Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 14




“Tạm biệt mẹ! Mẹ nhớ đến đón con đó!”

Diêu Tinh Nam vẫy vẫy bàn tay nhỏ, không đợi tôi đáp lại đã chạy theo Lý Y Hợp vào nhà trẻ.

Nhìn hai đứa nhỏ vào phòng học, lúc này tôi mới quay người bắt xe.

Trên đường, tôi lôi tập văn kiện ngày hôm qua từ trong túi ra, lấy thứ bên trong ra đọc.

Một bản photo giấy nợ 5,13 triệu và một bản photo thỏa thuận nuôi dạy con cái.

Mặc dù hơn năm triệu tệ không phải do tôi tiêu hết, nhưng tôi muốn thoát khỏi món nợ này thì không có khả năng. Giấy nợ ghi rõ người mượn là Tống Cẩm Du, còn ấn dấu vân tay, nếu tôi nói tôi không phải là Tống Cẩm Du thật thì cũng chẳng có ai tin.

“Thỏa thuận quyền nuôi con” là về quyền nuôi Diêu Tinh Nam, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Diêu Kế Lai và Tống Cẩm Du trước đó, nhưng Tống Cẩm Du thực sự đã ký thỏa thuận giao quyền giám hộ của Diêu Tinh Nam cho Diêu Kế Lai. Không lẽ là vì mục đích tranh tài sản? Tôi không thể hiểu rõ.

Tôi cầm tài liệu không lâu thì nhận được tin nhắn của Diêu Kế Lai, nói tôi quyết định.

Nếu như đưa con cho anh ta, tôi sẽ được cầm bản gốc của giấy nợ, từ nay chúng tôi đường ai nấy đi, không có liên quan gì nữa.

Nếu như tôi nuôi con, tôi sẽ gánh một khoản nợ khổng lồ và lao vào con đường trả nợ khó khăn.

Chọn một trong hai, vừa là ưu ái của anh ta đối với tôi, vừa là cái giá mà tôi phải trả cho sự tự do của mình.

[Hoặc là, em có thể không chọn, Tinh Nam vẫn ở với em, em cũng không cần phải bận lòng về chuyện tiền nong.]

Anh ta nói như thế trong tin nhắn.

[Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.]

Khi tôi bước chân vào công ty của Diêu Kế Lai lần nữa, một thư ký nam dẫn tôi đến phòng làm việc của Diêu Kế Lai. Vừa bước vào phòng mùi rượu nồng nặc đã xộc qua lỗ mũi. Diêu Kế Lai đang nói chuyện điện thoại, thấy tôi đến, anh ta ra hiệu bảo tôi đợi một lát. Tôi gật đầu, ngồi thẳng xuống ghế sô pha.

Anh ta không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng đáp lại "Ừ", "Ừ, làm theo lời của bác sĩ."

Cuộc gọi hơi dài, tôi ngán ngẩm không biết nhìn đi đâu.

Trên bàn có một chai Whisky còn lại một phần ba, bên cạnh là một xấp tài liệu nhìn giống như hợp đồng. Tôi không khỏi thắc mắc ly rượu ở đâu, tôi nhìn quanh bàn hai lần vẫn không thấy, lúc này Diêu Kế Lai đột nhiên đưa một tay còn lại lên, giơ ly rượu ngang trán.

Chuyện trong điện thoại dường như rất phức tạp, lông mày của anh hơi nhăn lại, đầu ngón tay cầm ly rượu cũng có chút tái nhợt, nhưng anh nói với giọng điệu bình tĩnh, cho đến khi cúp máy, cũng không có tia dao động nào.

Anh ta ném điện thoại sang một bên, đứng lặng một lúc rồi nhàn nhạt mở miệng: “Em nghĩ xong chưa?”

“Tôi muốn cầm bản gốc giấy nợ.”

