Trùng Sinh Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 3: 3: Nhân Sinh Đều Là Nhờ Diễn Kỹ





Chỉ có điều, làm Cố Thiên Kỳ không ngờ được chính là, bản thân chỉ vừa bước ra khỏi thang máy, thì liền đã lập tức bị người tập kích!
"Cố gia chủ, tại sao ngài lại ở đây vậy chứ?"
Nghe thấy giọng nói ngọt nị như keo dính này, Cố Thiên Kỳ chỉ có thể gắng gượng hé mắt, quan sát diện mạo của đối phương.

Chỉ thấy, đối phương là một cô gái tuổi khoảng hai mươi, trên người mặc một bộ váy ngắn màu đỏ, thiết kế vô cùng mát mẻ, gần như đem da thịt của mình đều phô bày ra ngoài.

Từ trong ký ức vụn vặt lùng tìm ra được thân phận của đối phương, đáy lòng Cố Thiên Kỳ đã vô cùng rét lạnh.

Người phụ nữ này, chẳng phải chính là nữ minh tinh tuyến ba mà tên đạo diễn họ Vương kia dẫn theo hay sao? Vừa nãy, bọn họ còn vừa kính rượu hắn...!
Chết tiệt! Chẳng lẽ là hai người bọn họ đã bỏ thuốc vào trong rượu của hắn?!!
Trong lúc Cố Thiên Kỳ còn đang suy tư, mượn cơ hội này, Trương Tịnh Mỹ liền đã lập tức dán tới, tựa như một con rắn nước, trực tiếp quấn lấy hắn, có chút gấp không chờ được.

"Cố gia chủ, đứng bên ngoài sẽ mỏi chân, ngài say rồi, để tôi dìu ngài về phòng nha?"
Kỳ thực, Trương Tịnh Mỹ tiếp cận Cố Thiên Kỳ cũng không chỉ là do nghe theo lệnh của đạo diễn Vương, mà còn là vì tâm tư riêng của chính mình.

Dù sao, chưa nói đến việc Cố Thiên Kỳ là gia chủ Cố gia, một khi leo lên được, liền sẽ có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.


Thì chỉ riêng vẻ bề ngoài của hắn, cũng đã có thể đánh bại đa số nam minh tinh trong giới giải trí hiện tại.

Dáng người rất cao, chí ít cũng hơn 1m80, trên người mặc tây trang màu trắng, ống quần bó sát, đem hai chân thon dài của hắn cũng hoàn toàn triển lộ ra.

Khuôn mặt thì lại càng không cần nói nữa, mỗi một chi tiết đều giống như tác phẩm nghệ thuật, hoàn mỹ không tỳ vết, mang theo khí chất ưu nhã, ôn hòa, tựa như quý công tử từ trong tranh bước ra.

Miệng thì hỏi, nhưng Trương Tịnh Mỹ cũng đã bắt đầu động tay động chân.

Chỉ có điều, đón chờ ả lại chỉ là ánh mắt cảnh cáo cùng giọng điệu không giận tự uy của Cố Thiên Kỳ:"Cút!"
Cút? Mỹ vị đã đưa đến bên miệng, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được chứ? Trương Tịnh Mỹ căn bản là không hề để tâm đến suy nghĩ của Cố Thiên Kỳ.

Chỉ có điều, ngay khi ả còn đang gắng sức nửa đỡ nửa kéo Cố Thiên Kỳ bước đi, thì đinh một tiếng, cửa thang máy sau lưng bọn họ liền đã lập tức mở ra.

"Cô đang làm gì vậy?!!" Đây là một giọng nữ vô cùng mềm mại, cho người ta một loại cảm giác thanh tân, trong trẻo.

Nhưng thời khắc này, lại khiến Trương Tịnh Mỹ không khỏi giật thót, theo bản năng buông tay.

Chỉ có điều, hành động này của ả, lại khiến một người khác thừa cơ mà vào, nhanh chóng thế vào chỗ ả.

Chỉ thấy, đây là một cô gái rất trẻ tuổi có khuôn mặt vô cùng tinh xảo.

