Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 24




Lời tỏ tình bất ngờ như một gáo nước lạnh dội lên người tôi, tay chân tôi lạnh toát, muốn cất bước nhưng chân lại không tự chủ được nữa.

“Em nói anh là vì muốn giúp em, không phải, anh chỉ vì muốn thành toàn cho bản thân…”

“Thanh Yến!” – La Thư Ngữ nghẹn ngào.

“Dù có thế nào thì…” – Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng điệu gần như ngả ngớn – “... Tôi vẫn muốn cảm ơn sự giúp đỡ của bác sĩ Lý, có điều bác sĩ Lý nói như vậy, chắc hẳn cũng đã giúp rất nhiều mẹ bệnh nhân. Thật ngại quá, tôi không thích đàn ông nói năng tùy tiện.”

“Anh không có.” – Đuôi mắt Lý Thanh Yến hơi đỏ, con ngươi đen nhìn tôi chằm chằm, tôi không thể không quay mặt đi chỗ khác.

“Cô La.” – Tôi quay qua La Thư Ngữ – “Một người phụ nữ thực sự không nên vì đàn ông mà khiến bản thân lúng túng như thế này.”

“Cô có tư cách gì mà đánh giá tôi?” – La Thư Ngữ mím môi, lửa giận trong mắt gần như muốn phun ra ngoài – “Dựa vào thân phận tiểu tam của cô?”

Như để đáp lại lời chất vấn của La Thư Ngữ, điện thoại di động của tôi vang lên. Tôi liếc nhìn màn hình, nhanh chóng nhận cuộc gọi, đổi thành giọng nói ngọt ngào điềm đạm: “Kế Lai, sao bây giờ anh lại gọi điện đến vậy?”

Đầu dây bên kia hiển nhiên là bị bất ngờ trong chốc lát, ngập ngừng: “Em… em sao vậy?”

Tôi phớt lờ sự ngạc nhiên của người bên kia, tiếp tục phát huy chất giọng quyến rũ: “Anh đợi một chút nha chồng yêu…”

Nói xong tôi che micrô, mỉm cười với hai người trước mặt: “Thật ngại quá, chồng tôi có việc tìm tôi, tôi về phòng đây. Hai người nói chuyện tiếp đi.”

Tôi ép mình bình tĩnh bước vào phòng ngủ chính. Tinh Nam vẫn đang ngủ, hai cánh tay thò ra từ dưới chăn, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm đưa lên trên đầu.

Tôi nhẹ bước đi tới bên cửa sổ, bỏ che micrô, nói nhỏ: “Alo, có chuyện gì anh nói đi.”

Đối phương nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, rất nhanh đã hồi phục lại như bình thường, nói: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Tôi…” – Tôi dừng một lát, đáp – “Ở nhà của bác sĩ Lý.”

Lại là một hồi im lặng.

“30 phút nữa em đưa Tinh Nam ra từ cửa sau của tiểu khu, hai người che kín một chút, cố gắng không để bị người khác nhìn thấy. Tôi đang lái một chiếc Buick màu đen, đuôi 185, em có thể thấy nó ngay sau khi ra ngoài.”

“Anh tính làm gì?” – Tôi không chắc là mình có nên nghe theo anh ta hay không.

“Em và Tinh Nam tránh đi hai ngày đã, tôi đã sắp xếp nơi ở ổn thỏa rồi, bây giờ sẽ đưa hai người qua đó.”

Tôi suy nghĩ một chút liền đáp ứng.

Ra khỏi phòng, thấy La Thư Ngữ và Lý Thanh Yến vẫn đối mặt với nhau ở lối vào với tình trạng như ban nãy, tôi bước tới và mỉm cười:

“Lát nữa chồng tôi sẽ đến đón tôi và Tinh Nam, tôi không làm phiền hai người nữa.”

La Thư Ngữ không thèm nhìn tôi, đối với lời tôi nói cũng vờ như không nghe thấy, có điều hốc mắt hơi đỏ.

“Cậu muốn chọn một người như vậy?”

Mặt Lý Thanh Yến không có biểu cảm, giọng nói không chút gợn sóng: “Tôi không coi đây là lựa chọn.”