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Anh ta dường như không ngờ rằng tôi sẽ trả lời trực tiếp như vậy, bộ não đang ở trạng thái tắt nguồn gần như ngay lập tức khởi động lại. Anh ta lắc đầu, lông mày thậm chí còn nhíu chặt hơn trước: “Còn con thì sao?”

“Dựa vào bản thỏa thuận nuôi con, con sẽ ở với anh.”

Tôi không có biểu cảm gì, nhưng bất giác lại tránh ánh mắt của anh.

Sau một hồi im lặng, có lúc, tôi cảm thấy anh ta như muốn bóp nát ly rượu trong tay, nhưng đợi một lúc lâu anh ta vẫn đứng đó bất động như bị điểm huyệt. Lúc tôi đang nghĩ có phải anh ta muốn nuốt lời hay không, thì anh ta lặng lẽ xoay người đi ra sau bàn làm việc, nhặt một tờ giấy trong xấp tài liệu trên bàn lên, liếc nhìn, như thể không nhìn nổi nữa, vội vàng đi qua đặt nó lên bàn cà phê bên cạnh tôi.

“Giấy nợ trả lại cô, từ nay về sau, tôi và cô… cô và Diêu Tinh Nam sẽ không còn quan hệ gì, đừng để tôi gặp lại cô nữa.”

Vẻ mặt vẫn kiềm chế, rất bình tĩnh, nhưng lời nói lại ẩn chứa sự run rẩy gần như không thể phát hiện ra.

Tôi không dám nhìn anh ta, chỉ biết cầm tờ giấy lên, nhẹ nhàng nói một câu:

“Tôi sẽ thông báo cho nhà trẻ một tiếng, bốn giờ Diêu Tinh Nam tan học, anh nhớ đi đón con bé.”

“Đi!”

Anh ta đè nén giọng nói.

Sau khi rời khỏi công ty của Diêu Kế Lai, tôi hơi ngẩn ngơ, tờ giấy nợ 5,13 triệu đã được đặt an toàn trong chiếc túi da nhưng tôi luôn có cảm giác khó chịu trong lòng.

Tôi tự an ủi mình rằng vốn dĩ tôi không nợ tiền, đứa trẻ cũng không phải do tôi sinh ra, tôi cũng không phải là tiểu tam, tôi không thẹn với lòng!

Suy nghĩ quanh quẩn như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn là một mảnh mờ mịt, dứt khoát không về nhà mà vào trung tâm mua sắm.

Không nợ tiền, không phải nuôi con, trong thẻ ngân hàng còn có nhiều tiền, bản thân mới 27 tuổi, thân thể này còn là một mỹ nữ, còn gì tốt đẹp hơn so với những điều này? Tôi cảm thấy bản thân nhẹ nhàng như muốn bay lên!

Cuộc đời mà tôi sống trước đây, sau khi 27 tuổi mỗi ngày tôi đều sống trong hổ thẹn và kiềm chế, nhưng kiếp này, nhờ có gia đình ba người của Diêu Tinh Nam, tôi mới có thể tận hưởng lại thời gian thanh xuân tươi đẹp tự do! Đây là một sự bù đắp cho tôi!

Tôi gác lại tất cả những lo toan, mua sắm khắp mọi nẻo đường, còn chạy đến một nhà hàng gọi món sườn cừu đắt nhất để mừng cuộc sống mới của mình!

Ăn xong bữa trưa, thời gian còn sớm, tôi đi dạo và vào một Spa chăm sóc sức khỏe, đặt một gói dịch vụ mát-xa.

Người làm trị liệu là một cô gái trẻ có làn da đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, trong khi xoa bóp, cô ấy khen tôi chăm sóc da tốt, nhưng da hơi mất nước và khô. Nghĩ đến cuối cùng sau sáu mươi năm lại được nghe những câu thoại này trong Spa, tôi không thể nhịn cười; hôm nay tâm trạng của tôi tốt, cộng thêm kỹ năng của cô gái nhỏ này quả thực không tệ, tôi không từ chối, dứt khoát đồng ý đăng ký thẻ.

