, tôi cũng đã nói cho cô ấy biết chuyện xảy ra trong khách sạn.

Sau khi hàn huyên đơn giản, cả hai im lặng, một lúc sau Lưu Tử Nghiên ngập ngừng hỏi tôi rằng gần đây tôi có liên lạc với Lý Thanh Yến hay không.

Tim tôi nhói một phát, vội hỏi có chuyện gì.

“Tôi cũng không chắc lắm, chỉ là tình cờ nghe được các y tá trò chuyện, nghe thấy... Họ nói rằng bạn gái của bác sĩ Lý bị tai nạn xe hơi.”

Tim đập dữ dội, điện thoại suýt rơi khỏi tay tôi.

“Alo? Cô có đang nghe không?”

“Còn anh ấy đâu? Có ở bệnh viện không?”

“Trưa nay có nhìn thấy anh ấy, lúc này thì không biết có không.”

Cúp điện thoại, tôi gọi cho Lý Thanh Yến, nhưng không ai nghe máy.

Cân nhắc trong giây lát, tôi gọi cho Diêu Kế Lai, nói với anh ta rằng tôi có việc quan trọng phải ra ngoài một lát, nhưng tôi không yên tâm để Diêu Tinh Nam trong phòng một mình.

Diêu Kế Lai hỏi tôi muốn đi đâu, tôi cũng không giấu giếm chuyện muốn đi bệnh viện.

Nghĩ một chút, anh ta nói với tôi rằng sẽ nói chuyện với Lâm Thục Tĩnh, kêu tôi gửi Tinh Nam cho cô ấy là được.

Đợi tôi cúp máy xong, Diêu Tinh Nam ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn tôi: “Mẹ đi bệnh viện làm gì vậy ạ?”

“Mẹ đi tìm chú của Y Hợp có chút việc. Tinh Nam qua phòng 1820 đợi mẹ về được không? Người sống ở phòng 1820 là người mà con nhìn thấy hôm nay đó!”

Diêu Tinh Nam mở to mắt: “Con chỉ nhìn thấy mẹ thôi mà?!”

Tôi cười cười: “Là dì xinh đẹp mà con thấy trên TV hôm nay đó, trong phòng của cô ấy hình như có một bạn gái nhỏ, có lẽ con có thể kết bạn mới đó.”

Nghe nói có bạn, Diêu Tinh Nam vội vàng chạy đến đống đồ chơi nhặt hai món đồ chơi chưa bóc, tỏ ý sẽ tặng cho bạn mới, có vẻ như đã mấy ngày nay không được ra ngoài, mặc dù không thể hiện bất cứ điều gì, nhưng rốt cuộc vẫn làm con bé chết ngạt.

Sau khi cả hai sửa soạn xong và đeo khẩu trang, tôi mở cửa, xác nhận rằng bên ngoài không có người mới bước tới trước và gõ cửa phòng 1820.

Cửa phòng mở ra rất nhanh, Lâm Thục Tĩnh quan sát tôi một chút, không đợi tôi chào đã tránh đường: “Diêu tổng đã dặn dò tôi rồi, để con ở đây là được, cô đi đi.”

“Cảm ơn cô!”

“Không có gì.”

Nói xong, cô ấy cười duyên dáng với Diêu Tinh Nam, lại quay vào trong hét lên: “Tiểu Dục, đừng ồn nữa, khách của chúng ta đến rồi!”

Ngay khi giọng nói cất lên, một cái đầu nhỏ với hai búi tóc nhanh chóng thò ra sau từ cánh cửa, còn cười khúc khích với Tinh Nam.

***

Trên taxi, tôi gọi cho Lý Thanh Yến hai lần nhưng vẫn không có ai bắt máy. Lúc đến bệnh viện đã gần đến giờ tan làm của anh ấy.

Mặc dù đã đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng vì để đề phòng, tôi vẫn đi vòng qua lối ra vào bị khuất và đi cái thang máy ít khi có người đó.

Cũng không biết có phải là ảo giác của tôi không, cảm giác như một giây trước khi tôi nhấn nút thang máy thì màn hình hiển thị bắt đầu đi xuống.

Xung quanh bốn bề yên tĩnh, chỉ có trái tim tôi đập thình thịch.

Gặp được Lý Thanh Yến thì nói gì với anh ấy?

Bạn gái của Lý Thanh Yến bị tai nạn ô tô?

Là La Thư Ngữ sao?

Có nghiêm trọng không?

Nhìn thang máy càng ngày càng gần, không biết tại sao, miệng lưỡi của tôi lại khô khốc.

3

2

1

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, tôi di chuyển lên trước, lại thấy một người đang dựa vào thang máy, đang ngẩng đầu nhắm mắt, có vẻ rất mệt mỏi.

Anh từ từ mở mắt, giơ chân bước về phía trước, nhưng bước chân đã lại dừng tại chỗ. Anh ấy ngây người nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin được.

Tim tôi hình như không còn đập kịch liệt nữa, ít nhất là... tôi không còn nghe thấy nó nữa.

Tôi lúng túng nhìn anh ấy, không ngờ chưa nghĩ xong bài trong đầu đã gặp mặt rồi, nhất thời không biết phải làm sao.

Chúng tôi đối mặt với nhau không nói gì, quên mất rằng thang máy vẫn đang chạy, ngay lúc đang ngẩn người, cửa thang máy đã chuẩn bị đóng lại.

Lý Thanh Yến phản ứng trước tôi, vội vàng ấn giữ cửa, cửa thang máy ngừng khép, sau đó từ từ mở ra, thấy anh ấy không có ý đi ra, tôi chỉ đành kiên trì đi vào.

“Tôi, tôi đến thăm Tông Thịnh.” – Tôi giành nói trước.

“Ừm.” – Anh ấy nghe thấy, bấm số tầng.

Thang máy lần nữa khép lại, đi lên.

“Tôi nghe nói bạn gái anh bị tai nạn xe.”

“Là La Thư Ngữ, không phải bạn gái anh.” – Anh ấy nhàn nhạt nói.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý một chút, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái khi nhận được câu trả lời này.

Tại sao lại như vậy?

“Chuyện gì đã xảy ra? Bị thương không? Có nghiêm trọng không?”

Anh ấy nhìn tôi.

“Nói là đến thăm Tông Thịnh, tại sao em không hỏi thằng bé thế nào rồi?”

Tôi nghẹn lời.

Anh ấy hỏi: “Em là…đến thăm anh sao?”