Với một nụ cười trên môi, tôi giả vờ rằng mọi thứ trước mắt không liên quan đến mình, vẫn cố giữ giọng nói của mình, nói: “Tôi không làm bóng đèn giữa hai người nữa, tôi…”

“Nếu không có việc gì thì cậu có thể đi rồi.” – Lý Thanh Yến cắt lời tôi, nhàn nhạt nói với La Thư Ngữ.

“Được…” – Một giọt mắt rơi từ trong mắt La Thư Ngữ, nụ cười ảm đạm thoáng qua khóe môi – “Được, được lắm…”

Đôi mắt tuyệt vọng xen lẫn oán hận chuyển từ Lý Thanh Yến sang tôi, giọng cô ta nghe vừa mờ mịt vừa nặng nề: “Cô thắng rồi!”

Dứt lời, La Thư Ngữ dứt khoát xoay người, nhanh chóng rời đi.

Lý Thanh Yến đóng cửa. Quay lại thấy tôi đứng ngẩn người ở đó, anh nhìn tôi, dò hỏi: “Em sao vậy?”

Cô thắng rồi…

Cô thắng rồi…

Cô thắng rồi…

Lời nói mang theo hận ý này, như một mũi tên sắc bén không gì sánh được, bay xuyên qua hàng chục năm, đâm thẳng vào tâm trí tôi, ghim tôi đến chết trong đau đớn, trong hối hận vô hạn…

Đám cưới nhuốm máu đó, cái nhảy từ bỏ đó, cô gái tuyệt vọng và điên cuồng đó…

“Mẹ ơi…”

Một tiếng gọi ngọt ngào đánh thức tôi khỏi ký ức, tôi vội vàng quay người lại, lôi tâm trí của bản thân trở lại sau chấn động đó.

Tinh Nam nhỏ dụi mắt, đi về phía tôi.

“Mẹ ơi, ôm ôm.” – Tinh Nam nhỏ giơ hai tay, vừa ngáp vừa tới chỗ tôi.

Tôi vô thức ngồi xổm xuống, ôm con bé vào lòng.

“Mẹ thức rồi mà không gọi con.” – Con bé có chút quở trách.

“Ngoan, bây giờ mẹ mặc đồ cho con, chúng ta đi tìm ba được không?”

“Dạ!”

Vừa nghe đến đi gặp ba, Diêu Tinh Nam liền hơi tỉnh táo từ cơn ngái ngủ, nhưng con bé lập tức nhớ ra điều gì đó, cau mày nói: “Nhưng mà con và anh Y Hợp đã hẹn hôm nay chơi cùng nhau rồi.”

Thấy dáng vẻ khó xử của con bé, Lý Thanh Yến nhẹ nhàng khuyên: “Đợi thằng bé ngủ dậy, chú sẽ chuyển lời giúp con, lần sau các con có thể chơi cùng nhau, được không?”

Diêu Tinh Nam gật đầu.

Thay đồ cho Diêu Tinh Nam xong, tôi ôm con bé đến cửa ra vào lần nữa. Lý Thanh Yến vẫn đứng đó, có điều lần này anh ấy dựa vào tường, bộ dáng kiệt sức.

Thấy chúng tôi đi đến, Lý Thanh Yến đứng thẳng người, lấy khẩu trang đưa cho tôi, bình tĩnh nói: “Anh tiễn hai người.”

“Không cần đâu.” – Tôi buộc miệng nói ra.

Động tác đẩy cửa của anh ấy dừng lại, bóng dáng cô đơn phản chiếu trong mắt tôi.

Cuối cùng tôi kìm không nổi, giải thích: “Anh Diêu đã đứng ở cửa tiểu khu rồi, sẽ đón chúng tôi đi luôn… Anh không cần lo lắng.”

Anh ấy vẫn giữ động tác quay lưng với chúng tôi, tôi cảm thấy giọng nói của mình có chút yếu ớt.

“Chút nữa chắc Y Hợp cũng tỉnh rồi, thấy trong nhà không có ai thằng bé sẽ thấy lạc lõng lắm. Anh ở lại cùng thằng bé nhé.”