Cô gái nhỏ vui mừng khôn xiết, sức lực trên tay cũng tăng thêm, và nói cũng nhiều hơn: “Hôm nay chị đến đúng thời gian đặc biệt tốt, chúng em không chỉ có các hoạt động trong cửa hàng mà còn có các hoạt động trong trung tâm thương mại, hai hoạt động này được chồng lên nhau, chị sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền!”

Tôi cười: “Đúng vậy, khi nãy mua đồ tôi cũng phát hiện ra, lúc thanh toán được giảm thẳng gần 70%.”

“Khi chị bước vào em đã cảm thấy rằng chị rất có gu thẩm mỹ, vô cùng xinh đẹp, trung tâm mua sắm của chúng em là một thương hiệu lớn, nó vô cùng phù hợp với một người đẹp như chị.”

Tôi cười, không tiếp lời.

Qua một lúc, cô ấy lấy mặt nạ ra, tách thành hai miếng, sau đó lấy miếng phần trên đắp lên mặt tôi, đột nhiên kêu lên: “Em cảm thấy chị rất quen, trông chị rất giống người phát ngôn của Lan đó! Đặc biệt là mũi và miệng! Giống quá đi!”

Bị lây cảm xúc bối rối của cô ấy, tôi cũng hơi tò mò: “Người phát ngôn gì?”

“Người phát ngôn của “Nội y Lan” ạ, đó là một nhãn hiệu đồ lót, có một không gian quảng cáo đặc biệt lớn trong trung tâm thương mại chúng em là của họ, chị chưa nhìn thấy sao?”

Tôi lắc đầu, bày tỏ bản thân không chú ý tới.

“Ông chủ của họ rất nổi tiếng ở thành phố chúng ta, vừa cao vừa đẹp trai, tên là Diêu cái gì Lai ấy.”

Tim tôi đập loạn, nhưng không nói gì. Cô gái nọ không nhận ra sự khác thường của tôi, đắp thêm nửa chiếc mặt nạ cho tôi, thấy tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ấy ngoan ngoãn im lặng.

Sau khi ra khỏi Spa, tôi tìm kiếm nơi quảng cáo trong trung tâm mua sắm. Khi nhìn thấy người phát ngôn, tôi bất giác nhẹ nhõm, vốn tôi nghĩ rằng người phát ngôn là Tống Cẩm Du, nhưng hai người chỉ giống nhau một chút mà thôi.

Chỗ quảng cáo rất gần cửa hàng nội y, tôi đứng ở cửa, nhân viên bán hàng trong cửa hàng bước ra muốn chào tôi, tôi mỉm cười và lắc đầu với cô ấy, cuối cùng cũng không đi vào.

Tất cả đều không còn quan hệ gì với tôi rồi.

Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, tôi vô thức nhìn thời gian, 4 giờ 10 phút, lúc này chắc là Diêu Kế Lai đã đón Diêu Tinh Nam đi rồi.

Trong lòng cảm thấy hơi thẫn thờ khó hiểu, tôi không bắt taxi mà chậm rãi đi dọc con phố với những thứ đã mua.

Nếu Diêu Tinh Nam sống và lớn lên cùng với ba mình, quỹ đạo cuộc đời của con bé chắc sẽ khác với kiếp trước nhỉ?

Phải công nhận Diêu Tinh Nam nhỏ khá dễ thương, ngoại hình giống Tống Cẩm Du nhưng khuôn miệng lại giống Diêu Kế Lai, khi không vui thì môi con bé kéo thành một đường thẳng. Ngoài ra, bàn tay và chân của con bé khá dài, sau này sẽ càng dài ra, có vẻ như giống ba.