Mắt hạnh to tròn, con ngươi linh động, có thần, sóng mũi vừa cao lại vừa thon gọn, phối hợp với mái tóc đen dài ngang chấm lưng, cùng với bộ lễ phục màu trắng có kiểu cách đơn giản, liền mang đến cho người ta cảm giác trong sáng, thanh thuần tựa như mối tình đầu,
Nhìn xem cô gái xa lạ này, Trương Tịnh Mỹ liền không khỏi lớn tiếng chất vấn:"Cô là ai?"
"Tôi là em dâu của anh ấy." Đem cánh tay Cố Thiên Kỳ choàng qua vai mình, Hạ Đồng lúc này cũng đã nâng mắt, không chút e ngại đối mặt với người phụ nữ ăn mặc phong tao này:"Tôi cảm thấy hành động của cô rất khả nghi..."
"Tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy ra, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ đến đây."
Chỉ để lại một câu như vậy, cũng không quản thái độ tức tối của Trương Tịnh Mỹ, Hạ Đồng liền đã đỡ lấy Cố Thiên Kỳ, nặng nề cất bước, bỏ lại ả ta ở phía sau.

"Anh cả, phòng của anh nằm ở đâu vậy?"
Đầu óc mông lung, nhưng vẫn nhận ra được người ở bên cạnh là ai, Cố Thiên Kỳ liền trầm giọng nói ra một con số:"903."
"Phòng 903 có đúng không? Để em dìu anh vào." Bởi vì phòng của Cố Thiên Kỳ nằm ở gần sát thang máy, nên chỉ đi tầm trăm bước, cả hai cũng liền đã đến nơi.

Sau khi đem ngón cái của hắn áp vào trên khóa cửa, tích một cái, cửa phòng liền đã lập tức được mở ra.


Nghiêng ngả lảo đảo đem Cố Thiên Kỳ kéo vào phòng, Hạ Đồng cũng không quên thuận tay đem cửa phòng khóa lại, tránh cho nửa đường có người đến phá đám.

Cho đến khi quăng được Cố Thiên Kỳ lên giường, cả người Hạ Đồng liền đã mệt mỏi không chịu nổi, gần như sắp thở không ra hơi.

Dù sao, hình thể của hắn thật sự là lớn hơn cô nhiều lắm...!
"Anh cả, anh ở đây đợi một lát, em đi rồi sẽ quay lại ngay thôi." Vừa mở miệng căn dặn, Hạ Đồng cũng liền đã xoay người đi vào bếp.

Phòng tổng thống của khách sạn năm sao, bất kể là diện tích hay là nội thất, trang hoàng, toàn bộ đều không hề thua kém bất kì một căn hộ nào.

Thứ cần có đều có, thứ không cần có cũng đều có.

Nằm trên giường lớn, thời khắc này, sức chịu đựng của Cố Thiên Kỳ đã sắp đạt tới giới hạn.

Tựa như một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

Thế nhưng, cố tình, lại có một người ngốc nghếch không biết sống chết, không ngừng khiêu khích sự nhẫn nại của hắn...!
Cũng không thất hứa, Hạ Đồng quả thật rất nhanh liền đã trở lại, trong tay còn cầm theo một chiếc khăn đã được vắt qua nước ấm, vừa ngồi xuống mép giường đã bắt đầu lau mồ hôi trên trán cho Cố Thiên Kỳ.

"Anh cả, vừa rồi em vẫn còn chưa kịp hỏi anh, anh rốt cuộc là bị làm sao vậy? Là bị sốt hay là uống say? Trên trán không ngừng toát mồ hôi, hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng đỏ như vậy, toàn thân lại còn nóng như lửa đốt..."
"Anh ổn chứ? Có cần em gọi bác sĩ hay không?"
**Thuộc tính nhân vật:

- -Tên: Cố Thiên Kỳ.

- -Tuổi: 27.

- -Chiều cao: 1m87.

- -Cân nặng: 74kg.

- -Nhóm máu: AB.

- -Cung hoàng đạo: Bạch Dương.

- -Tính cách: ôn hòa, dịu dàng, tương đối nghiêm khắc trong một số vấn đề về phép tắc, có tinh thần trách nhiệm cao, trọng tình nghĩa.

- -Nick name: A Kỳ.

- -Mục tiêu sống: Quản lý tốt Cố gia, cũng như chăm sóc cho cô gái ngốc nghếch nào đó..