Anh cử động, tránh sang một bên.

Thấy vậy, tôi vội ôm Diêu Tinh Nam mở cửa bước ra ngoài, sau khi bước ra khỏi cửa, tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn có chút lo lắng quay đầu lại.

“Bác sĩ Lý.”

Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

“Y Hợp thật sự rất cần anh, xin anh luôn luôn, luôn luôn bên cạnh thằng bé.”

“Y Hợp và anh đều cần được hạnh phúc.”

“Xin anh, nhất định phải cho thằng bé một gia đình hạnh phúc, mạnh khỏe, bình thường. Tôi…”

“Anh hiểu ý của em.” – Một biểu cảm mơ hồ không rõ thoáng qua trên khuôn mặt anh – “Em… mau đi đi.”

“Chờ chút.”

Lý Thanh Yến đi đến giá mắc quần áo rồi quay lại, đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu tôi.

“Chú ý an toàn.”

Trên đường ra khỏi tiểu khu, tôi ôm Diêu Tinh Nam bước nhanh, cẩn thận né tránh những người tập thể dục buổi sáng và người ra ngoài làm việc, và cẩn thận tránh hai kẻ khả nghi đang cầm máy ảnh, không dễ dàng gì mới ra được cửa sau của tiểu khu, vừa nhìn đã thấy chiếc xe Buick màu đen.

Vừa định xác nhận số đuôi của biển số xe, cửa kính ở ghế lái đã hạ xuống một nửa, Diêu Kế Lai ra hiệu, rồi đóng cửa sổ lại.

Cùng ngồi vào xe với Diêu Tinh Nam, Diêu Tinh Nam đã rất phấn khích hô lớn:

“Ba ơi hôm nay chúng ta ra ngoài chơi ạ?”

Diêu Kế Lai ở một bên duỗi tay ra xoa đầu con bé: “Ba sẽ đưa con và mẹ đi đến một nơi tốt.”

Anh ấy di chuyển tay khỏi đầu Diêu Tinh Nam, lại đưa qua chạm vào tay tôi, tôi có chút không tự nhiên mà tránh đi. Anh hơi nhướng mày, không nói gì, khởi động xe.

Im lặng cả một đoạn đường, Diêu Kế Lai hết lần này đến lần khác nhìn tôi qua kính chiếu hậu, tôi quay đầu sang một bên, trong lòng rất phiền muộn vì khi nãy không bảo Lý Thanh Yến đuổi theo La Thư Ngữ, bởi vì cô ta nói câu đó khiến tôi rất bất an.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi gửi cho anh ấy một tin nhắn, qua một lúc lâu anh ấy mới trả lời một chữ “Được.”

Lái xe chưa đầy một tiếng đồng hồ, chiếc xe đã tấp vào một bãi đậu xe rộng lớn dưới lòng đất.

“Chúng ta đến rồi.”

Dọc đường đi, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn – Diêu Kế Lai nói muốn đưa chúng tôi đi trốn hai ngày, nhưng lại đưa chúng tôi đến một khách sạn sang trọng nổi tiếng ở thành phố này. Đây là thói quen gì vậy? Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất?

Không đợi tôi hỏi, Diêu Kế Lai đã ôm Diêu Tinh Nam xuống xe, tôi cũng theo sát đó.

Diêu Kế Lai ôm Diêu Tinh Nam đến thang máy, nhấn nút ở tầng một, tôi im lặng đi theo, khi thang máy nhắc nhở đã đến nơi, tôi mới nhớ đến khẩu trang trong túi mà Lý Thanh Yến đưa.

Tay cầm khẩu trang đụng vào Diêu Kế Lai, anh cúi đầu nhìn, cười nhạt: “Không cần thiết.”

Tôi không cố đeo, cất khẩu trang lại và theo anh ta ra khỏi thang máy.

Người đến người đi trong sảnh tầng một của khách sạn, ngay khi chúng tôi xuất hiện, một số người đã nhận ra.

“Chào Diêu tổng.” – Một người phục vụ đi thẳng tới.