Có điều Tống Cẩm Du chẳng phải một người mẹ tốt, nếu không Diêu Tinh Nam còn nhỏ như vậy, lấy đâu ra nhiều tâm tư như thế?

Tôi dừng lại, nhìn bóng hình phản chiếu trong cửa kính, không khỏi có chút choáng váng.

Tôi không phải là Tống Cẩm Du, không phải là mẹ của Diêu Tinh Nam.

Tôi là…

“Reng reng reng!”

Một trận tiếng động kéo tôi từ trầm tư về thực tại, hóa ra là điện thoại trong túi đang rung.

“Alo? Sao vậy?” – Tôi nhận điện thoại hỏi thẳng.

“Cô đang ở đâu thế? Sao không đến đón con?” – Giọng nói của Lý Thanh Yến nghe hơi tức giận.

“Tôi… đang ở ngoài, có việc.”

“Việc gì?” – Đối phương không chịu bỏ qua, đầu dây bên kia thấp thoáng tiếng trẻ con khóc.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” – Tôi vội vàng hỏi.

“Có một người đàn ông lạ muốn đón Diêu Tinh Nam đi.”

“Đó là ba con bé, anh có gặp qua rồi đó.”

“Không phải! Cô mau tới đây đi.”

Không đợi tôi nói có lẽ đó là thư kí, anh ấy đã cúp điện thoại.

Không nghĩ thêm gì nữa, tôi nhanh chóng đưa tay chặn một chiếc taxi, sau khi báo địa chỉ cho tài xế, tôi gọi cho Diêu Kế Lai, nhưng anh ta đã tắt máy.

Nỗi sợ hãi hiện lên trong đầu tôi không rõ lý do, tôi gần như hét vào tài xế: "Bác tài lái nhanh lên ạ!"

Đến cổng trường mẫu giáo, từ xa tôi đã nhìn thấy Lý Thanh Yến mặc quần áo bình thường đang ôm Diêu Tinh Nam, Lý Y Hợp đang đứng một bên kéo góc áo của Lý Thanh Yến, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest đen và giáo viên của Diêu Tinh Nam.

Tôi mở cửa, ba chân bốn cẳng chạy qua, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng khóc của Diêu Tinh Nam:

“Con muốn mẹ…”

Sống mũi tự nhiên cay cay, thậm chí không biết vì sao bản thân suýt nữa đã bật khóc, trong lòng còn tự mắng mình: Cũng quá là thánh mẫu rồi!

Nhưng hai tay vẫn không tự chủ vươn về phía Diêu Tinh Nam đang vùi vào cổ Lý Thanh Yến khóc không ngừng.

Diêu Tinh Nam run run, rõ ràng là bị giật mình, con bé ngước lên nhìn tôi, khịt mũi một lúc, sau đó càng khóc to hơn, giang tay nhảy vào lòng tôi.

“Cô Tống, Diêu tổng bảo tôi đón tiểu thư đến công ty.” – Nam thư ký hôm nay gặp ở công ty đang giải thích cho tôi – “Diêu tổng có việc đi không được.”

Diêu Tinh Nam khóc đến nỗi khiến tôi mất tập trung, tôi liên tục vỗ lưng con bé, cố gắng hết sức giữ cổ mình để không bị hai cánh tay nhỏ của nó siết chặt.

Thư kí chút khó xử nhìn tôi, e rằng bản thân không thể trở về báo cáo nhiệm vụ.

Lý Thanh Yến và Lý Y Hợp cũng lặng lẽ nhìn tôi, như thể cố gắng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ở đằng xa, một người phụ nữ quen mắt dẫn theo đứa trẻ, thỉnh thoảng liếc về phía chúng tôi.

Tôi nhấc Diêu Tinh Nam trong lòng lên một chút, chuyển con bé qua một tay, tay kia với vào túi, lấy ra tờ giấy mềm:

“Đem thứ này về, nói với Diêu Kế Lai, tôi muốn quyền nuôi con!