“Oh, Diêu tổng, đã lâu không gặp.” – Một người đàn ông trung niên với cái bụng bự và hàng hiệu nổi tiếng toàn thân chào hỏi Diêu Kế Lai từ xa.

“Đây không phải là Diêu tổng sao?” – Một người đàn ông đầu trọc trong bộ vest bước tới và bắt tay với Diêu Kế Lai, người phụ nữ khoác tay anh ta có bộ ngực lớn và vòng eo thon thả, nháy mắt với Diêu Kế Lai, biểu cảm quyến rũ.

Hết người này đến người khác đến chào Diêu Kế Lai, tôi càng ngày càng không hiểu anh ta muốn làm gì, cứ rêu rao như vậy chẳng sẽ phải gây sự chú ý cho người khác sao?

Tất cả những người đến chào anh ấy đều trực tiếp hoặc lén lút liếc nhìn tôi và Diêu Tinh Nam, nhưng không ai hỏi danh tính của chúng tôi. Diêu Kế Lai không biết thần kinh bị gì, lại không vội vàng rời khỏi hiện trường mà thong thả trò chuyện với những người này.

Tôi nhỏ tiếng thúc giục anh ta đi lấy phòng, ai biết được anh ta lại cười lên: “Vội như vậy sao?”

Tôi bị câu hỏi ám muội này chọc tức, trong lòng nói hoàng thượng không vội nhưng thái giám vội, được thôi, phó mặc cho trời vậy!

“Kế Lai, hy vọng anh vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.” – Một người đàn ông mặc sơ mi trắng từ đâu xuất hiện.

Diêu Kế Lai đưa Diêu Tinh Nam cho tôi ôm, giơ tay ra bắt tay người đàn ông đó.

“Niệm Chi, lâu ngày không gặp!”

Tôi quan sát người tên Niệm Chi này, hai người họ hình như có qua lại, trong số những người đến chào hỏi Diêu Kế Lai chỉ bắt tay với anh ta.

Nhưng sau đó, cả hai chỉ hàn huyên vài câu đơn giản và nói những câu không mặn mà như "Hẹn một ngày khác" rồi chia tay.

“Người đó là ai vậy?” – Tôi hơi hiếu kì.

“Trương Niệm Chi, một người bạn cũ.” – Diêu Kế Lai nâng mắt nhìn tôi – “Sao lại hỏi về cậu ta?”

“Anh ta có chút kì lạ.” – Tôi nói.

“Hửm?”

“Tất cả người trong đây, chỉ có anh ta hoàn toàn không nhìn tôi và Tinh Nam.”

Diêu Kế Lai không tiếp lời, cuối cùng đưa tôi đến quầy lễ tân, có một số khách hàng đang đứng ở đó. Một trong những nhân viên lễ tân nhìn thấy Diêu Kế Lai, chạy đến chào đón anh ta: “Ngài Diêu, phòng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Nói rồi cô ấy đẩy thẻ phòng qua.

“Vẫn là phòng 1820 phải không?” – Diêu Kế Lai hỏi.

“Đúng ạ, vẫn là 1820.” – Nhân viên tiếp tân nhắc lại số phòng.

Tôi tròn mắt bất lực: Sao hai người không lấy loa và hét thêm hai lần nữa luôn đi?

Tôi đi theo Diêu Kế Lai vào thang máy lên tầng 18, trên đường đi chỉ có Diêu Tinh Nam thì thầm vào tai tôi: “Mẹ ơi, khách sạn này có gì chơi không ạ?”

Mẹ đâu biết được ba con đang làm cái quái gì?

Hành lang khách sạn dài và vắng lặng, chúng tôi đi hết con đường, Diêu Tinh Nam thì thầm đọc số phòng: “1806, 1808, 1810, …, 1820!”

Con bé vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa sau lưng tôi, chưa kịp quay lại thì một bàn tay to lớn đã khoác vai tôi, ngay lập tức tôi và Diêu Tinh Nam bị kéo vào phòng đối diện phòng 1820.

Ngay sau đó, “ầm” một tiếng, cửa đóng lại rồi